Si Mê Và Liều Lĩnh

Chương 15

Lisle đặt nàng lên tấm thảm trước lò sưởi. Nàng đang run bần bật, răng đánh lập cập, tay tê dại.

Tim đập thình thịch, chàng cởi quần áo ướt cho nàng. Cái áo choàng len nặng trịch ướt đến cả lớp lót bằng vải lanh. Bàn tay chàng, lóng ngóng vì sợ hãi, dò dẫm tìm khuy áo. Chàng không thể tháo nó ra khỏi khuyết. Chàng bứt cái cúc, tuột cái áo choàng ra khỏi người nàng và ném nó qua một bên.

Dưới áo choàng, nàng mặc quần áo đàn ông. Nó cũng ướt đẫm. Chàng lôi áo khoác xuống vai nàng và giật phắt đi, kéo hai tay nàng ra khỏi ống tay áo. Chàng ném áo khoác qua một bên và chửi thề. Khác với khi ở York, lần này nàng mặc cả áo gi lê; nó cũng ướt sũng, với một hàng cúc cứng đầu không chịu chui ra khỏi khuyết. Quần của nàng đỡ ướt hơn nên chàng dễ dàng tháo hàng cúc. Chàng lôi cái quần ra khỏi người nàng và lại chửi thề.

Chàng chạy tới bàn làm việc, chụp lấy con dao rọc giấy, rồi tới cắt phăng hàng cúc. Chàng cởi áo gi lê cho nàng, rồi bắt đầu xử lý cái quần len.

Trong quần dài, nàng mặc chiếc quần chẽn vải lanh - nó cũng ẩm ướt. Hết lớp quần áo này tới lớp quần áo khác, thế mà nàng vẫn ướt tới tận da. Tim chàng cuộn lên vì sợ hãi và giận dữ. Nàng đã ở ngoài cơn mưa như trút kia trong bao lâu? Có chuyện gì mà nàng lại làm một việc như thế? Nàng sẽ bị cảm thương hàn mất thôi. Một trận sốt. Ở nơi đồng không mông quạnh này, hàng dặm quanh đây chẳng có lấy một bác sĩ tử tế.

Chàng còn không buồn cố kéo cái quần chẽn ra. Chàng cắt dải rút và bắt đầu lôi nó ra khỏi nàng.

“Ch... Chờ,” nàng nói yếu ớt. “Ch... Chờ đ... đã.”

“Không thể chờ được.”

“Đ... để e... em l... làm.”

“Em đang run lắm.”

“E... em l... lạnh q... quá.”

Chàng kéo quần chẽn xuống chân nàng rồi lôi ra. Chàng đã cởi hết quần áo và bọc nàng trong một cái chăn, lờ mờ nhận ra có lý do gì đó khiến chàng phải quấn người nàng lại nhưng không quan tâm lý do ấy là gì.

Nàng chỉ khóc thút thít và nói những lời không rõ nghĩa: những câu lắp bắp không tròn tiếng, những từ ngữ lộn xộn: cái gì đó về một vụ cá cược, rồi viết thư như thế là chưa hề đủ, và tại sao nàng lại giữ thứ vô giá trị ấy thì có lẽ chỉ một mình Bailey hiểu thôi, phải không?

Nàng đang mê sảng.

Cơn mê sảng là dấu hiệu của sốt. sốt thì có nguy cơ dẫn đến nhiễm trùng phổi.

Đừng nghĩ về điều đó.

Chàng choàng một tấm chăn nữa quanh người nàng. Chàng khơi cho lửa cháy thật đượm. Nàng vẫn run dữ dội.

“E...em kh...không thể...ể d...dừng l...lại,” nàng nói. “E...em kh...không h...hiểu t...tại s...sao.”

Chàng chà xát chăn lên khắp người nàng, cố gắng làm lưu thông máu, nhưng vải len quá sắc cọ vào da nàng khiến nàng phải nhăn mặt.

Chàng điên cuồng tìm kiếm khắp phòng. Chàng chộp mấy cái khăn tắm mà có lẽ Nichols đã chuẩn bị sẵn cho ngày mai. Lisle lôi chăn xuống, kéo một cánh tay của nàng ra và xoa bóp bằng khăn tắm. Rồi sang cánh tay kia. Bàn tay nàng vẫn lạnh băng, run lẩy bẩy trong tay chàng.

Chàng tập trung quan tâm tứ chi, mát xa tay nàng xong là đến chân. Chân nàng cũng lạnh cóng. Chàng tiếp tục chà xát, một cách tuyệt vọng, quyết không cho mình phút giây nào để nghĩ ngợi, chỉ cố gắng khiến máu lưu thông nhanh hơn, trở lại với đôi chân của nàng.

Chàng không biết việc đó diễn ra trong bao lâu. Nỗi sợ hãi phủ kín tâm trí chàng.

Chàng xoa bóp vai và cánh tay nàng, rồi tới chân và bàn chân. Tay chàng đau nhức nhưng không hề ngừng lại.

