Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 1 - Chương 69: Tâm lạnh

"Anh." Hàn Dập Hạo hít một hơi, gật đầu thừa nhận nói, "Có."
Mong mỏi duy nhất bị sụp đổ trong phút chốc, trái tim như rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu tâm, Tòng Thiện đẩy tay anh ra, ngồi ở tay lái phụ, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lạnh giọng nói: "Lái xe."


"Đó cũng là chuyện trước khi gặp em." Hàn Dập Hạo sợ vẻ mặt này của cô, không vui không buồn, chỉ còn lại rét lạnh giống như đóng băng, anh cuống cuồng nói, "Ai cũng có quá khứ, nếu như em thật sự để ý, anh nói xin lỗi. Nhưng em lý trí mà suy nghĩ một chút, chẳng lẽ em yêu cầu một người đàn ông hai mươi tám tuổi vẫn còn là xử nam sao? Hơn nữa, chẳng lẽ Lương Tư Hàn cũng chỉ có một mối tình này của em sao?"


"Nhưng anh ấy sẽ không lên giường với bạn tốt của tôi!" Tức giận bùng phát giống như nham thạch nóng chảy, Tòng Thiện hét lên với anh, tâm tình cố đè nén rốt cuộc bộc phát, vào giờ khắc này, cô không lại đi tự nói với mình nữa, cô không có tư cách cũng không có lập trường đi truy cứu quá khứ của anh, cô chỉ biết, lòng cô tràn đầy nỗi nhục bị "phản bội", sắp làm cô sụp đổ.


"Em nói gì?" Hàn Dập Hạo ngây ngẩn cả người, đôi mắt sâu thẳm híp lại, lập lại lời của cô, "Em nói anh lên giường với Lộ Gia Nghi sao? Là cô ấy nói cho em biết ư?"


Cô nhếch lên nụ cười lạnh, khuôn mặt lạnh lùng còn muốn lạnh hơn sương tuyết mùa đông, cô châm chọc nói: "Thế nào, làm còn không dám nhận?"
"Em thà tin lời từ một phía của cô ấy sao?" Hàn Dập Hạo cất giọng hỏi.


"Tôi cũng không muốn tin." Nét cười trên mặt của cô sâu hơn, giọng nói lại càng lạnh thêm, "Nhưng vừa rồi anh đã gián tiếp thừa nhận, tôi không tin sao được?"
"Cho dù anh đã từng có tình một đêm, nhưng đối tượng cũng không nhất định là cô ấy." Hàn Dập Hạo cố gắng muốn vãn hồi.


Cô trả lời một cách mỉa mai: "Vậy cũng không nhất định không phải là cô ấy."


"Tòng Thiện, anh biết hiện giờ anh nói cái gì em cũng sẽ không tin anh, chờ sau khi về nước, anh nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, cho em một lời giải thích." Hàn Dập Hạo bảo đảm với cô nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.


Tòng Thiện giơ tay lên, ngắt lời anh, quay đầu, tâm tình dần dần trở nên bình tĩnh, nói: "Anh không cần giải thích gì với tôi, anh và tôi cũng không có một chút quan hệ nào."


"Tòng Thiện." Hàn Dập Hạo có chút hốt hoảng kêu lên, tay anh đưa về phía của cô dừng lại ở giữa không trung, chán nản hạ xuống, "Thật chẳng lẽ bởi vì anh đã từng phạm phải sai lầm, liền phủ nhận tất cả hiện tại sao?"


"Anh sai là ở đừng nên có lỗi với người tôi quan tâm." Giọng cô trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương, lại mang theo lạnh thấu xương của gió tuyết, "Hàn Dập Hạo, anh là đàn ông, làm thì phải nhận! Trước đây, lúc anh thỏa sức vui vẻ, tại sao không nghĩ tới hậu quả? Anh chơi hết lần này đến lần khác, loại hành vi này có khác gì với người cặn bã đâu!"


"Em nói là anh đang đùa em sao?" Anh cũng cười, đời này, lần đầu tiên nghiêm túc đối đãi với một người phụ nữ như vậy, kết quả, lại bởi vì một chuyện cũ của năm xưa mà hạ thấp anh đến không đáng một đồng.


