Seduce Me At Sunrise

Chương 12

Kev giận dữ như một con quỷ vào tối hôm đó vì rất nhiều lý do.

Lý do trên hết là Win đang thực hiện lời đe dọa của nàng. Nàng đang tỏ ra thân thiện với anh. Lịch sự, nhã nhặn, tử tế một cách tồi tệ. Và anh không có tư cách gì để phản đối cả, vì đây chính xác là điều mà anh từng mong muốn. Nhưng anh không ngờ rằng có một thứ còn tệ hơn cả việc Win nhìn anh đầy mong ước. Và đó chính là sự thờ ơ. Với Kev, nàng rất ân cần, thậm chí là trìu mến, giống như cách nàng đối với Leo hay Cam. Nàng đối xử với anh như thể anh là một người anh trai. Anh khó có thể chịu đựng được điều ấy.

Gia đình Hathaway tụ tập tại khu vực ăn uống trong dãy phòng của họ, cười và đùa giỡn thân thiết khi họ ngồi trên bàn ăn. Đây là lần đầu tiên tất cả bọn có thể ăn tối cùng nhau trong nhiều năm: Kev, Leo, Amelia, Win, Poppy, và Beatrix, có thêm Cam, cô Marks, và bác sĩ Harrow. Mặc dù Marks cố gắng phản đối, nhưng họ đã khăng khăng nài cô ăn tối cùng với gia đình.

- Rốt cuộc thì – Poppy nói, cười to - chúng em sẽ biết phải cư xử theo cách nào khác nữa đây? Phải có ai đó cứu chúng em khỏi chính mình chứ.

Marks đã động lòng, mặc dù rõ ràng là cô hẳn sẽ thích ở nơi khác hơn. Cô giữ lấy chỗ nhỏ nhất có thể, một dáng vẻ gầy gò, nhợt nhạt chen vào giữa Beatrix và bác sĩ Harrow. Người nữ gia sư hiếm khi nhìn lên khỏi chiếc đĩa của mình trừ những lúc Leo đang nói. Mặc dù mắt cô được che giấu một phần bởi cặp kính, Kev ngờ rằng chúng chẳng thể hiện điều gì ngoài sự chán ghét với người anh trai nhà Hathaway. Hình như cô Marks và Leo đã tìm thấy trong nhau hiện thân của mọi thứ mà họ chán ghét nhất. Leo không thể chịu đựng được những người không hài hước, hay những người ưa phán xét, và anh đã ngay lập tức ví người nữ gia sư là “Quỷ Satan đội lốt phụ nữ”. Và cô Marks, về phần mình, khinh miệt những kẻ trác táng. Họ càng quyến rũ bao nhiêu thì cô càng kinh tởm sâu sắc bấy nhiêu.

Hầu hết những cuộc chuyện trò trong bữa ăn tập trung vào chủ đề phòng khám của bác sĩ Harrow, nhà Hathaway đã xem nó như một công trình kỳ diệu. Những người phụ nữ nịnh bợ Harrow đến mức buồn nôn, thích thú những lời bình luận sáo rỗng, ngưỡng mộ anh ta một cách trắng trợn. Kev có một ác cảm theo bản năng với Harrow, mặc dù anh không chắc đó là vì bản thân anh ta, hay vì tình cảm của Win đang bị đe dọa. Có gì đó thôi thúc anh khinh bỉ Harrow vì tất cả vẻ bề ngoài thân thiện của anh ta. Ngoại trừ sự hóm hỉnh thoải mái tinh nghịch ẩn trong nụ cười của anh ta, và anh ta tỏ ra thích thú một cách sôi nổi với cuộc trò chuyện xung quanh, và anh ta dường như không bao giờ để mình trở nên quá nghiêm túc. Harrow rõ ràng là một người đàn ông gánh vác trách nhiệm nặng nề của chính sự sống và cái chết, nhưng anh ta lại mang nó khá nhẹ nhàng. Anh ta là kiểu người có vẻ luôn luôn hòa hợp trong bất kì hoàn cảnh nào.