Chàng mải miết tập trung vào việc mình đang làm tới mức phải mất một lúc mới nhận ra cơ bắp run rẩy co thắt đã dịu bớt. Nàng không nói những lời vô nghĩa nữa. Răng nàng đã ngừng đập dữ dội.

Chàng ngừng lại nhìn nàng.

“Ôi,” nàng khẽ kêu lên. “Em cứ nghĩ mình không thể ấm lại được nữa. Ôi, Lisle. Sao ngài khiến em giận điên tới thế? Ngài biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra khi em nóng giận mà.”

“Ta biết.”

“Em đã nghĩ có thể làm gì cơ chứ? Nhưng em chỉ muốn theo dõi. Em nghĩ thế. Trời tối như mực. Cửa sổ không ánh đèn. Lẽ ra em nên bảo ngài đi cùng. Chúng ta hòa nhé.”

Chỉ một nửa những gì nàng nói là có nghĩa, nhưng một nửa cũng đủ rồi. Tim chàng lắng lại. Cuối cùng thì làn da dưới tay chàng cũng ấm lên. Cơn run cũng dịu xuống.

Tâm trí chàng bắt đầu trấn tĩnh.

Rồi chàng nhìn thấy, rất rõ ràng.

Olivia, trước lò sưởi, bọc trong chăn. Quần áo của nàng la liệt xung quanh. Khuy cúc văng khắp nơi.

“Ôi Lisle,” nàng nói. “Tay ngài, ấm quá. Đôi bàn tay khéo léo tuyệt vời của ngài.”

Chàng nhìn xuống đôi tay mình đang bọc quanh cổ tay phải của nàng. Chàng nên bỏ tay ra.

Chàng không nên bỏ tay ra.

Thay vì thế, chàng di chuyển đôi bàn tay, nhưng chậm hơn, lên lên xuống xuống cánh tay nàng. Lên xuống. Rồi lại lên xuống. Nhẹ nhàng.

Chàng đã rất cẩn thận giữ chiếc chăn quanh người nàng, chỉ vén nó ra để xoa tay chân cho nàng. Chàng kéo chăn phủ cánh tay phải của nàng, rồi chuyển sang cánh tay trái. Chàng mát xa cả cánh tay đó. Thật chậm.

“Cái cảm giác này,” nàng nói với giọng mê man. “Em không tả nổi. Kỳ diệu. Sao ngài làm thế này với em?”

Chàng kéo chăn lên, nắm lấy bàn chân nàng. Khi lòng bàn tay chàng trượt qua mu bàn chân nàng, nàng khẽ rên lên.

Chàng kéo chồng gối lên dựng phía sau đầu và vai nàng, rồi đặt nàng xuống đó. Nàng nhắm mắt thở dài rồi lại mở mắt ra, quan sát chàng.

Chàng quay lại với việc xoa bóp chân nàng. Bàn chân trái, rồi bàn chân phải. Rồi chàng bắt đầu xoa bóp cẳng chân nàng, đẩy chăn lên. Lòng bàn tay chàng xoa bóp bắp chân nàng. Làn da nàng giống như nhung dưới bàn tay chàng. Nhung ấm. Nàng thở chậm và sâu. Nàng không còn run nữa.

Nàng nằm dựa trên đống gối, nhìn lên chàng, đôi mắt xanh sáng lên trong ánh lửa, những đốm lửa phản chiếu như ngàn vì sao đang nhảy nhót trong đó. Ánh sáng rọi lên da thịt nàng: khuôn hình ngọt ngào của đôi má, đường cong quai hàm, nét bướng bỉnh của cái cằm. Cái chăn tuột xuống khỏi vai nàng, để lộ ra cần cổ trắng ngần và vết lõm duyên dáng trên đôi vai.

Chàng thả cái khăn xuống, trở mu bàn tay vuốt lên má nàng. Da nàng mịn như thứ lụa mềm nhất thế gian, thử vải mà những quý bà giàu sang nhất Ai Cập thường mặc, mỏng mảnh tới nỗi có thể xâu cả nắm vải qua một cái nhẫn. Nhưng đây không phải lụa, mà là da thịt nàng, ấm áp và sống động. Mấy phút trước chàng cứ nghĩ đã mất nàng, và thế gian như ngừng lại, mọi thứ trở nên trống rỗng và tăm tối.

Chàng xoay bàn tay lại để cảm nhận sự mềm ấm của sự sống trong lòng bàn tay mình.

Nàng quay mặt để chạm môi vào bàn tay chàng.

Đừng đừng đừng.

Nhưng đó là một lời nói dối. Đó không phải là những gì chàng muốn.

Nó chẳng là gì. Chỉ là một cái đụng chạm vô hại. Chỉ là đôi môi ấn vào lòng bàn tay chàng. Nhưng chàng đã đợi nó từ lâu lắm rồi, sự đụng chạm ấy khiến cả cơ thể run bắn, co giật, như thể chàng vừa chạm vào roi điện. Nó bật tới tim chàng, khiến trái tim đập loạn xạ. Nó lao xuống dưới, tỏa một luồng khí ấm dữ dội vào giữa hai chân chàng. Cả người chàng cứng căng còn tâm trí mụ mị như một đường hầm tăm tối.

