Win đi xuống cầu thang chính của khách sạn trong khi một trong những người hầu của gia đình, Charles, đi theo sát nút.
- Cẩn thận, cô Hathaway – ông ấy khuyên ngăn - Sảy một bước chân thôi và cô có thể gãy cổ trên chiếc thang này đấy.
- Cảm ơn ông, Charles – nàng nói mà không hề đi chậm lại – Nhưng không cần phải lo lắng đâu.
Nàng khá là giỏi với những cái thang, leo lên leo xuống những cái thang dài ở phòng khám bên Pháp là một phần trong bài tập hàng ngày của nàng.
- Cháu nên cảnh báo với ông, Charles à, là cháu sẽ đi với bước chân rất mạnh mẽ đấy.
- Vâng, thưa cô – ông nói, giọng bất bình. Charles có phần hơi béo, và không thích đi bộ. Mặc dù ông ấy chưa đến tuổi, nhưng gia đình Hathaway bất đắc dĩ phải cho ông thôi việc trước khi ông ấy muốn về hưu.
Win đáp lại với một nụ cười – Hãy đến Hyde Park và quay trở lại, Charles.
Khi họ đến gần lối vào của khách sạn , Win trông thấy một hình dáng cao lớn, ngăm đen đang băng qua tiền sảnh. Đó là Merripen, có vẻ buồn rầu và sao lãng khi anh đi với đôi mắt dán xuống đất. Nàng không thể ngăn cản cơn run rẩy vì vui sướng chạy qua nàng khi nhìn thấy anh, con quái vật đẹp trai và xấu tính. Anh bước đến cầu thang, ngước nhìn lên, và vẻ mặt anh thay đổi khi anh nhìn thấy nàng. Có một tia sáng đói khát trong đôi mắt anh trước khi anh tìm cách dập tắt nó. Nhưng ngọn lửa rực sáng ngắn ngủi đó làm Win cảm thấy hân hoan vô cùng.
Sau cảnh tượng sáng nay, và biểu hiện giận dữ đầy ghen ghét của Merripen, Win đã xin lỗi Julian. Vị bác sĩ đã thích thú nhiều hơn là mất bình tĩnh.
- Anh ta chính xác như những gì em tả – Julian nói, thêm vào chút rầu rĩ – … chỉ hơn một chút.
“Hơn” là một từ phù hợp để dùng cho Merripen, nàng nghĩ. Không có gì không đúng. Ngay lúc đó anh trông khá giống một nhân vật phản diện sắp bùng nổ trong một cuốn tiểu thuyết sướt mướt. Kiểu người luôn luôn bị nhân vật chính đáng quý đánh bại.
Những cái liếc mắt kín đáo về phía Merripen từ một nhóm những quý cô trong tiền sảnh cho thấy rõ ràng Win không phải là người duy nhất thấy anh quyến rũ. Trang phục văn minh rất hợp với anh. Anh không hề để ý đến bộ trang phục được cắt may rất khéo mà anh đang mặc, như thể anh có thể không cần phải quan tâm đến việc anh ăn mặc như một quý ông hay một nhân công ở bến tàu. Và với Merripen, thì anh ấy thật sự không quan tâm.
Win dừng lại và chờ đợi, mỉm cười, và anh đến với nàng. Ánh mắt anh quét qua nàng, không hề bỏ lỡ một chi tiết nào của bộ váy đi dạo màu hồng đơn giản và chiếc áo khoác đi kèm.
- Giờ thì em đã mặc đồ rồi – Merripen nhận xét, như thể anh bị ngạc nhiên khi nàng không trần trụi diễu hành qua tiền sảnh.
- Đây là váy đi dạo – nàng nói – Như anh có thể thấy, em đanh định ra ngoài hít thở không khí.
- Ai hộ tống em? – Anh hỏi, mặc dù anh có thể thấy người hầu đứng cách đó vài feet.
- Charles – nàng trả lời
- Chỉ có Charles thôi à? – Merripen giận giữ – Em cần nhiều sự bảo vệ hơn.
- Chúng em chỉ đi bộ đến Marble Arch thôi – nàng nói, thích thú.
- Em mất trí rồi à, phụ nữ? Em có nghĩ đến chuyện gì có thể xảy ra cho em ở Hyde Park không? Có những kẻ cắp, kẻ móc túi, những kẻ lừa đảo liều lĩnh, và cả đống thứ, tất cả đều sẵn sàng vặt lông một con bồ câu bé nhỏ xinh đẹp như em.