Trong khi gia đình ăn uống và trò chuyện, Kev giữ im lặng ngoại trừ những lúc ai đó gọi anh trả lời vài câu hỏi về điền trang Ramsay. Anh quan sát Win một cách thận trọng, không thể thấy rõ chính xác những cảm xúc của nàng với Harrow là gì. Nàng đáp lại tay bác sĩ với sự điềm tĩnh mọi khi của mình, khuôn mặt nàng không thể hiện gì cả. Nhưng khi ánh mắt họ gặp nhau, có một sự kết nối đầy tin cậy, một thứ xúc cảm chia sẻ những chuyện đã qua. Và tệ hơn tất cả, Kev nhận ra thứ gì đó trong vẻ mặt của tay bác sĩ kia… một dấu hiệu say mê mù quáng của anh ta với Win.

Giữa bữa ăn tối vô cùng vui vẻ, Kev bắt đầu nhận ra là Amelia, đang ngồi phía cuối bàn, im lặng một cách khác thường. Anh nhìn nàng kĩ hơn, nhận thấy mặt nàng tái đi và má nàng đẫm mồ hôi. Vì anh ngồi ngay bên trái nàng, Kev ngả người gần lại và thì thầm - Có chuyện gì vậy?

Amelia nhìn anh hoảng loạn – Em – nàng thì thầm lại, nuốt xuống yếu ớt - Em cảm thấy rất… Ôi, Merripen, hãy giúp em rời khỏi bàn.

Không thêm một lời nào, Kev đẩy ghế lùi lại và giúp nàng đứng lên. Cam, đang ngồi đầu phía bên kia của chiếc bàn dài, nhìn họ ngay lập tức - Amelia?

- Cô ấy không khỏe – Kev nói.

Cam bước đến họ trong giây lát, mặt anh căng thẳng đầy lo lắng. Khi anh ôm Amelia trong tay mình và đỡ nàng, rất quả quyết, ra khỏi phòng, ai đó sẽ nghĩ nàng bị tổn thương nghiêm trọng hơn là mắc chứng khó tiêu.

- Có lẽ tôi có thể giúp được – bác sĩ Harrow nói với sự quan tâm thầm lặng, trải khăn ăn lên bàn khi anh ta đi theo họ.

- Cám ơn anh – Win nói, mỉm cười biết ơn với anh ta - Em rất mừng vì anh ở đây.

Kev chỉ vừa vặn kiềm chế mình khỏi nghiến răng trong ghen tị khi Harrow rời khỏi phòng. Bữa ăn còn lại phần lớn bị bỏ bê, cả gia đình đi đến phòng khách chính để chờ tin từ Amelia. Đã lâu đến bực mình mà vẫn không có ai xuất hiện.

- Vấn đề có thể là gì chứ? -Beatrix hỏi ai oán - Chị Amelia không bao giờ bị ốm hết.

- Chị ấy sẽ ổn thôi – Win dỗ dành - Bác sĩ Harrow sẽ chăm xóc tốt cho chị ấy mà.

- Có lẽ em nên đi đến phòng của họ – Poppy nói – và hỏi xem chị ấy thế nào rồi.

Nhưng trước khi ai đó có thể đưa ra ý kiến, Cam xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng khách. Anh trông sửng sốt, đôi mắt nâu của anh lóe sáng khi anh nhìn vào những thành viên của gia đình xung quanh anh. Anh xem ra đang tìm lại từ ngữ. Rồi một nụ cười rạng rỡ xuất hiện bất chấp nỗ lực rõ ràng để kiềm chế nó lại của anh.

- Không nghi ngờ là gadje có cách lịch sự hơn đề thông báo chuyện này – anh nói - nhưng Amelia đã có thai.

Những âm thanh hạnh phúc đồng loạt vang lên chúc mừng phát hiện này.

- Amelia đã nói gì? – Leo hỏi.

Nụ cười của Cam trờ nên nhăn nhở - Thứ gì đó như là chuyện này hẳn sẽ không thuận tiện cho lắm.

Leo cười thanh thản - Những đứa con ít khi như vậy. Nhưng con bé sẽ thích có thêm người mới để sai bảo thôi.

Kev quan sát Win từ phía bên kia căn phòng. Anh bị thôi miên bởi sự khao khát thoáng qua trên vẻ mặt nàng. Nếu anh từng nghi ngờ chuyện nàng muốn những đứa con cho riêng mình như thế nào, thì giờ đây mọi thứ đã rõ ràng với anh. Khi anh nhìn chằm chằm vào nàng, hơi ấm ào ạt dâng lên trong anh, mạnh mẽ và dày lên cho đến khi anh nhận ra đó là gì. Anh đang bị khuấy động, cơ thể anh khao khát được cho nàng những gì nàng muốn. Anh muốn được ôm nàng, yêu nàng, và lấp đầy nàng với hạt giống của anh. Phản ứng này quá man rợ và không thích hợp đến nỗi làm anh xấu hổ.