Chàng đang quỳ bên chân nàng và tất cả những gì chàng thấy là nàng, sáng bừng lên trong ánh lửa. Khoảng da chàng chạm vào giờ đã ấm nồng. Nàng sống động, sống động một cách nóng bỏng, ngực nàng phập phồng dưới lớp chăn.

Lửa cháy tí tách bên cạnh họ. Những chỗ khác trong phòng đều yên tĩnh và tối bưng. Bóng hai người nhảy nhót trong các góc phòng.

Một tay nàng giữ hai cánh của tấm chăn khép lại phía trước mình. Chàng với tay lên, kéo mạnh bàn tay nàng. Những ngón tay nới lỏng, nàng thả tấm chăn ra. Không phản kháng. Không cất tiếng. Nàng chỉ nhìn chàng, quan sát chàng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng mờ ảo trầm ngâm, như thể chàng là một bí ẩn cần tìm hiểu rõ.

Chàng chẳng có bí ẩn nào cả.

Chàng chỉ là một người đàn ông thấy nhớ nàng quay quắt và mấy phút trước đã thoáng thấy một thế giới không có nàng.

Chàng đã sống mà không có nàng và chàng luôn ở xa nàng. Nhưng chàng nhớ nàng. Nếu nàng không ở đây để chàng có thể trở về, cuộc sống của chàng sẽ ra sao?

Một lúc trước, chàng đã tưởng mình mất nàng rồi. Giờ nàng ở đây, ấm áp và sống động trong ánh lửa. Một sự thật đơn giản. Nàng ở đây và chàng muốn nàng: một sự thật đơn giản đủ sức đánh bại mọi ý chí, mục đích tốt đẹp, lý trí và bổn phận.

Chàng rẽ hai cánh chăn ra và kéo nó xuống eo nàng chỉ để nhìn nàng, lấp đầy đôi mắt và tâm trí và trái tim mình bằng hình ảnh nàng.

“Ôi Chúa ơi,” chàng thở ra, nhưng thật không thở nổi. “Ôi Chúa ơi, Olivia.”

Làn da nàng màu trắng ngọc trai, giống như vầng trăng treo trên cao vào lúc nửa đêm. Bầu ngực rắn chắc của nàng - thứ mà quỷ Sa tăng đã ban cho nàng - cũng sáng bừng lên vẻ mịn màng trắng nõn như trăng, nhưng được điểm tô hai nụ hồng mời mọc chàng chạm vào. Nàng cầm tay chàng và chàng đưa tay cho nàng, không ngần ngại. Nàng đặt nó lên một bầu vú mượt mà như lụa của mình. Chàng thấy nhũ hoa se lại dưới bàn tay mình. Bên dưới của chàng cũng căng lên.

Tâm trí chàng mỗi lúc một thêm mụ mị.

Tất cả những gì chàng thấy là nàng. Tất cả những gì chàng nghĩ được là nàng. Cả thế gian này là Olivia, sáng ngời trong ánh lò sưởi. Chàng khum bàn tay quanh quả cầu mượt mà và nàng thở dài. Chàng vùi hai bàn tay lên ngực nàng và bóp nắn, nàng cười rất khẽ, sâu trong cổ họng, mắt nhắm nghiền.

“Đúng rồi,” nàng nói. “Đây là điều em muốn.”

Những lời thật giản dị. Chàng nghe thấy mọi thứ trong đó: khao khát, vui sướng và gì nữa, chàng không biết, mọi thứ hòa lẫn vào nhau. Hoặc có vẻ như thế, và với chàng thế là đủ, bởi vì nếu được nói, chàng cũng sẽ nói vậy.

Đây là điều ta muốn.

Chàng tách hai chân nàng ra. Vẫn không hề kháng cự, nàng quan sát chàng. Chàng nhích lên và cúi xuống, chạm lưỡi vào một nụ hồng nhô lên.

“Đúng rồi,” nàng thì thầm.

Đúng rồi. Và lời ấy nói lên tất cả.

Đúng rồi, đó là điều ta muốn.

Rồi chàng kéo tuột chăn ra khỏi người nàng còn nàng kéo mặt chàng lại để hôn, khuôn miệng ngọt ngào của nàng mở ra với lời mời gọi vội vã, nụ hôn hoang dại như thể chất chứa hàng trăm nụ hôn của nhiều năm trời, cái hôn bất tận ấy mang đến cảm xúc bất tận được chìm sâu vào Olivia, vào chính chàng và vào thế giới cuồng si nơi chỉ có hai người tồn tại.

Thế gian chỉ còn vị của nàng, hương của nàng, cảm giác của làn da và khuôn hình cơ thể nàng dưới đôi tay chàng. Thế gian là sự quằn quại của nàng dưới cái ve vuốt mơn trớn của chàng, là bàn tay nàng âu yếm khắp cơ thể chàng, cho tới khi nàng tìm thấy tà áo chàng. Nàng lôi nó lên, chàng ngừng hôn để lôi cái áo qua đầu rồi ném nó qua một bên. Giờ đây chàng cũng trần truồng như nàng.