Thay vì đáp trả lại thì Charles nói thiết tha – Có lẽ ngài Merripen nói đúng. Nó khá là xa… và ai mà biết được…
- Anh có chịu đi thay ông ấy không? – Win hỏi Merripen.
Như nàng mong đợi, anh làm ra vẻ càu nhàu miễn cưỡng - Anh cho là vậy, nếu lựa chọn còn lại là thấy em thơ thẩn qua những đường phố ở London và mời chào bất cứ tên tội phạm nào trong tầm mắt.
Anh nghiêm mặt với Charles - Ông không cần phải đi với chúng tôi. Tôi không thích phải để mắt thêm ông nữa.
- Vâng, thưa ngài – người hầu trả lời vui vẻ, và ông ấy đi lên lại cầu thang với sự nhiệt tình nhiều hơn những gì ông ấy thể hiện ra.
Win trượt bàn tay mình qua cánh tay của Merripen và cảm thấy cơ bắp của anh căng cứng dữ dội. Nàng nhận ra có thứ gì đó đã làm anh đau khổ sâu sắc. Thứ gì đó hơn trang phục luyện tập hay viễn cảnh đi bộ đến Hyde Park rất nhiều.
Họ rời khách sạn, những sải chân dài của Merripen dễ dàng bắt kịp những bước chân nhanh nhẹn của nàng. Win giữ giọng mình tự nhiên và vui vẻ. - Không khí hôm nay thật mát vẻ và khỏe khoắn làm sao.
- Nó nhiễm đầy khói than đó – anh nói, dẫn nàng đi vòng qua một vũng nước nhỏ như thể nó có thể gây chết người nếu làm ướt chân nàng.
- Thật ra, em ngửi thấy mùi khói rất nồng từ áo khoác của anh. Cũng không phải là khói thuốc. Anh và anh Rohan đã đi đâu sáng nay vậy?
- Đến một khu trại của người Rom.
- Để làm gì? – Win kiên trì hỏi. Với Merripen, một người không thể nào dễ dàng dừng lại với những câu trả lời cụt lủn, nếu không người đó sẽ không moi được thứ gì từ anh.
- Rohan nghĩ tụi anh có thể tìm thấy người trong bộ lạc của anh ở đó.
- Và anh có tìm thấy không? – Nàng hỏi nhẹ nhàng, biết rằng chủ đề này rất nhạy cảm.
Bắp tay anh thay đổi không yên bên dưới bàn tay nàng. - Không.
- Có. Anh có. Em có thể nói là anh đang dấu em.
Merripen nhìn xuống nàng, và thấy nàng đang nghiên cứu anh thật tỉ mỉ làm sao. Anh thở dài – Trong bộ lạc của anh, có một cô gái tên là Shuri…
Win cảm thấy một cơn ghen tuông đau nhói. Một cô gái anh đã quen biết và không bao giờ nhắc đến. Có lẽ anh đã từng quan tâm đến cô ta.
- Tụi anh tìm thấy cô ấy trong khu trại – Merripen tiếp tục – Cô ấy không hề giống như xưa. Cô ấy từng rất xinh đẹp, nhưng giờ đây cô ấy xem ra già hơn rất nhiều so với tuổi.
- Ồ, thật tệ – Win nói, cố gắng để nghe thành thật.
- Chồng của cô ấy, rom baro, là cậu của anh. Ông ta… không phải là người tốt.
Điều đó khó mà gây ngạc nhiên, hãy xem hoàn cảnh của Merripen khi Win mới gặp anh ấy xem. Bị thương, bị bỏ rơi, và quá hoang dã đến nỗi có thể thấy rõ ràng là anh đã sống như một con vật man rợ. Win tràn đầy thương cảm và xúc động. Nàng ước họ đang ở một nơi riêng tư để nàng có thể dỗ dành Merripen nói cho nàng mọi chuyện. Nàng ước nàng có thể ôm anh, không phải như người yêu, mà như một người bạn thân thương. Không nghi ngờ gì nhiều người sẽ nghĩ thật là buồn cười khi nàng cảm thấy muốn che chở cho người đàn ông dường như bất khả xâm phạm như thế này. Nhưng bên dưới bề ngoài cứng rắn và trơ trơ ấy, Merripen sở hữu một sự sâu sắc hiếm thấy. Nàng biết điều đó. Nàng cũng biết rằng anh sẽ chối bỏ nó cho đến lúc chết.
