Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 70: Lợi dụng

Tuy nhiên, bạo loạn tới quá nhanh, làm cho tất cả mọi người bất ngờ không kịp phòng bị.


Lúc nửa đêm, khi ánh trăng lên cao nhất, thì có một lực lượng vũ trang không rõ thân phận đột nhiên tập kích thôn làng của tộc Fula cách thủ đô không tới 300 km, hơn hai ngàn người không ai sống sót. Một trạm gác quân sự của quân chính phủ cũng bị bưng mất cả gốc.


Sau khi tin tức truyền ra, lực lượng vũ trang phản chính phủ lớn nhất-- "Mặt trận giải phóng nhân dân Samos", tuyên bố chịu trách nhiệm về vụ việc lần này, cũng đơn phương hủy bỏ thỏa thuận ngừng bắn, còn quy tội cho chính phủ Khoa Phỉ về vụ việc thôn Raim bị tàn sát trước đó không lâu, tuyên bố rằng muốn quân chính phủ nợ máu phải trả bằng máu.


Hành động trả thù quân chính phủ cũng tới rất nhanh, bọn họ tập kích đường không bị lực lượng vũ trang phản chính phủ khống chế mấy thành phố, cũng bắt đầu không kiêng dè xua đuổi dân tị nạn của tộc Susu.


Hội đồng nhân quyền của Liên Hiệp Quốc kịch liệt khiển trách vụ việc phát sinh xung đột bạo lực, cũng kêu gọi hai bên mở lại đàm phán hòa bình, để giảm bớt thế cuộc căng thẳng.
Nhưng, tình hình vẫn từng bước chuyển biến xấu, quân đội gìn giữ hòa bình đa quốc gia bắt đầu suy tính rút khỏi Samos.


Xét thấy hoàn cảnh ngày càng căng thẳng, doanh trại Namibia thu hẹp phạm vi quản chế, việc đi tuần của thành viên gìn giữ hòa bình cũng được rút ngắn khoảng cách rất nhiều.


Nhưng vì tình hình thay đổi bất ngờ, quân đội gìn giữ hòa bình càng bận rộn hơn ngày trước rất nhiều, chỉ riêng xử lý tình trạng dân tị nạn bị xua đuổi phát sinh trên đường cũng ứng phó không xuể.


Hàn Dập Hạo bị điều về tổng bộ của lực lượng gìn giữ hòa bình bàn bạc công việc, Tòng Thiện cũng bận rộn đến mức hoàn toàn không có thời gian chú ý những chuyện khác.


Vào một ngày, Tòng Thiện đưa đồng nghiệp bị thương trở về doanh trại, khi đi ngang qua cửa sau, thoáng thấy cửa xe của một chiếc xe Jeep quân dụng vừa mới đóng lại, chớp mắt một cái, dường như có một đứa nhỏ ngồi trên xe.
Tòng Thiện nhịn không được lại quay đầu nhìn chiếc xe ấy, nhưng xe cũng đã lái đi.


Đưa đồng nghiệp đến chỗ quân y, Tòng Thiện thuận tiện hỏi tin tức của Dunham Linda, lại được biết đứa nhỏ mới vừa được đón đi bệnh viện thủ đô để làm trị liệu tâm lý.


Tòng Thiện có chút giật mình, mỗi một lần Dunham Linda rời khỏi doanh trại cô đều đi cùng đến hết hành trình, tại sao lần này không có báo cho cô biết, huống chi hiện tại bên ngoài lại đang loạn như vậy, trên đường an toàn sao.


Nghĩ vậy, Tòng Thiện quyết định đuổi theo chiếc xe kia, coi như muốn trị liệu, không có cô ở bên cạnh đứa nhỏ, đứa nhỏ sẽ sợ.
Cuối cùng cũng bắt kịp, mấy chiếc xe việt dã lại đột nhiên từ trước sau xông ra, vây chặn hai chiếc xe gìn giữ hòa bình.


Phần tử vũ trang dùng súng ép người trong xe bước xuống, Tòng Thiện lập tức giơ cao hai tay, dùng tiếng Anh nói cho đối phương biết, bọn họ là cảnh sát gìn giữ hòa bình, đang đưa một đứa bé đi đến bệnh viện thủ đô, xin đừng làm hại bọn họ. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.