Đúng rồi, đây là điều em muốn.

Nàng vuốt tay dọc bờ vai và cánh tay chàng. Nàng sờ soạng trên khuôn ngực chàng, những cú sốc như điện giật lan tỏa khắp da thịt chàng khi ngón tay nàng sạt qua ngực.

“Aaa,” nàng khẽ kêu.

Chàng kéo người nàng lên, luồn tay vào dưới tấm lưng mịn để vuốt ve quanh eo nàng, rồi ôm lấy mông nàng.

Lửa vẫn bập bùng bên cạnh họ, và dường như lửa cũng bập bùng trong cơ thể chàng. Mọi động chạm, mọi nụ hôn, đều như lửa thiêu.

Chàng ấn nàng xuống mà vẫn giữ nguyên nụ hôn, và nàng lặng lẽ đi theo sự dẫn dắt của chàng, hai chân nàng vẫn quấn quanh hông chàng. Chàng ngẩng đầu lên, hai người mở mắt nhìn nhau chăm chú, chàng tách hai chân nàng ra và đặt bàn chân nàng lên thảm.

Lúc này thế gian của hai người chỉ còn lại bản năng và ham muốn. Hai người trẻ tuổi, xác thịt gọi họ đến bên nhau, và một cảm giác thôi thúc trào lên trong huyết quản, dữ dội và khôn cưỡng như trận cuồng phong sa mạc.

Chàng áp miệng lên miệng nàng, hôn nàng sâu, thật sâu, nỗi ham muốn chồng chất ngưng tụ lại như từ ngàn năm.

Nàng đưa tay lên vòng quanh cổ chàng, rồi ôm lấy khuôn mặt chàng. Sự căng thẳng tan biến và nàng hôn lại chàng với sự mãnh liệt cuồng dại. Và trong khi họ hôn, nụ hôn dài như bất tận, chàng lại vào trong nàng, sâu hơn. Nàng cứng đờ người nhưng không thoái lui cũng không đẩy chàng đi.

Một giọng nói hoặc một ký ức trỗi lên từ xa xăm, đầy cảnh báo.

Dừng lại. Đã đến lúc dừng lại.

Nhưng tiếng cảnh báo quá xa xôi và trí óc chàng giờ đây không còn chú ý được gì nữa, chỉ lưu lại một nhu cầu đơn giản. Chàng đã ở trong nàng, và nàng là chàng, họ giao tiếp bằng một thứ ngôn ngữ nhịp nhàng nguyên thủy chỉ tồn tại duy nhất một từ là Của ta. Và của ta. Và của ta.

Đâu đó trong cảm giác cuồng si, chàng thấy mọi căng thẳng biến mất, và nàng bắt đầu hòa nhịp cùng chàng.

Rồi điều đó xảy đến, một cú sốc đột ngột và dữ dội. Cú bùng nổ của niềm sung sướng, sự giải thoát. Rồi cảm giác như được chìm trong một thế giới điên cuồng nơi triệu vì sao nhô lên chìm xuống cuối chân trời.

Rồi tất cả yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hai trái tim đập rộn ràng.

Nàng nằm đó, lòng đầy xáo động.

Những bức điêu khắc bậy bạ không thể chuyển tải được cảm giác này.

Nàng không hề hiểu về nó. Sự thân mật sâu sắc thế này. Những cảm giác thăng hoa như vậy.

Chúa lòng lành!

Nàng nhận thấy tim mình đập dịu lại và hơi thở chàng cũng dần yên tĩnh. Nàng thấy chàng dần trượt ra khỏi người nàng, và lòng nàng vừa đau đớn vừa sung sướng điên cuồng.

Cuộc đi bộ rất kỳ quái trong cơn mưa dữ dội lạnh ngắt trên con đường dài như bất tận ấy. Giờ khắc tồi tệ, tăm tối nhất trong cuộc đời nàng.

Ngay cả khi cha nàng chết, trái tim nàng tan nát, thì ít nhất nàng vẫn còn có mẹ.

Khoảnh khắc ấy trong đêm nay nàng thấy quá đỗi cô đơn, cứ đứng đó nhìn lên bóng tối sừng sững của tòa lâu đài, không có gì cả, không một ánh sáng le lói qua ô cửa sổ chào đón nàng.

Và đó là điểm kết thúc của mọi chuyện. Nó giống như thiên đường, nhưng không phải cái thiên đường tốt đẹp một cách tẻ nhạt mà mọi người thường kể huyên thuyên. Trong vòng tay chàng.

Lisle chuyển mình ra khỏi người nàng, lăn về một bên, vẫn ôm chặt nàng. Chàng vùi đầu vào hõm vai nàng tay quàng lấy bầu ngực nàng.

Nàng muốn chết vì nỗi vui sướng từ cái động chạm thân mật, đầy vẻ sở hữu ấy. Tim nàng lộn nhào trong lồng ngực. Nàng sợ phải cất tiếng, sợ đưa thế giới thực trở về. Nàng bám vào khoảnh khắc này, khi mọi thử rốt cuộc đã đúng, bởi vì cuối cùng họ đã được bên nhau, được yêu bằng cả thể xác cùng trái tim và lý trí một cách tự do. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà tưởng chừng như vô tận, toàn bộ thế gian ngoài kia cùng những gì còn lại trong cuộc đời họ và mọi thực tế tầm thường khắc nghiệt đều bị đặt qua một bên.