Dường như cảm nhân được ánh mắt của anh, Win nhìn về phía anh. Nàng nhìn anh với ánh mắt can ngăn, như thể nàng có thể nhìn thấu tất cả hơi nóng thô ráp trong anh. Và sau đó nàng rời mắt khỏi anh với sự chối bỏ nhanh chóng.

Xin phép rời khỏi phòng, Cam quay lại với Amelia, nàng đang ngồi trên cạnh giường. Bác sĩ Harrow đã rời khỏi phòng ngủ để cho họ được riêng tư. Cam đóng cửa lại và dựa vào nó, để anh mắt âu yếm của anh rơi trên thân hình bé nhỏ và căng thẳng của vợ mình. Anh có biết chút ít về những vấn đề này. Trong cả văn hóa của người Gypsy và gadjo, việc mang thai và sinh con là một lĩnh vực hoàn toàn thuộc về phái nữ. Nhưng anh thật sự biết rằng vợ anh rất khó chịu trong những hoàn cảnh mà nàng không kiểm soát được. Anh cũng biết rằng phụ nữ trong tình trạng của nàng cần sự yên lòng và âu yếm. Và anh có một nguồn cung cấp vô tận cả hai thứ ấy cho nàng.

- Lo lắng à? – Cam hỏi nhẹ nhàng, đến với nàng.

- Ồ không, nhỏ nhất cũng không, đây là một trường hợp thông thường, và chỉ được trông đợi sau khi… – Amelia ngừng lại thở hổn hển một chút khi anh ngồi xuống cạnh nàng và kéo nàng vào tay anh. – Vâng, em có lo lắng một chút. Em ước… em ước gì em có thể nói chuyện với mẹ. Em không chắc là chính xác phải làm chuyện này như thế nào.

Tất nhiên rồi. Amelia thích quản lý được mọi thứ, thích có quyền và thạnh thạo trong bất kì việc gì. Nhưng sự phụ thuộc và bất lực sẽ ngày càng tăng lên trong toàn bộ quá trình mang thai, cho đến giai đoạn cuối cùng, khi thiên nhiên tiếp nhận hoàn toàn.

Cam ấn môi mình vào mái tóc sẫm màu sáng bóng của nàng, nó có mùi như mùi hương của hoa tường vi. Anh bắt đầu xoa bóp lưng nàng theo cách mà anh biết nàng thích nhất.

- Chúng ta sẽ tìm vài phụ nữ có kinh nghiệm để em nói chuyện. Quý bà Westcliff chẳng hạn. Em thích cô ấy, và Chúa viết cô ấy hẳn sẽ rất thẳng thắn. Và hãy xem em sắp làm gì nào… em sẽ để anh chăm sóc cho em, và chiều chuộng em, và cho em mọi thứ em muốn.

Anh cảm thấy nàng thả lỏng ra chút ít - Amelia, em yêu – anh thì thầm – Anh đã mong muốn chuyện này rất lâu rồi.

- Thật hả anh? – nàng cười và rúc sát vào anh – Em cũng vậy. Mặc dù em đã hy vọng là nó sẽ xảy ra vào một lúc thuận tiện hơn, khi Ramsay House đã hoàn thành, và Poppy đã đính hôn, và gia đình mình đã ổn định…

- Tin anh đi, với gia đình em thì sẽ không bao giờ có lúc nào thuận tiện đâu – Cam ngả lưng nàng ra để nằm xuống giường cùng anh.

- Em sẽ là một người mẹ nhỏ bé thật đáng yêu – anh thì thầm, vuốt ve nàng – với đôi mắt xanh, và đôi má hồng, và bụng của em bao bọc con của anh…

- Khi bụng em lớn hơn, em hy vọng là anh sẽ không vênh váo và nghênh ngang, và xem em như một ví vụ cho sự nam tính của anh.

- Anh đã như thế rồi, monisha à.

Amelia nhìn lên đôi mắt ánh nét cười của anh - Em không thể hình dung được chuyện này xảy ra như thế nào.

