Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 189: Long ngâm hổ khiếu phong vân biến (3)

Trầm Trác thấy Hải Như Nguyệt không có lên tiếng, trong ánh mắt có một tia tinh quang lóe lên.

- Chiến sĩ long tôn kính, chẳng lẽ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các

vị xem thường chúng ta, ngay cả vương của cầm tinh là Kỳ Lân không tới

tham gia hội giao lưu của chúng ta sao? Bốn đại gia tộc chúng ta có

thành ý muốn trao đổi với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hy vọng các vị cũng nên xuất thành ý ra, vì hòa bình của phương đông, chúng ta phải trao đổi

mới được.

Từ Đông dùng âm thanh mềm nhũn nói:

-

Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng tôi rất có thành ý rồi, tôi và long đã tới, Kỳ Lân lão đại làm sao không tới đây? Anh ta sớm tới rồi, chỉ

có điều các vị không có phát hiện mà thôi.

Trong nội tâm Trầm Trác cả kinh, nhiều cao thủ của tứ đại gia tộc ở đây, bọn họ vẫn tìm

kiếm khí tức khác loại ở chung quanh, hắn tự tin cho dù cao thủ dị năng

cường đại hơn mình cũng không có khả năng thoát được nhiều người dò xét

như thế.

Phương đông giáp ất mộc, năng lực mộc thuộc tính của Trầm Trác rất mạnh, tuy phương diện công kích kém bính đinh hỏa của

phương nam, nhưng khí tức tương thông, mộc thuộc tính có năng lực dò xét mạnh hơn. Nhưng bất luận hắn phóng mộc thuộc tính ra dò xét thế nào,

cũng không phát hiện bất cứ khí tức khả nghi nào, trong mắt có một tia

nghi hoặc, khó hiểu nói:

- Chiến sĩ cầm tinh hổ, anh không

nói đùa đấy chứ. Kỳ Lân lão đại của các người tới rồi, vậy tại sao không bảo anh ta ra gặp mặt một lần. Cho chúng ta đánh giá xem Kỳ Lân đời này có đáng giá cho chúng ta thần phục hay không.

Từ Đông cười,

nhưng dáng tươi cười của hắn lại ẩn giấu sau hào quang của mặt nạ, thành viên tứ đại gia tộc không nhìn thấy mà thôi.

- Lão đại, xuất hiện đi, tránh việc tứ đại gia tộc nói chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không có phúc hậu.

Vừa mới nói xong, đột nhiên không gian cách năm tộc trưởng năm mét có

ba động, chỉ trong nháy mắt, bốn tộc trưởng đồng thời cảm nhận được khí

tức khác biệt, hào quang từ bọn họ làm nổi bật, một thân ảnh cao lớn

trống rỗng xuất hiện, thân cao đã cao hơn một mét chín, bả vai rộng lớn, toàn thân bao phủ trong áo choàng đỏ sậm, cũng không quá rõ ràng vào

ban đêm. Quay người lại, Tề Nhạc nở nụ cười xấu xa, nhìn bốn đại tộc

trưởng gật đầu, nói:

- Các vị tốt, thật vinh hạnh khi gặp các vị và thành viên ưu tú của các vị ở núi Thiên Hương này.

Tề Nhạc đã tới từ sớm rồi, so với người của bốn đại gia tộc còn sớm

hơn, nương tựa vào năng lực che dấu khí tức của Kỳ Lân Ẩn, hắn đã sớm

chờ đợi trong lặng lẽ, lúc trước bốn đại tộc trưởng nói chuyện hắn đã

nghe rõ, cho tới giờ khắc này, sau khi Từ Đông chỉ ra sau mới thu hồi

năng lực tàng hình của Kỳ Lân Ẩn, xuất hiện trước mặt mọi người.

Sắc mặt bốn tộc trưởng phi thường khó coi, đương nhiên bọn họ hiểu

được, Tề Nhạc đã có thể xuất hiện ở chỗ này, thì nhất định đã nghe bọn

họ noi chuyện, Trầm Trác trầm giọng nói:

- Tề Nhạc tiên sinh, tôi không gọi sai chứ.

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Đương nhiên. Nhưng mà, Trầm gia phát hiện sự tồn tại của tôi cũng

không phải hao tổn nhiều nhân lực, vật lực, mà là tôi và Trầm Vân tiểu

thư trong lúc vô tình gặp nhau. Ngày đó gặp tộc trưởng đây, thật sự làm

Tề Nhạc bội phục. Nhiều ngày không thấy, tộc trưởng nhìn càng tinh thần

quắc thước hơn trước kia.

Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông cùng tiến lên một bước, phân biệt đứng ở hai bên người Tề Nhạc, ẩn ẩn bảo hộ hắn vào giữa.

Lạc Trường Tín nói:

- Nếu vương của cầm tinh đã tới, hội giao lưu của chúng ta có thể bắt đầu.