- Anh Rohan có nói với Shuri về hình xăm của anh ấy không? – Win hỏi – nó giống hệt hình xăm của anh phải không?
- Đúng.
- Và Shuri đã nói gì về nó?
- Không gì cả – Câu trả lời của anh hơi quá nhanh.
Hai đứa trẻ bán rong sinh đôi, một đứa ôm một bó cải xoong, đứa còn lại mang những chiếc dù, đi theo họ đầy hy vọng. Nhưng Merripen trừng mắt làm chúng lùi lại, bất chấp sự qua lại của xe ngựa, xe bò, và những con ngựa chạy qua phía bên kia đường. Win không nói gì trong một hay hai phút, chỉ giữ lấy tay Merripen khi anh dẫn nàng đi với sự hách dịch làm nàng điên tiết, anh càu nhàu, “Đừng bước qua đó”, hay, “Đi lối này”, hay,” Bước cẩn thận lên đây”, như thể bước lên một chỗ vỉa hè bị nứt hay không bằng phẳng có thể dẫn đến tổn thương nghiêm trọng.
- Kev – nàng cuối cùng phản kháng - Em không phải là đồ dễ vỡ.
- Anh biết điều đó.
- Vậy nên làm ơn đừng đối xử với em như thể em sẽ vỡ ra ngay lần đầu bị sẩy chân.
Merripen càu nhàu một chút, thứ gì về con đường không được tốt lắm cho nàng. Nó quá gồ ghề. Quá dơ bẩn.
Win không thể nào không cười thầm – Vì Chúa. Nếu con đường có được lát vàng và những thiên thần đang quét dọn nó, thì anh vẫn sẽ nói nó quá gồ ghề và dơ bẩn với em. Anh phải giải thoát bản thân mình khỏi thói quen bảo vệ em đi.
- Không khi anh còn sống.
Win im lặng, nắm tay anh chặt hơn. Tình cảm nồng nàn chôn dấu bên dưới những từ ngữ thô ráp và đơn giản làm nàng tràn đầy niềm vui sướng gần như không đúng đắn. Thật dễ dàng, anh có thể chạm tới phần sâu thẳm nhất trong trái tim nàng.
- Em không thích được coi trọng hơn những người khác – cuối cùng nàng nói.
- Em không được coi trọng hơn những người khác. Em…
Nhưng anh dừng câu nói lại, và lắc đầu một chút, như thể anh hơi ngạc nhiên là anh đã nói chúng ra. Dù chuyện gì đã xảy ra hôm nay, thì nó cũng đã làm lay chuyển sự tự chủ của anh nghiêm trọng. Win suy nghĩ Shuri có thể nói về chuyện gì. Thứ gì đó về mối liên hệ giữa Cam Rohan và Merripen…
- Kev – Win bước chậm lại, làm anh cũng đi chậm hơn – Ngay cả trước khi em đi Pháp, em đã nghĩ những hình xăm đó là dấu hiệu cho mối liên kết chặt chẽ giữa anh và anh Rohan. Bị bệnh như vậy, nên em có rất ít việc để làm ngoại trừ quan sát mọi người trong tầm mắt em. Em đã chú ý đến những thứ mà không ai khác có thời gian để nhận thấy, hay nghĩ đến. Và em luôn luôn đặc biệt gần gũi với anh.
Liếc nhanh để tìm hiểu vẻ mặt anh, Win thấy rằng anh không thích điều đó. Anh không muốn bị hiểu thấu, hay bị quan sát. Anh muốn được an toàn trong lớp vỏ cô độc bọc sắt của mình.
- Và khi em gặp anh Rohan – Win tiếp tục với giọng tự nhiên, như thể họ đang có một cuộc nói chuyện bình thường - Em bị ấn tượng bởi nhiều điểm giống nhau giữa hai người. Dáng đầu nghiêng nghiêng của anh ấy, và nụ cười nửa miệng anh ấy có… cách anh ấy làm điệu bộ với tay mình… mọi thứ mà em đã thấy anh làm. Và em thầm nghĩ, em sẽ không hề ngạc nhiên khi một ngày nào đó biết được hai người là… anh em.