- Anh không giải thích cho em trong đêm tân hôn của chúng ta à?

Nàng cười thầm và vòng tay quanh cổ anh – Lúc đó em đang xem xét thực tế là em đã dùng các biện pháp phòng ngừa. Tất cả những ly trà có vị buồn nôn đó. Và em vẫn không hề có thai.

- Rom – anh nói để giải thích, và hôn nàng say đắm.

***

Khi Amelia cảm thấy đủ khỏe để uống trà với những phụ nữ khác trong phòng khách, những người đàn ông đi xuống lầu để đến phòng dành cho quý ông của khách sạn Rutledge. Mặc dù căn phòng có vẻ được dùng cho những vị khách của khách sạn, nó đã trở thành nơi đến thăm yêu thích của giới quý tộc, những người muốn chuyện trò với nhiều du khách nước ngoài có tiếng của khách sạn Rutledge.

Trần nhà sẫm màu và thấp một cách dễ chịu, được ốp gỗ hồng sắc rực rỡ, sàn nhà trải thảm Wilton rất dày. Phòng dành cho các quý ông được xây lõm vào các gian hình bán nguyệt rộng và sâu cung cấp những không gian riêng tư để đọc sách, uống rượu, và trò chuyện. Không gian chính được trang bị những chiếc ghế và bàn bọc nhung chất đầy các hộp cigar và tạp chí. Những người phục vụ di chuyển kín đáo qua căn phòng, mang những cốc brandy hâm nóng và những ly rượu port.

Ngồi vào một trong những gian hình bát giác còn trống, Kev gọi brandy cho bàn này.

- Vâng, thưa ông Merripen – người phục vụ nói, vội vàng đồng ý.

- Nhân viên được huấn luyện thật tốt – bác sĩ Harrow nhận xét – Tôi thấy rất đáng khen là họ phục vụ cho tất cả các vị khách đều công bằng.

Kev liếc nhìn anh ta thắc mắc – Tại sao lại không?

- Tôi hình dung rằng một quý ông có lai lịch như anh sẽ không được phục vụ ở những nơi anh hay lui tới.

- Tôi thấy là hầu hết những cơ sở kinh doanh đều chú ý đến chất lượng quần áo của một người hơn là màu da của anh ta – Kev trả lời đều đều - Thường thì việc tôi là một người Rom không quan trọng, miễn là tôi có thể chi trả cho những món hàng của họ.

- Tất nhiên rồi – Harrow trông không thoải mái - Tôi xin lỗi. Tôi không thường quá sống sượng như thế, Merripen.

Kev gật đầu ngắn gọn để ra dấu là anh ta không có gì xúc phạm.

Harrow quay sang Cam, tìm cách thay đổi chủ đề - Tôi hy vọng anh sẽ cho phép tôi giới thiệu một đồng sự để chăm sóc bà Rohan trong thời gian các bạn lưu lại ở London. Tôi quen biết với rất nhiều bác sĩ xuất sắc ở đây.

- Tôi rất cảm kích điều đó – Cam nói, nhận lấy ly brandy từ người phục vụ - Mặc dù tôi ngờ rằng chúng tôi sẽ không lưu lại London lâu nữa.

- Cô Winnifred hình như rất yêu thích trẻ con – Harrow trầm ngâm - Cân nhắc tình trạng của cô ấy, thật may mắn khi cô ấy sẽ có cháu trai và cháu gái để cưng chiều.

Ba người đàn ông còn lại thình lình nhìn anh ta. Cam dừng lại khi vừa nâng ly brandy lên đến môi mình - Tình trạng? – anh hỏi.

- Cô ấy không có khả năng sinh con – Harrow làm rõ.

- Anh muốn nói cái quỷ gì vậy, Harrow? – Leo hỏi – Không phải chúng ta đều luôn nói về sự bình phục phi thường của em gái tối, nhờ vào những nỗ lực xuất sắc của anh sao?

- Cô ấy quả thực là đã hồi phục, thưa ngài – Harrow cau mày vẻ suy tư khi anh ta dán mắt vào cốc brandy – Nhưng cô ấy sẽ luôn luôn yếu ớt một chút. Theo ý kiến của tôi, cô ấy không bao giờ nên thử có thai. Rất có khả năng cô ấy sẽ chết khi mang thai.