Một đồng nghiệp của Lộ Gia Nghi trong một chiếc xe khác cũng bước xuống, nhưng đứa nhỏ vẫn còn ở lại trong xe.
Không ngờ, lại đột nhiên phát sinh biến cố, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng rì rầm của bánh xe, mười mấy chiếc xe quân dụng bao vây lấy bọn họ.


Tiếng bắn nhau kịch liệt lập tức vang lên, Tòng Thiện biến sắc, lập tức lao về phía của Lộ Gia Nghi, đẩy người đang bị dọa sợ đến sững sỡ ngã nhào xuống đất, tránh đạn lạc.
Tòng Thiện lại nhanh chóng ôm Dunham Linda từ trong xe ra, che chở đứa nhỏ và kéo Lộ Gia Nghi chạy đến phía sau gò núi để trốn.


Bịt chặt tai đứa nhỏ, nghe tiếng súng nổ dữ dội phía sau, sắc mặt Tòng Thiện trắng bệch.
Tuy nhiên, sau một hồi bắn nhau kịch liệt, tất cả tiếng súng đột nhiên ngừng lại.


Tòng Thiện vừa làm công việc che chắn vừa cẩn thận ló đầu kiểm tra tình hình, một đôi giày lính lại đột nhiên đập vào trong mắt, cô thuận theo nhìn lên, nhìn thấy lại là-- Arsfat!
Cô còn chưa kịp nảy sinh ra nghi vấn, Arsfat đã sai người kéo cô lên xe, hiển nhiên Dunham Linda cũng bị ôm đi.


May mà Arsfat không có làm khó Lộ Gia Nghi, dường như anh vốn không nhìn thấy còn có hai thành viên gìn giữ hòa bình đang ở đấy, đoàn xe oai nghiêm rời đi, chỉ còn lại thi thể và vết máu đầy đất.


Không biết qua bao lâu, Tòng Thiện bị dẫn tới một căn cứ bí mật, cô bị người ta xô đẩy xuống xe, trông thấy Arsfat ôm Dunham Linda đang bước xuống từ một chiếc xe khác, anh ta nói nhỏ dặn dò người bên cạnh mấy câu, sau đó đưa đứa nhỏ đi.


Bởi vì Arsfat dặn dò, thái độ của mọi người ở đây đối với cô thân thiện rất nhiều, cô được dẫn tới một túp liều bạt nghỉ ngơi, còn có người đưa nước và thức ăn tới cho cô.


Tòng Thiện vừa muốn đứng lên dò hỏi người trông chừng cô bên ngoài, có thể để cho cô đi gặp Arsfat hay không, không nghĩ tới rèm bỗng bị vén lên, một người đàn ông mặc quân phục phẳng phiu vẻ mặt lạnh lùng bước vào.


"Ngài Arsfat!" Tòng Thiện lập tức lên tiếng gọi, vậy mà Arsfat lại giơ tay ngắt lời cô, ra hiệu cho cô ngồi xuống.


Hai người ngồi trên một chiếc chiếu, Tòng Thiện nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mắt này, lần gặp nhau này, hiển nhiên Arsfat không còn là anh của trước kia, bất kể hơi thở hay là động tác đều cường ngạnh hơn rất nhiều, còn mất đi phần dửng dưng nho nhã lúc trước.


Nhưng cũng khó trách, tộc Raim đã trải qua chuyện như vậy, Arsfat làm sao có thể không thay đổi.


"Thẩm tiểu thư, đầu tiên tôi muốn cám ơn cô đã liều mình bảo vệ và dốc lòng chăm sóc con gái tôi, tôi biết, đêm đó, nếu không phải là cô, có lẽ Dunham Linda đã không còn trên cõi đời này." Arsfat khách sáo nói lời dạo đầu, đôi mắt lạnh lùng màu lam tím lại không có một chút độ ấm. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.


Nghe anh nói tới chuyện đêm đó, Tòng Thiện lập tức trả lời: "Tôi biết ngài vẫn khó mà quên được bi kịch đã xảy ra với thôn Raim, nhưng người chết đã chết, xin ngài hãy nén bi thương."
"Hôm nay tôi mời cô tới cũng không phải nhớ lại chuyện cũ." Arsfat lạnh lùng nói.


"Vậy là vì sao?" Trong lòng Tòng Thiện bỗng nổi lên sự cảm xấu, cô vốn tưởng rằng rơi vào tay Arsfat sẽ không có nguy hiểm, nhưng nhìn thái độ của anh ta, cũng sẽ không dễ dàng để cho cô rời đi.