Merripen hoàn toàn dừng lại. Anh quay sang để đối mặt với nàng, đứng đó ngay trên đường trong khi những người đi bộ khác phải đi vòng qua họ, càu nhàu về việc thật là thiếu ý thức khi đứng chặn lối đi trên lề đường công cộng. Win nhìn lên đôi mắt u tối của anh và nhún vai ra vẻ vô tội. Và nàng chờ anh đáp lại.
- Không thể xảy ra – anh nói cộc cằn.
- Những thứ không thể xảy ra xảy ra mọi lúc mà – Win nói – Đặc biệt là trong gia đình chúng ta.
Nàng tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh, dò đoán - Đó là sự thật, đúng không? – nàng hỏi trong kinh ngạc - Anh ấy là anh của anh à?
Kev ngần ngại. Lời thì thầm của anh nhẹ nhàng đến nổi chỉ vừa đủ đề nàng có thể nghe thấy - Em trai.
- Em mừng cho anh. Cho cả hai anh – Nàng bình tĩnh cười với anh, cho đến khi miệng anh cong lên thất vọng đáp lại.
- Anh thì không.
- Một ngày nào đó anh sẽ mừng.
Sau một khoảnh khắc anh kéo tay nàng vào tay anh và họ lại bắt đầu đi tiếp.
- Nếu anh và anh Rohan là anh em – Win nói – vậy anh là một nửa gadjo. Giống như anh ấy. Anh có thấy buồn vì chuyện đó không?
- Không, anh… – Anh dừng lại để nghiền ngẫm về phát hiện đó – Anh không ngạc nhiên như anh nên thế. Anh đã luôn luôn cảm thấy anh là người Gypsy và… gì đó khác nữa.
Và Win hiểu những gì anh không nói. Không giống Rohan, anh không ham muốn được đối mặt với toàn bộ phần khác biệt này, một phần quá lớn của chính anh mà cho đến giờ vẫn chưa thể nào hiểu rõ.
- Anh có định nói chuyện này với gia đình không? – nàng hỏi nhẹ nhàng. Nàng hiểu Merripen, anh sẽ muốn giữ những thông tin riêng tư này cho đến khi anh tìm hiểu qua tất cả những gì liên quan đến nó.
Anh lắc đầu - Có những câu hỏi phải trả lời trước đã. Bao gồm việc tại sao gadjo là cha của bọn anh muốn giết bọn anh.
- Thật à? Trời ơi, tại sao?
- Anh đoán chắc là có vài vấn đề về quyền thừa kế. Với những gadjo, mọi chuyện thường đi kèm với tiền.
- Thật đau đớn – Win nói, níu tay anh chặt hơn.
- Anh có lý do.
- Anh cũng có lý do để hạnh phúc. Hôm nay anh đã tìm thấy một người em trai. Và anh tìm ra mình có một nửa dòng máu Ireland.
Chuyện này thật sự bắt đầu thu hút được hứng thú của anh.
- Anh nên hạnh phúc vì chuyện đó sao?
- Người Ireland là một dân tộc xuất sắc. Và em thấy được điều đó trong anh: tình yêu với đất đai, trí nhớ của anh…
- Tình yêu của anh với chuyện đánh đấm.
- Vâng. Ồ, có lẽ anh nên tiếp tục kìm nén phần đó lại.
- Có một nửa dòng máu Ireland – anh nói - Anh nên uống rượu giỏi hơn.
- Và nói chuyện lém lỉnh hơn nữa.
- Anh chỉ nói khi nào có gì đó để nói.
- Hmm. Chuyện này không chỉ là người Ireland hay người Gypsy. Có lẽ còn một phần nào đó của các anh mà chúng ta chưa nhận ra nữa.
- Chúa ơi. Anh hy vọng là không.
Nhưng anh đang cười, và Win cảm thấy con sóng vui sướng ấm áp lan tỏa qua chân tay mình.
- Đó là nụ cười thật sự đầu tiên của anh mà em nhìn thấy từ khi quay lại – nàng nói - Anh nên cười nhiều hơn, Kev à.
- Anh có nên không? – anh hỏi nhẹ nhàng.
- Ồ, có chứ. Nó rất có lợi cho sức khỏe của anh. Bác sĩ Harrow nói rằng những bệnh nhân vui vẻ của anh ấy thường bình phục nhanh hơn rất nhiều những bệnh nhân cáu kỉnh.