Một sự im lặng nặng nề kéo theo lời thông báo ấy.

Ngay cả Leo, người thường ra vẻ vô tâm, cũng không thể che đậy thành công phản ứng của mình.

- Anh đã nói cho em gái tôi biết chuyện đó chưa? – anh hỏi - Bởi vì con bé cho tôi có ấn tượng là nó hoàn toàn mong đợi được kết hôn và có gia đình của riêng mình vào một ngày nào đó.

- Dĩ nhiên là tôi đã thảo luận chuyện này với cô ấy – Harrow trả lời – Tôi đã nói với cô ấy là nếu cô ấy kết hôn, chồng cô ấy sẽ phải đồng ý đó là một cuộc hôn nhân không có con – Anh ta dừng lại – Tuy nhiên, tiểu thư Hathaway vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận ý nghĩ đó. Theo thời gian, tôi hy vọng thuyết phục được cô ấy điều chỉnh lại kỳ vọng của mình.

Anh ta cười yếu ớt – Chức năng làm mẹ, rốt cuộc thì, không cần thiết cho hạnh phúc của mỗi người phụ nữ, tuy rằng xã hội tôn vinh khái niệm đó.

Cam nhìn anh ta chăm chú – Em dâu của tôi sẽ cảm thấy rất thất vọng, nói nhẹ nhàng là như vậy.

- Vâng. Nhưng cô Hathaway sẽ sống lâu hơn và hưởng thụ chất lượng cuộc sống cao hơn khi là một phụ nữ không có con. Và cô ấy sẽ học được cách chấp nhận những thay đổi của mình. Đó là sức mạnh của cô ấy – Anh ta nuốt chút brandy trước khi tiếp tục nhẹ nhàng – Cô Hathaway chắc chắc không bao giờ được dành cho việc mang thai, ngay cả trước khi bị sốt ban đỏ. Với khung xương hẹp như vậy. Thật tao nhã, nhưng khó mà lý tưởng cho những mục đích sinh sản.

Kev dốc ngược ly brandy, để ngọn lửa màu hổ phách trôi xuống họng mình. Anh đẩy bàn và đứng dậy, không thể chịu đựng thêm phút giây nào ở gần gã con hoang này. Việc đề cập đến “khung xương hẹp” của Win đã là cọng rơm cuối cùng*. Xin thứ lỗi với giọng càu nhàu hung dữ, anh đi ra khỏi khách sạn và bước vào màn đêm. Những giác quan của anh co lại vì không khí mát lạnh, những mùi hôi thối, cay nồng của thành phố, những tiếng nôi sổi huyên náo và tiếng la hét của đêm London đang bừng tỉnh.

*cọng rơm cuối cùng: cọng rơm trong câu tục ngữ “Cọng rơm làm gãy lưng con lạc đà”

Chúa ơi, anh muốn đi xa khỏi nơi này. Anh muốn mang Win đi về miền quê cùng anh, đi đến nơi nào đó mát mẻ và trong lành. Xa khỏi tay bác sĩ Harrow bóng bẩy kia. Nhưng Win cũng không an toàn với anh. Mẹ anh đã chết khi sinh con. Ý nghĩ giết chết Win bằng chính cơ thể mình, dòng giống của mình lớn lên bên trong nàng cho đến khi… Toàn bộ con người anh hoảng sợ với ý nghĩ đó. Nỗi khiếp sợ sâu thẳm nhất của anh chính là làm hại nàng. Mất nàng.

Kev muốn nói chuyện với nàng, lắng nghe nàng, giúp nàng bằng cách này hay cách khác để chấp nhận những giới hạn mà nàng phải nhận. Nhưng anh đã đặt một hàng rào giữa họ, và anh không dám băng qua nó. Bởi vì nếu như thói xấu của bác sĩ Harrow là thiếu sự cảm thông, thì của Kev là hoàn toàn ngược lại. Quá nhiều cảm xúc, quá nhiều nhu cầu. Đủ để giết chết nàng.

Sau buổi tối đó Cam đi đến phòng của Kev. Kev chỉ vừa mới đi dạo về, lớp sương mù buổi tối vẫn còn đọng trên áo khoác và tóc anh. Trả lời tiếng gõ cửa, Kev đứng bên cạnh lò sưởi và quắc mắc lên – Có chuyện gì?