Tiếng của chàng, thấp và khàn, phá vỡ yên lặng. “Em ổn chứ?”

Vâng, cuối cùng thì cũng xảy ra. “Vâng.”

“Anh nghĩ,” chàng cất tiếng.

“Đừng nghĩ,” nàng nói. “Phút giây này xin đừng nghĩ.” Nàng đặt tay lên bàn tay đang ôm lấy ngực mình. “Đừng dịch chuyển. Đừng làm gì cả. Cứ để... thế này.”

Một khoảng im lặng kéo dài, im lặng nhưng chẳng yên tĩnh. Nàng cảm nhận được sự căng thẳng ngày một tăng trong lòng chàng.

Bởi vì chàng tử tế và đáng kính.

“Anh đã nghĩ em sẽ chết mất,” chàng nói khẽ.

“Em cũng thế,” nàng nói.

“Anh cứ nghĩ em sẽ lạnh dần lạnh dần và chẳng bao giờ ngừng run cho tới khi chết trong vòng tay anh.”

Khi ấy, nàng đã lạnh, lạnh tê dại và khốn khổ tới mức nàng cứ mặc mọi chuyện xảy ra, bất kể đó là gì, bất kể chàng làm gì. Giờ nàng nhớ lại: chuyển động hối hả của bàn tay chàng trên khắp người nàng, cái đau nhói khi chàng làm cho máu nàng lưu thông trở lại... bàn tay chàng, bàn tay chàng.

“Em cũng nghĩ thế. Em cứ nghĩ sẽ không bao giờ ấm lại nữa. Mà có lẽ không phải thế. Em không chắc mình có nghĩ được gì không nữa.”

“Em đã làm gì vậy?” chàng hỏi. “Ở ngoài kia?”

Nàng kể cho chàng - tất cả mọi chuyện, kể cả cuộc trò chuyện giữa họ mà nàng đã tưởng tượng ra.

“Sao thay vì làm thế này em không ném cái gì đó vào ta?” chàng nói. “Em không thể tìm ra cách nào tra tấn ta mà em không phải đi ra ngoài mưa dông sao?”

“Khi em ra ngoài trời đâu có mưa,” nàng nói. “Trên trời không có mây. Ừm, chỉ có lác đác vài đám.”

“Em đã ở ngoài kia hàng giờ,” chàng nói.

“Cảm giác như hàng năm thì đúng hơn,” nàng đáp.

“Ta sẽ phải làm gì với em đây?” chàng hỏi.

“Một cuộc tình vụng trộm nhé?” nàng nói.

“Ta không đùa đâu,” chàng đáp.

Nàng quay lại vùi mình vào vòng tay chàng. “Nhưng đây là điều chúng ta muốn. Tất cả sự bận rộn này chỉ để giữ chúng ta cách xa nhau. Nhưng người ta làm sao chống được Điều Tất Yếu Xảy Ra.”

“Chúng ta đã không cố hết sức,” chàng than. “Chúng ta đối mặt với thách thức kiềm-chế-bản-thân và chúng ta thất bại.”

“Lisle, em thất bại trước mọi thách thức kiềm-chế-bản-thân.”

“Anh thì không. Lẽ ra anh phải gọi hầu gái của em. Lẽ ra anh phải gọi cả nhà dậy và bắt mọi người chạy tới, xoa bóp này kia cho nóng, lau chùi cho khô, và tập trung mọi chú ý vào em, gọi một bác sĩ tới vào giữa lúc đêm tàn. Nhưng không.”

Nàng vuốt má chàng. “Anh không thể cất lý trí vào ngăn kéo một lát sao? Chúng ta không thể cứ thế thưởng thức phút giây này sao?”

Chàng kéo nàng lại gần hơn và vùi mặt vào tóc nàng. “Em làm anh phát điên,” chàng nói, giọng chàng khàn đặc. “Nhưng phát điên, với em, thật sung sướng, và anh thường có được một khoảnh khắc tuyệt vời. Chúng ta rất thích nhau - khi mà chúng ta không ghét nhau - và chúng ta là bạn. Giờ thì chúng ta làm tình - rất thỏa mãn.”

Nàng cười khúc khích, “Ôi, Lisle.”

“Đó không phải là một nền tảng tồi cho hôn nhân,” chàng nói.

Ááááá. Nàng dịch người ra. “Em biết mà. Em biết mà.”

Chàng kéo nàng lại, áp chặt vào tấm thân rắn chắc của mình. Chàng thật ấm áp và mạnh mẽ, và nàng muốn tan vào trong đó.

“Nghe anh này,” chàng nói. Miệng chàng ấm nóng áp vào tai nàng. Mùi hương của da thịt chàng trong cánh mũi và tâm trí nàng, khiến nó dịu đi.

“Chúng ta sẽ hủy hoại cuộc sống của nhau mất,” nàng nói.