"Gậy ông đập lưng ông." Arsfat bỗng hừ lạnh một tiếng, nhìn Tòng Thiện, mở miệng nói: "Chuyện đã xảy ra hôm nay, cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Tôi là làm thế nào biết được Dunham Linda sẽ đi qua con đường này, giữa đường còn xuất hiện đám người kia là người nào?"


"Tôi thật sự không biết." Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, vừa rồi ở trên xe, cô cũng đã đang tự hỏi cái vấn đề này, cả sự việc thật sự có chút kỳ lạ.


"Có người cố tình truyền tin tức về hành tung của con gái tôi ra ngoài, mục đích chính là dẫn dụ tôi mắc câu. Tôi cũng tương kế tựu kế, phái một nhóm người chặn xe của các cô trước, dò xét thực hư. Sau đó, người của quân chính phủ quả nhiên xuất hiện, nhưng bọn họ lại không ngờ được là, tôi còn bố trí đội ngũ ở phía ngoài, chờ một mẻ hốt gọn bọn họ. Cả sự việc rất đơn giản, chẳng qua là lấy Dunham Linda làm mồi nhử mà thôi. Còn tôi đưa cô về, cũng là xuất phát từ mục đích giống vậy-- bắt cô dẫn dụ Hàn Dập Hạo hiện thân." Arsfat khẽ nhếch môi mỏng, thốt ra từng chữ rõ ràng.


"Hàn Dập Hạo?" Nghe anh ta nói vậy, phản ứng đầu tiên của Tòng Thiện không phải là vì lo cho an nguy của mình, mà là không hiểu tại sao lại nhắc đến Hàn Dập Hạo, cô lập tức nói: "Tôi biết ngài và anh ấy có chút hiểu lầm, nhưng tôi có thể giải thích."


Arsfat lại lắc đầu ngắt lời của cô, "Thẩm tiểu thư, tôi biết tôi làm như vậy, rất không công bằng với cô. Nhưng cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho cô. Mục đích của tôi chỉ là muốn làm một cái kết thúc với Hàn Dập Hạo, đòi lại thứ anh ta nợ tôi, nợ thôn Raim."


Tòng Thiện sốt ruột, biết rõ nếu không tiếp tục giải thích thì sẽ không có cơ hội, cô ngắt lời Arsfat, nhanh chóng nói cho Arsfat nghe chuyện mà đêm đó Hàn Dập Hạo đã nói cho cô biết. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.


Nhưng, Arsfat nghe xong lại cười lạnh nói: "Lần đầu là ngoài ý muốn, lần hai, lần ba còn có thể nói không liên quan sao? Quan hệ cá nhân của Hàn Dập Hạo và quân chính phủ luôn quá mức, theo tôi được biết, anh ta còn là một người vì lợi ích quốc gia mà có thể không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào. Khi yểm trợ, khi đồng lõa, chỉ cần có thể có lợi thì có chuyện gì là không thể làm? Nếu anh ta thật sự trong sạch, tại sao mặc cho quân chính phủ tùy ý tìm người thế thân, cô không cảm thấy thiên vị quá mức sao? Chuyện hôm nay, nếu không có anh ta cho phép và truyền tin, sao Dunham Linda có thể rời khỏi doanh trại, làm thế nào lại có một ván cờ như vậy. Thẩm tiểu thư, dụng tâm suy nghĩ một chút, tại sao mỗi một chuyện đều có liên quan đến Hàn Dập Hạo? Anh ta thật sự như lời anh ta đã tuyên bố là chưa bao giờ tham gia vào sao?"


Tòng Thiện bị anh ta nói đến đầu óc rất loạn, vừa định giải thích, lúc này, có người đột nhiên xông vào, sắc mặt hốt hoảng nói gì đó với Arsfat.


Arsfat đột nhiên đứng lên, túm lấy Tòng Thiện, cô không biết xảy ra chuyện gì, còn chưa có phản ứng kịp, quân hàm đã bị anh ta xé xuống, bên trong lộ ra một thanh kim loại rất nhỏ.


"Xem ra tôi thật sự đã tính sai, thậm chí cả cô mà anh ta cũng lợi dụng." Cả người Arsfat toát ra sự tàn nhẫn thâm độc, lạnh lùng nói với Tòng Thiện, "Anh ta sớm đã lắp đặt thiết bị định vị ở trên người của cô, hiện tại anh ta đã dẫn người bao vây chúng tôi."