- Em đã nói chuyện riêng với bác sĩ Harrow – Cam nói, mặt anh đờ đẫn.

- Và?

- Anh ta muốn lấy Win. Nhưng anh ta dự định đám cưới chỉ là trên danh nghĩa.

- Chết tiệt – Kev lẩm bẩm - Cô ấy sẽ là mẫu vật mới nhất cho bộ sưu tập đẹp đẽ của hắn ta. Cô ấy sẽ vẫn trong trắng trong khi hắn ta có những người tình…

- Em không hiểu cô ấy lắm – Cam thì thầm - nhưng em không nghĩ cô ấy từng chấp nhận một sự sắp đặt như thế. Đặc biệt là nếu anh đưa ra một lựa chọn khác cho cô ấy, phral à.

- Chỉ có một lựa chọn thôi, và đó là ở lại an toàn với gia đình này.

- Có một lựa chọn nữa. Anh có thể ngỏ lời cầu hôn với cô ấy.

- Không thể nào.

- Tại sao lại không?

Kev thấy mặt mình bỏng rát - Tôi không thể nào không quan hệ với cô ấy. Tôi không bao giờ có thể kiềm chế được việc đó.

- Có nhiều cách để ngăn cản việc thụ thai.

Câu nói gợi ra một cái khịt mũi khinh bỉ từ Kev.

- Điều đó sẽ tốt cho anh, không phải sao?

Anh vuốt mặt vẻ mệt mỏi - Anh biết tôi không thể cầu hôn cô ấy vì những lý do khác nữa.

- Em biết anh đã từng sống như thế nào – Cam nói, lựa chọn từ ngữ với sự quan tâm rõ rệt - Em hiểu anh sợ mình sẽ làm hại cô ấy. Nhưng bất chấp tất cả những điều đó, em thấy khó mà tin được rằng anh sẽ thật sự để cô ấy đến với một người đàn ông khác.

- Tôi sẽ như thế nếu đó là điều tốt nhất cho cô ấy.

- Anh thật sự có thể nói rằng lựa chọn xứng đáng nhất với Winnifred Hathaway là ai đó giống Harrow à?

- Hắn ta tốt hơn – Kev xoay sở để nói – ai đó giống tôi.

***

Mặc dù mùa lễ hội của giới thượng lưu vẫn chưa kết thúc, nhưng cả gia đình đều đồng ý sẽ quay về Hampshire. Do hoàn cảnh của Amelia – nàng tốt hơn nên rời đến một nơi có môi trường lành mạnh – và Win cùng Leo muốn nhìn thấy điền trang Ramsay. Câu hỏi duy nhất là có công bằng không khi bắt Poppy và Beatrix rời khỏi phần còn lại của mùa lễ hội. Nhưng cả hai đều quả quyết là mình khá hạnh phúc khi thoát khỏi London. Thái độ này không gây ngạc nhiên khi đến từ Beatrix, cô bé dường như vẫn còn rất thích thú với những cuốn sách cùng với các con vật và việc chạy nhảy khắp miền quê như một sinh vật hoang dã. Nhưng Leo ngạc nhiên khi Poppy, người rõ ràng là đang muốn tìm một người chồng, sẽ rất vui lòng khi rời đi.

- Em đã gặp tất cả những người có triển vọng trong mùa lễ hội này rồi – Poppy nói dứt khoát với Leo khi họ băng qua Hyde Park trên một chiếc xe ngựa mui trần - Không ai trong số họ đáng cho em ở lại cả.

Beatrix ngồi trên ghế đối diện, với chú chồn sương Dodger cuộn mình trong lòng cô bé. Cô Marks đã nhét mình vào trong góc, đôi mắt sau cặp kính dồn vào khung cảnh.