“Không hẳn thế,” chàng nói.

“Ôi, Lisle.” Nàng cúi đầu, tì trán vào ngực chàng. “Em si mê anh. Em luôn si mê anh. Một phần khiến em si mê anh đó là vì anh trọng danh dự, kỷ luật, đạo đức, trách nhiệm và... Và tất cả những thứ như thế. Tất cả những điều tốt đẹp ấy vặn xoắn lấy tâm trí anh và khiến anh không nhìn nhận chuẩn xác mọi thử. Anh cứ nghĩ, ‘Mình đã hủy hoại cô ấy.’ Sự thật thì... giờ nghe nhé, đây là một sự thật. Sự thật là, sớm hay muộn rồi em cũng sẽ bị hủy hoại. Em vui vì người đó là anh. Người ta nên bắt đầu cuộc đời yêu đương của mình bằng một câu chuyện thật đẹp, và anh vừa làm điều đó cho em đấy.”

“Bắt đầu?” chàng kinh ngạc.

Cả người chàng cứng đờ.

Mọi chuyện có thể sẽ rất tệ, nhưng không làm thế nào khác được. Chàng luôn tôn trọng danh dự, và chàng là người đàn ông cứng đầu nhất thế gian.

“Em si mê anh,” nàng nói. “Em đã và sẽ luôn si mê anh. Nhưng em là một cô gái ích kỷ, và lãng mạn, em nhất định phải là số một trong trái tim của người đàn ông. Em sẽ không ổn định cuộc sống theo cái cách mà nhiều phụ nữ khác phải ổn định, kết cục chỉ còn lại buồn chán với cô đơn.”

“Chịu đựng? Olivia, em biết anh quan tâm em nhiều hơn...”

“Nhiều hơn Ai Cập?” nàng nói.

Một khoảng ngừng ngắn nhưng nhiều ý nghĩa. Rồi chàng nói, “Nói thế thật ngớ ngẩn quá. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”

“Có lẽ thế, nhưng một thứ luôn là số một trong trái tim anh, đã và sẽ luôn như thế. Em không thể chịu đựng đứng thứ hai trong trái tim một người đàn ông.”

Nàng thấy chàng nao núng.

Nàng xịch người rồi ngồi dậy. “Em phải về phòng đây.”

Chàng cũng ngồi dậy, và tim nàng đau nhói. Ánh lửa tạc khuôn những đường nét vạm vỡ của ngực chàng và phác họa những cơ bắp săn chắc trên cánh tay. Tóc chàng như nắng. Chàng là mẫu đàn ông xuất hiện trong những giấc mơ và thần thoại, và chúng lại gợi hứng cho những bức tượng bằng đồng và vàng để các tín đồ tới dâng lễ vật, thờ cúng.

Nàng rất vui được là kẻ sùng kính chàng. Nàng đủ lãng mạn để làm thế, và vừa đủ lãng mạn vừa đủ ngông cuồng để kết hôn với chàng.

Chàng nhặt một tấm chăn quấn quanh người nàng. “Em chưa nghĩ thấu đáo đâu,” chàng nói. “Em chẳng có lựa chọn nào cả. Có thể em sẽ mang thai. Ngay cả khi chuyện đó không xảy ra, vẫn còn những luật lệ, Olivia, và ta biết em không muốn làm gia đình mình xấu hổ.”

“Vậy thì chúng ta phải tìm cách lách luật,” nàng nói. “Có thể chúng ta sẽ vì nhau mà đau khổ. Nếu anh vứt bỏ lý trí đáng nguyền rủa của anh trong một phút, anh sẽ thấy. Anh là một người đàn ông thừa khả năng nhìn thấy điều đó.”

Sự yên lặng bao trùm. Ngọn lửa bập bùng. Chàng nghe thấy tiếng xào xạc xa xa. Hẳn trời vẫn đang mưa.

Mưa. Một chuyện bình thường vô tận. Lúc nào chẳng có mưa. Và nó đã đưa nàng tới đây và đưa hai người vào chuyện này.

Điều tệ hại là nàng, lần đầu tiên trong đời, có lý. Điều tệ hại là, ít nhất trong chuyện này, Olivia thấy mọi chuyện rõ ràng như chàng. Chàng quan tâm tới nàng. Chàng bị nàng hớp hồn. Nhưng chàng không chắc thế đã đủ chưa, và chính cái lý trí thúc giục chàng cưới nàng lại bảo rằng nàng sẽ đau khổ nếu chàng làm thế. Khi để bản thân nghĩ tới chuyện có nàng trong cuộc đời mình, chàng luôn nghĩ xem nàng sẽ làm gì với cuộc đời chàng, sự tàn phá nàng sẽ gây ra. Chàng không hề nghĩ xem mình sẽ làm gì với cuộc đời nàng.

Giờ chàng nhìn thật kỹ, không phải vào tương lai bị gió sa mạc tàn phá mà chàng đã tưởng tượng, mà vào trái tim chàng. Chàng không thể cho nàng cái nàng cần và xứng đáng có. Nàng muốn ở vị trí số một trong trái tim đàn ông, và mãi đến bây giờ chàng mới sực nghĩ rằng có lẽ trái tim chàng chẳng còn chỗ trống.