"Bất kể thế nào cũng được, tôi đều không quan tâm." Cô đột nhiên cảm giác được mệt mỏi, vì sao ông Trời lại tàn nhẫn với cô như vậy? Tại sao lại phải đợi cô động lòng mới phát hiện chuyện giữa anh và Gia Nghi. Không phải cô không muốn tha thứ cho quá khứ phóng đãng của anh, chỉ là người đó không thể là Gia Nghi, người mà cô không thể đành lòng làm bất kỳ tổn thương gì.


"Được." Anh nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lùng của cô, trái tim cũng nguội lạnh, lạnh lùng nói: "Nếu như em muốn."
Khởi động xe, hai người không hề nói chuyện với nhau nữa, cho đến khi về đến doanh trại, cô xuống xe, tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, trả lại cho anh.


Mắt của anh bỗng chốc bị ánh sáng của sợi dây chuyền làm đau nhói, bật thốt lên: "Tòng Thiện."
Cô lại đặt sợi dây chuyền ở trên ghế ngồi, nói một câu cuối cùng: "Nếu anh làm tổn thương Gia Nghi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh."


Lời nói nơi cổ họng bỗng nuốt xuống, Hàn Dập Hạo nhìn bóng lưng không hề nhìn lại của cô, nắm chặt nắm đấm, nổi gân xanh, đột nhiên đấm một đấm vào trên kính.


Rẽ vào một khúc quanh, xác định anh không còn nhìn thấy được bóng dáng của cô, vẫn mạnh mẽ chống đỡ cảm xúc trong nháy mắt vỡ đê, Tòng Thiện vịn tường từ từ ngồi xổm xuống, đau lòng đến muốn nứt ra, mỗi một lần hít thở đều là bị tra tấn đau đến xé lòng. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.


Thì ra là cô đã sớm yêu anh, nếu không làm sao khi biết được chuyện giữa anh và Gia Nghi, lại tức giận như vậy, đau đến thấu tâm như vậy.
"Rầm!" Cánh cửa phòng bị dùng sức đá văng, Tề Danh Dương giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, anh lên tiếng quát lớn: "Ai!"


Một cơn gió thoáng qua, một mùi rượu phả vào mặt, giọng nam trầm thấp mất tiếng liền vang lên: "Uống rượu với tôi!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tề Danh Dương lại càng kinh ngạc hơn, mượn ánh trăng lờ mờ ngoài cửa vẩy vào, thấy rõ người đàn ông ngồi trên ghế.


"Dập Hạo!" Tề Danh Dương đứng dậy bật đèn, nhìn người đàn ông đang xách theo bình rượu uống rượu, đưa ra một loạt câu hỏi, "Cậu làm cái gì vậy? Trong doanh trại có quy định rõ cấm không được uống rượu, rượu này cậu lấy từ đâu?" Trong lúc nói chuyện, anh đã đóng cửa lại.


Hàn Dập Hạo lại đưa tay kéo lấy bạn tốt ấn ở trên ghế, nhét một bình rượu khác vào trong ngực của Tề Danh Dương, lớn tiếng nói: "Có xảy ra chuyện gì tôi chịu, đêm nay cậu không uống với tôi, sẽ không coi cậu là anh em của tôi!"


"Đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Dập Hạo bất thường như vậy, Tề Danh Dương chắc chắn tên này gặp phải chuyện gì đó, suy nghĩ một chút, có khả năng nhất cũng có năng lực ảnh hưởng tâm tình của anh ta nhất cũng chỉ có Thẩm Tòng Thiện, "Có phải cậu xảy ra vấn đề với cô cảnh sát nhỏ của cậu đúng không?"


"Hàn thiếu tôi sống lớn như vậy, chưa từng móc tim móc phổi với một người nào như thế này, kết quả thì sao, cô ấy vì bất cứ ai cũng có thể từ chối tôi. Cậu nói xem có phải tôi đang bị coi thường hay không!" Uống một ngụm rượu lớn, Hàn Dập Hạo chỉ muốn dùng rượu cay nồng này để dập dắt buồn khổ trong lòng.


"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói ra đi, xem xem có cách giải quyết hay không." Tề Danh Dương đặt rượu ở trên bàn, nhíu mày hỏi.