Leo hiếm khi chạm trán một người phụ nữ khó chịu như vậy. Xơ xác, nhợt nhạt, vóc dáng của cô là tập hợp của những khuỷu tay nhọn hoắc và các khúc xương góc cạnh, tính cách của cô cứng rắn và rắc rối và khô khan. Rõ ràng là Catherine Marks ghét đàn ông. Leo hẳn sẽ không trách cô vì chuyện đó, bởi lẽ anh nhận thức rõ những lỗi lầm của giống loài mình. Ngoại trừ việc cô ấy hình như cũng không thích phụ nữ cho lắm. Người duy nhất mà cô có vẻ không câu nệ là Poppy và Beatrix, chúng đã tuyên bố rằng cô Marks thông minh một cách khác thường và đôi khi có thể rất dí dỏm, và cô ấy có một nụ cười đáng yêu. Leo đã có một thời gian khó khăn khi tưởng tượng cảnh đường rãnh nhỏ bé gắn chặt trên miệng cô Marks cong lên thành một nụ cười. Anh khá nghi ngờ liệu cô ấy có răng không, vì anh chưa bao giờ thấy chúng cả.

- Cô ấy sẽ phá hỏng khung cảnh – anh đã phàn nàn vào sáng hôm đó, khi Poppy và Beatrix nói với anh rằng chúng sẽ đưa anh đi dạo chơi trên xe cùng với chúng – Anh sẽ không thưởng thức phong cảnh khi Thần Chết trùm sự tối tăm của mình lên nó.

- Đừng gọi cô ấy bằng những cái tên kinh khủng như thế, Leo – Beatrix phản đối – Em rất thích cô ấy. Và cô ấy rất dễ chịu khi không có anh quanh quẩn xung quanh.

- Em tin là cô ấy đã bị một người đàn ông đối xử rất bất công trước đây – Poppy lầm bầm nói – Trên thực tế, em đã nghe một hay hai tin đồn rằng cô Marks trở thành gia sư vì cô ấy mắc phải một vụ tai tiếng.

Leo thích thú bất chấp chính mình – Tai tiếng kiểu gì?

Poppy hạ thấp giọng mình thành lời thì thầm – Họ nói cô ấy đã quan hệ với rất nhiều người.

- Cô ấy không giống một người phụ nữ từng quan hệ với nhiều người – Beatrix nói giọng bình thường.

- Im nào, Bea! – Poppy kêu lên – Chị không muốn cô Marks nghe được. Cô ấy có thể nghĩ là chúng ta đang bàn tán về cô ấy.

- Nhưng chúng ta đang bàn tán về cô ấy mà. Ngoài ra, em không tin cô ấy đã… chị biết đó, như thế… với bất cứ ai. Cô ấy không hề có vẻ giống như loại phụ nữ đó.

- Anh thì tin điều đó – Leo nói – Thường thì những quý cô có khuynh hướng quan hệ bừa bãi nhất là những người không có gì cả.

- Em không hiểu – Bea nói.

- Ý anh ấy là những quý cô ít hấp dẫn thì dễ dàng bị quyến rũ hơn – Poppy nói vẻ ghê tớm – mà chị thì không đồng ý chuyện đó. Và ngoài ra thì, cô Mark không phải là không hề hấp dẫn. Cô ấy chỉ hơi… lạnh lùng thôi.

- Và gầy giơ xương như một con gà Scotland – Leo lẩm bẩm.

Khi chiếc xe ngựa băng qua Marble Arch và đi đến Park Lane, cô Marks dán mắt mình vào những mẫu hoa lá mùa xuân. Liếc nhìn cô một cách lười nhác, Leo nhận thấy cô nhìn nghiêng rất tao nhã – chóp mũi nhỏ nhắn xinh xắn đỡ lấy cặp kính, và cái cằm tròn trịa dịu dàng. Thật tệ khi cái miệng mím chặt và cái trán khó chịu đã tàn phá phần còn lại.

Anh chuyển sự chú ý trở lại Poppy, cân nhắc về việc cô không muốn ở lại London. Chắc chắc là một cô gái khác ở tuổi cô hẳn sẽ van nài để được hoàn thành mùa lễ hội và tham gia vào tất cả những buổi khiêu vũ và tiệc tùng.

- Nói anh nghe về những người có triển vọng trong mùa lễ hội này – anh nói với Poppy – Chẳng lẽ không có ai có thể làm cho em có chút hứng thú nào sao?

Cô lắc đầu - Không phải là không có. Em đã gặp vài người mà em thật sự thích, như quý ngài Bromley, hay…

- Bromley? – Leo lặp lại, nhướng mày – Nhưng anh ta gấp đôi tuổi em. Có ai nhỏ tuổi hơn mà em có thể để ý không? Ai đó sinh trong thế kỉ này chẳng hạn?

- Ồ, có ông Radstock.