“Chúng ta sẽ không giải quyết chuyện này trong đêm nay,” chàng nói.

“Chắc vậy,” nàng nói.

“Tốt hơn ta nên đưa em về giường của em,” chàng nói.

“Phải. Nhưng chúng ta cũng cần che đậy dấu vết nữa,” nàng nói. “Cách dễ nhất là nhóm lửa trên phòng sinh hoạt và bỏ quần áo của em trước lò sưởi. Như thế trông sẽ giống như em làm việc mà em đã cố làm: nhóm lửa để hong khô.”

Cứ để mọi việc cho nàng. Chàng luôn tư duy rất nhanh, nhưng che giấu tội lỗi không phải chuyên môn của chàng.

Nàng đứng dậy, tấm chăn rơi xuống sàn nhà.

Ánh lửa nặn khuôn những đường cong tròn lẳn của nàng và lấp lánh. Chàng đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, trái tim đau nhói, “Ôi, em đẹp quá,” chàng nói, giọng nghẹn lại.

Nàng mỉm cười.

“Nhưng ta không thể khuyến khích em trần truồng lang thang trong tòa lâu đài Scotland,” chàng nói. “Em sẽ làm uổng phí bao công sức của ta và bị cảm lạnh mất thôi.” Chàng vừa nói vừa tìm kiếm xung quanh. Chàng tìm thấy áo sơ mi. Chàng đứng dậy, chui cái áo qua đầu nàng và kéo hai cánh tay nàng qua ống tay. Cổ tay áo che kín cả bàn tay nàng. Cái áo rủ xuống quá đầu gối.

Nàng nhìn xuống người mình. “Em không chắc có thể giải thích chuyện này dễ hơn so với chuyện trần truồng đi lang thang.”

“Em sẽ nghĩ ra cái gì đó.”

Chàng cầm tay nàng, dẫn tới cửa. Chàng nhớ cách bàn tay nàng vô cùng thoải mái khám phá khắp cơ thể chàng, thổi bùng ngọn lửa dưới da thịt chàng.

Chàng phải làm gì với nàng đây?

Chàng mở cánh cửa he hé.

Phòng sinh hoạt yên tĩnh và tối om. Chàng lắng nghe theo cách vẫn thường làm mỗi khi bước vào một hầm mộ nơi rất dễ có những kẻ phục kích đang đợi, tai chàng đã được rèn luyện để có thể phát hiện ngay cả tiếng thở.

Chẳng có ai khác đang thở trong phòng sinh hoạt.

Chàng bước ra khỏi phòng, nàng lẽo đẽo theo sau. Căn phòng rộng tối thẫm như hầm mộ, tuy nhiên vẫn có một khe sáng tỏa ra từ cửa phòng chàng và chút ánh le lói từ mấy cục than sắp tàn của ngọn lửa trong lò sưởi mà nàng cố nhóm lại lúc trước.

“Em có thể tìm đường mà không bị sa chân gãy cổ không?” chàng hỏi. “Có lẽ tốt nhất ta nên đi cùng em.”

“Em không sao,” nàng thì thầm. “ít đồ đạc lắm nên chẳng va vấp gì đâu.”

Nàng rút tay ra khỏi tay chàng và bắt đầu bước đi.

Chàng muốn nói gì đó nhưng không tìm được lời lẽ mình cần trong sự náo loạn này. Chàng nắm vai nàng và quay người nàng lại. Chàng hôn nàng một cái, nhưng rất mạnh mẽ. Nàng tan chảy vào chàng.

Chàng ngừng hôn rồi đẩy nàng ra. “Đi đi,” chàng nói.

Nàng bước đi.

Chàng chờ đợi, lắng nghe tiếng lép bép nhẹ nhàng của đôi chân trần ấy khuất dần khi nàng đi về phía phòng dài. Chàng đợi cho tới khi nghe thấy tiếng phập của cánh cửa đóng lại phía sau lưng nàng.

Rồi chàng trở lại phòng.

Nichols đang thu dọn quần áo bỏ đi của nàng.

Trong tình trạng tốt nhất, băng qua căn phòng sinh hoạt dài dằng dặc không phải là một việc dễ dàng.

Huống chi lúc này Olivia không ở trong tình trạng tốt nhất. Cổ họng nàng đau buốt, mắt nàng ngứa râm ran và nàng chỉ muốn ngồi phịch xuống khóc suốt một tuần.

Nàng biết nàng đã nói những lời phải lẽ - những lời cần thiết. Nhưng nàng đã làm chàng đau lòng.

Nàng không bận lòng nếu có làm chàng đau về mặt thể xác - chàng có thể chịu được - và nàng không bận lòng nếu có nổi xung với chàng khi chàng là một kẻ đầu đất ưa chọc điên. Nhưng tất cả những gì chàng làm tối nay là chăm sóc nàng, làm tình với nàng... Và khiến trái tim nàng chao đảo.