Kinh nghiệm xã hội của bốn người này rất phong phú, sau khi giật mình

trong thời gian ngắn ngủi, bọn họ nhanh chóng khôi phục bình thường,

nhưng ánh mắt tuy vẫn nhìn qua áo choàng của Tề Nhạc. Bọn họ dùng chân

cũng nghĩ ra, sở dĩ Tề Nhạc có thể che dấu khí tức và thân hình, đương

nhiên khó tránh khỏi dùng năng lực của áo choàng. Nhất là Trầm Trác, hắn từng cẩn thận dò xét năng lực của Tề Nhạc, trong ấn tượng của hắn, thực lực của Tề Nhạc còn xa cũng chưa đủ.

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Không sao cả! Kỳ thật, tôi không rõ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có gì cần

trao đổi với bốn gia tộc các vị. Mọi người đều là thủ hộ giả phương

đông, nên cùng nhau trông coi. Tôi nghĩ như vậy mới tốt, chúng ta cũng

không cầm chậm trễ thời gian nói những câu dối trá, nếu bốn đại gia tộc

không muốn thần phục Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chún ta, cũng không tin tưởng thực lực chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Như vậy, xin mời bốn dại gia

tộc phái người mạnh nhất của mình ra, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

cũng phái một người, dùng thực lực nói chuyện, phương nào thắng, phương

đó sẽ chiếm địa vị chủ đạo trong hàng ngũ thủ hộ giả phương đông.

Nhìn qua ánh mắt côn đồ của Tề Nhạc, bốn vị tộc trưởng không khỏi liếc nhau, lớn tuổi nhất Chu Thiên Lộc nói:

- Nếu như Kỳ Lân đã thống khoái như vậy, chúng ta cũng không nói nhiều. Dùng thực lực để giải quyết vấn đề, đúng là phương pháp tốt nhất. Nhưng mà, trước tiên, tôi có chuyện cần nói rõ. Hơn trăm năm trước, vào lúc

quốc gia chúng ta dầu sôi lửa bỏng, bốn đại gia tộc chúng ta ngáng chân

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, làm cho quốc gia rung chuyển vài chục năm, chuyện này bốn đại gia tộc chúng ta hối tiếc rất sâu sắc, ở chỗ này, tôi đại

biểu bốn đại gia tộc tỏ vẻ tiếc nuối sâu sắc với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần,

hy vọng các vị tha thứ hành vi của các tiền bối năm xưa, chúng tôi cũng

nguyện ý sám hối hành vi thiển cận năm đó.

Nghe Chu Thiên Lộc nói, Tề Nhạc cũng có vài phần hảo cảm với hắn, gật gật đầu, nói:

- Tuy tôi không phải kẻ có văn hóa gì, nhưng cũng hiểu đạo lý biết sai

thì sửa, chuyện đã qua, chỉ cần các vị thật tâm nhận sai, chúng ta cũng

không so đo.

Hải Như Nguyệt vội la lên:

- Tề Nhạc, chuyện này...

Tề Nhạc đưa tay ngăn Hải Như Nguyệt, nói:

- Tôi có chừng mực.

Đột nhiên sắc mặt của hắn nghiêm túc, từ trên mặt hắn, Hải Như Nguyệt

nhìn thấy chăm chú chưa từng có, cho dù nàng có long khí cũng bị Tề Nhạc hoàn toàn áp chế, Tề Nhạc chỉ nhìn nàng một cái, Hải Như Nguyệt đã có

cảm giác thân ảnh mình như thấm bé, hạ thấp trước mặt Tề Nhạc.

Bốn tộc trưởng cũng nở nụ cười vui vẻ, Chu Thiên Lộc vừa muốn nói chuyện, lại nghe Tề Nhạc nói:

- Không nên cám ơn vì sự tha thứ của tôi. Kỳ thật chiến sĩ Sinh Tiếu

Thủ Hộ Thần cũng không có trách vì các vị, trên thế giới này, vốn không

có ai phụ thuộc vào ai. Truyền thống trước kia cũng không phải không thể đánh phá.

- Tề Nhạc.

Lúc này đây, ngay cả Từ Đông cũng phải gầm lên, nhắc nhở Tề Nhạc.

Tề Nhạc không để ý đến Từ Đông, tiếp tục nói:

- Nhưng mà, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần không có trách cứ việc làm của bốn

đại gia tộc các vị. Nhưng mà, vì bốn đại gia tộc cho nên hơn trăm năm

trước, bởi vì các ngươi cản tay Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần nên gây ra hậu quả nghiêm trọng rất đáng trách. Vô số dân chúng bình thường mất đi Sinh

Tiếu Thủ Hộ Thần bảo hộ nên lâm vào trong nước sôi lửa bỏng. Bốn đại gia tộc chỉ nói một câu xin lỗi, chỉ sợ không đủ để đền bù những chuyện

trước kia. Đồng thời, các người có xin Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tha thứ

cũng không có ý nghĩa gì, các người cần xin lỗi, chính là những người đã chết.

Nói xong mấy lời cuối cùng, âm thanh Tề Nhạc trở nên trầm thấp, hào quang trong mắt lăng lệ ác liệt hơn rất nhiều.