- Béo tốt và ục ịch – Leo nói, đã gặp con lợn ấy trong một vài dịp trước đây. Giới thượng lưu London là một cộng đồng tương đối nhỏ bé.

- Còn ai nữa?

- Có quý ngài Wallscourt, rất lịch thiệp và thân thiện, nhưng… anh ta là một con thỏ.

- Tò mò và thích vuốt ve à? – Beatrix hỏi, đánh giá cao những con thỏ.

Poppy cười – Không, chị chỉ có ý à anh ta khá vô vị và… ồ, chỉ là nhát như thỏ thôi. Đó là điều tốt đối với một con thú cưng, nhưng không phải với một người chồng – Cô thắt gọn lại những sợi dây buộc mũ bên dưới cằm mình – Anh chắc chắn là sẽ khuyên em hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống, Leo à, nhưng em đã hạ thấp đến mức ngay cả một con sâu cũng không thể nhét mình qua những tiêu chuẩn của em nữa rồi. Em phải nói với anh rằng, mùa lễ hội ở London này là một sự thất vọng nặng nề.

- Anh xin lỗi, Poppy – Leo nói dịu dàng – Anh ước gì anh biết một người bạn để giới thiệu với em, nhưng những người duy nhất anh biết là mấy tên vô tích sự và những kẻ nghiện rượu. Những người bạn tuyệt vời. Nhưng anh thích bắn một trong những kẻ đó hơn là để hắn làm em rể của anh.

- Chuyện này dẫn đến một việc mà em vẫn muốn hỏi anh.

- Ồ? – anh nhìn vào khuôn mặt xinh xắn, nghiêm nghị của cô, cô em gái hoàn toàn đáng yêu khao khát có được một cuộc sống êm dịu và bình thường đến tuyệt vọng.

- Bây giờ em đã ra mắt trong giới thượng lưu – Poppy nói – Em đã nghe những tin đồn…

Nụ cười của Leo chuyển thành rầu rĩ khi anh nhận ra cô muốn biết điều gì - Về anh à.

- Vâng. Anh có thật sự tội tệ như người ta nói không?

Bất chấp tính riêng tư của câu hỏi đó, Leo nhận thấy cả cô Marks và Beatrix đều chuyển sang hoàn toàn chú ý đến anh.

- Anh e là có, em thân yêu à – anh nói, trong khi những hình ảnh bẩn thỉu của quá khứ quét qua tâm trí anh.

- Tại sao? – Poppy hỏi với sự thẳng thắn mà bình thường anh hẳn sẽ rất quý mến. Nhưng không phải với ánh mắt mộ đạo của cô Marks trói chặt lấy anh.

- Thật dễ dàng để trở nên tồi tệ – anh nói – đặc biệt khi một người không có lý do gì để trở nên tốt đẹp cả.

- Thế về chuyện kiếm được một chỗ trên thiên đàng thì sao? – Catherine Marks hỏi.

Anh hẳn sẽ nghĩ cô ấy có một chất giọng rất dễ thương, nếu như nó không đến từ một nguồn chẳng hấp dẫn tí nào như thế – Lý do đó không đủ để kiểm soát bản thân anh với một chút đứng đắn sao?

- Chuyện đó còn tùy – anh nói nhạo báng – Thiên đường đối với cô là gì, cô Marks?

Cô xem xét câu hỏi với nhiều sự quan tâm hơn anh mong đợi - Yên ổn. Thanh bình. Một nơi không có tội ác, không có bàn tán, không có xung đột.

- Được rồi, cô Marks, tôi e là ý tưởng về thiên đường của cô lại là địa ngục của tôi. Vậy nên những lối sống tồi tệ của tôi sẽ tiếp tục một cách hạnh phúc.

Quay lại Poppy, anh nói rất chân thành - Đừng mất hy vọng, em gái à. Có một người đâu đó ngoài kia, đang chờ đợi em. Một ngày nào đó em sẽ tìm thấy anh ta, và anh ta sẽ là tất cả những gì mà em từng hy vọng.

- Anh có thật sự nghĩ vậy không? – Poppy hỏi.

- Không. Nhưng anh luôn nghĩ đó là một điều hay ho để nói với ai đó trong hoàn cảnh của em.

Poppy cười khúc khích và thúc vào sườn Leo, trong khi cô Marks nhìn anh hết sức ghê tởm.