Và giờ đây mọi chuyện không còn như cũ nữa. Dù trước đây nàng cảm thấy thế nào - ồ, nàng đã luôn yêu chàng, gần giống như thế - nhưng chuyện này khác hẳn. Và lúc này đây, thật đau lòng.

Ngừng thút thít đi, nàng tự nhủ. Thế này đã quá đủ rồi.

Việc đầu tiên cần làm là vào được giường mà không bị phát hiện. Tất nhiên nàng có thể bịa ra một câu chuyện cần thiết để giải thích chuyện quần áo nàng nằm trước lò sưởi phòng sinh hoạt.

May mắn thay, hành động liều lĩnh như đứng trong mưa chờ bọn tội phạm hoàn toàn phù hợp với lối hành động đặc trưng của Olivia. Chẳng ai mảy may nghi ngờ. Cũng không ai thắc mắc về chuyện nàng mặc đồ đàn ông. Tất cả những gì nàng phải làm và miêu tả chuyện đã xảy ra, bỏ qua đoạn Lisle bước vào phòng sinh hoạt cho tới khi nàng rời khỏi phòng chàng.

Nói cách khác, bỏ qua một khoảng thời gian dài như cả đời người.

Nàng bò vào phòng.

Phòng không tối.

Một ngọn nến tỏ đặt trên cái bàn nhỏ gần lò sưởi.

Bailey ngồi cạnh lò. Cô để đồ khâu vá trong lòng, nhưng ánh mắt nhìn Olivia.

“Ta có thể giải thích,” Olivia nói.

“Ôi, thưa tiểu thư, tiểu thư có thể giải thích bất cứ lúc nào cũng được mà,” Bailey nói.

Nichols, đang khéo léo rải đống quần áo ướt trước lò sưởi phòng sinh hoạt, chợt khựng lại khi một ánh lửa nhỏ xuất hiện. Nó lắc lư tiến về phía cậu. Khi nó lại gần, cậu thấy gương mặt Bailey bừng lên trong ánh nến. Một tấm khăn choàng dày quấn quanh váy ngủ của cô, cậu nhìn thấy những dải tua rua nhẹ nhàng chui ra dưới chân váy cô, rủ xuống quanh mắt cá chân. Đôi giày mềm của cô được điểm tô bằng những dải nơ sặc sỡ. Cậu không biết rõ đó là màu gì vì ánh sáng quá mờ.

“Cô Bailey,” cậu nói khẽ.

“Anh Nichols,” cô cũng thì thầm.

“Tôi hy vọng không ai phát hiện ra cô tỉnh giấc,” cậu nói.

“Tất nhiên là không rồi,” cô đáp. “Tôi tới vì đống quần áo. Chúng ta không thể để chúng ở đây. Cô chủ tôi và cậu chủ anh hẳn đã lú lẫn cả rồi - tôi nói điều đó với lòng kính trọng tuyệt đối dành cho trí thông minh của cậu chủ anh, nhưng các quý ông đôi khi vẫn mất trí khôn, và cô chủ của tôi có biệt tài giúp họ rơi vào tình huống đó.”

Nichols nhìn đống quần áo cậu vừa cẩn thận rải ra xung quanh.

“Sao lại phải bày vẽ thế này khi mà anh và tôi là những người ngoài duy nhất biết chuyện bất thường đã xảy ra đêm nay?” Bailey nói. “Đấy là chưa kể thật ra mọi chuyện mà tiểu thư của tôi có liên đới đều vốn chẳng bình thường. Tôi đặc biệt lo lắng về những chỗ cần phải giặt tẩy.”

Cô muốn nói về những vết máu.

Nichols không dám chắc cô đang đỏ mặt hay chỉ là trông có vẻ như thế. Ánh lửa của ngọn nến khá đỏ.

“ừm,” cậu dặng hắng. “Ý nghĩ ấy có vụt qua đầu tôi, nhưng có lẽ hơi thiếu tế nhị nếu đề cập tới điều đó với cậu chủ tôi.”

“Tôi sẽ xử lý nó,” Bailey nói, với giọng điệu của một người đã quá quen với việc che giấu tội lỗi.

Nichols thu lại đống quần áo ướt. “Nếu cô chiếu sáng lối đi, tôi sẽ mang nó tới tận cửa phòng,” cậu nói.

Cô gật đầu.

Cô chiếu sáng lối đi. Cậu bê đống quần áo.

Đến trước cửa, cậu cẩn thận đặt đống quần áo vào cánh tay không của cô. Cậu chuẩn bị tìm nắm đấm cửa thì chợt dừng lại. “Bailey,” cậu thì thầm vào tai cô.

“Không,” cô nói. “Không có chuyện đó đâu.”

Cậu thở dài khe khẽ và mở cửa ra.

Cô chui vào phòng cô chủ.

Cậu đóng cửa rồi lại thở dài.

Một giây sau, cánh cửa mở hé ra và cô nói khẽ, “Chờ chút.”

Nichols quay đầu lại đầy hy vọng.

Một cái áo sơ mi chui qua khe cửa.

“Anh có thể cầm lại cái này,” cô nói.

Cậu cầm lấy chiếc áo của cậu chủ.