"Còn có thể có cách gì đây? Cô ấy chưa bao giờ chịu tin tôi." Hàn Dập Hạo oán hận đấm ở trên bàn, bình rượu run lên, rượu vẩy ra nhỏ giọt ở trên mặt bàn xù xì, rất nhanh đã bị thấm khô.


Từ trong lời nói đứt quãng của anh, rốt cuộc Tề Danh Dương cũng biết nguyên nhân tranh cãi, suy nghĩ một chút, nói: "Ý của cậu chính là sự cố bất ngờ của ông anh cậu vào hai năm đó sao?"
"Ừ." Hàn Dập Hạo rầu rĩ gật gật, tiếp tục uống rượu.


"Tại sao không giải thích cho cô ấy biết?" Tề Danh Dương nói, hai năm đó đúng là hành vi của Hàn Dập Hạo rất phóng đãng, nhưng nếu không phải nhà họ Hàn xảy ra chuyện như vậy, Hàn Dập Hạo cũng sẽ không dùng rượu và phụ nữ để làm tê liệt chính mình. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.


"Nói những thứ này còn có tác dụng gì. Cô ấy để ý không phải là chuyện phóng đãng của tôi, cô ấy cho rằng tôi có lỗi với Lộ Gia Nghi, nói cho cùng, ở trong lòng của cô ấy, tôi không thể so với bất cứ ai!"


"Đừng uống nữa." Tề Danh Dương nhịn không được, đoạt lấy bình rượu sắp hết sạch của anh, thấp giọng trách mắng, "Cậu trở nên không có tiền đồ từ khi nào thế? Ngoại trừ uống rượu thì không thể nghĩ cách xoay chuyển tình hình sao?"


"Xoay chuyển tình hình thế nào?" Hàn Dập Hạo bỗng trút giận, "Trên thực tế, tôi vốn không nhớ có lên giường với Lộ Gia Nghi hay không. Nếu như cô gái họ Lộ kia nói là sự thật, Tòng Thiện vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho tôi."


"Sở dĩ Thẩm Tòng Thiện rất để ý chuyện này, cũng không phải là vì Lộ Gia Nghi, mà là vì trong lòng của cô ấy có cậu." Tề Danh Dương lắc đầu, đánh thức anh nói, "Cô ấy càng không chịu tha thứ cho cậu, càng chứng minh cô để ý cậu. Nếu như đổi lại là một người đàn ông khác, phản ứng của cô ấy sẽ lớn như vậy sao? Cậu chỉ biết ở đây làm ầm ĩ, cậu có nghĩ tới, trong chuyện này cô ấy mới là người khổ sở nhất hay không."


Trong nháy mắt giống như bị điểm trúng huyệt vị, Hàn Dập Hạo ngây ngẩn cả người. Đúng vậy, Tòng Thiện mới là người bị tổn thương nhất, sao anh lại có thể vì mấy câu nói của cô mà xem nhẹ cảm nhận của cô, mình chỉ biết mượn rượu giải sầu, lại còn chẳng quan tâm đến cô.


Nghĩ vậy, Hàn Dập Hạo lập tức đứng dậy, Tề Danh Dương lại kéo anh lại, hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi đi tìm cô ấy." Hàn Dập Hạo nói.


"Cậu đi cũng không có bất cứ tác dụng gì, chờ điều tra chuyện này xong, cậu muốn chịu đòn nhận tội hay mổ bụng tự sát tôi cũng không ngăn cản cậu, với tình trạng không minh bạch lúc này của cậu, sẽ chỉ làm Thẩm Tòng Thiện càng uất nghẹn hơn." Tề Danh Dương nói câu câu có lý mà khuyên nhủ.


Hàn Dập Hạo nghe xong, cũng đã bình tĩnh lại, anh ngồi lại trên ghế, nói: "Tôi nhất định sẽ làm rõ ràng. Trong khoảng thời gian này cô ấy không muốn gặp tôi, cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy."


"Được." Tề Danh Dương gật đầu, anh vẫn luôn rất tán thưởng Thẩm Tòng Thiện, nếu như hai người họ thật sự có thể đến với nhau, cũng coi như một mối nhân duyên tốt, không cần Hàn Dập Hạo dặn dò, anh cũng sẽ chủ đổng giúp.