Nhắc đến bác sĩ Harrow làm nụ cười lảng tránh của Merripen biến mất.
- Ramsay nói rằng em đã trở nên gần gũi với anh ta.
- Bác sĩ Harrow là một người bạn – nàng thừa chận.
- Chỉ là bạn thôi à?
- Vâng, cho đến giờ thì vậy. Nếu anh ấy muốn tìm hiểu em thì anh có phản đối không?
- Dĩ nhiên là không – Merripen càu nhàu – Anh có quyền gì mà phản đối?
- Không có gì hết. Trừ khi anh đặt cọc vài lời khẳng định trước, mà anh chắc chắc là không làm vậy.
Nàng cảm thấy nỗ lực thầm kín của Merripen để cắt đứt vấn đề này. Anh đã thất bại với nỗ lực đó, vì anh bất ngờ nói – Anh không có lý do gì để không đồng ý với thực đơn hàng ngày của em, nếu khẩu vị của em đòi hỏi những thứ đó.
- Anh ví bác sĩ Harrow như một món ăn à? – Win cố gắng để kiềm lại một nụ cười toe toét thỏa mãn. Một chút biểu hiện ghen tuông này đã làm dịu những cảm xúc của nàng – Em cam đoan với anh, anh ấy không hề là một món ăn nhạt nhẽo. Anh ấy là một ngườicó tiền của và nhân cách.
- Anh ta là một gadjo có đôi mắt sũng nước và khuôn mặt nhợt nhạt.
- Anh ấy rất lôi cuốn. Và đôi mắt anh ấy không hề sũng nước.
- Em có để anh ta hôn em chưa?
- Kev, chúng ta đang trên đường phố công cộng đó…
- Có chưa em?
- Một lần – nàng thú nhận, và chờ đợi khi anh tiêu hóa thông tin đó.
Anh cau có nhìn vỉa hè phía trước họ một cách dữ tợn. Khi thấy rõ là anh sẽ không nói gì, Win tự nguyện - Nó là biểu hiện của sự quý mến.
Vẫn không có trả lời. Con bò ngoan cố, Win bực mình nghĩ - Nó không giống những nụ hôn của anh. Và chúng em không bao giờ… – nàng cảm thấy mình đỏ lên - Chúng em không bao giờ làm thứ gì giống như anh và em… đêm đó…
- Chúng ta sẽ không thảo luận về chuyện đó.
- Tại sao chúng ta có thể thảo luận về những nụ hôn của bác sĩ Harrow còn của anh lại không?
- Bởi vì những nụ hôn của anh sẽ không dẫn đến việc tìm hiểu nhau.
Thật đau đớn. Câu nói đó cũng làm nàng bối rối và thất vọng. Trước khi nói hết tất cả và xong chuyện, Win muốn làm cho Merripen thừa nhận tại sao anh lại không theo đuổi mình. Nhưng không phải bây giờ, không phải ở đây.
- Ồ, em thật sự có cơ hội tìm hiểu với bác sĩ Harrow – nàng nói, cố gắng dùng giọng nói thực dụng - Và ở tuổi của em, thì em phải xem xét bất cứ viễn cảnh hôn nhân nào một cách khá là nghiêm túc.
- Tuổi của em à? – anh chế giễu – Em chĩ mới hai mươi lăm.
- Hai mươi sáu. Và thậm chí là hai mươi lăm, thì em cũng có thể xem như là quá già rồi. Em đã mất đi nhiều năm - có lẽ là những năm tháng tuyệt vời nhất – vì bệnh tật của mình.
- Bây giờ em xinh đẹp hơn bất cứ khi nào. Một thằng đàn ông hẳn phải bị điên hay bị mù mới không muốn em.
Lời khen được nói ra không nhẹ nhàng gì, nhưng sự trần trụi nam tính đã làm nàng ửng đỏ - Cám ơn anh, Kev.
Anh lướt qua nàng một ánh nhìn thận trọng - Em muốn kết hôn à?
Trái tim ngoan cố phản bội của Win nổi lên những nhịp đập kích thích một cách đau đớn, bời vì đầu tiên nàng nghĩ anh đã hỏi “Em có muốn lấy anh không?”. Nhưng không, anh chỉ đơn thuần là đang hỏi nàng ý kiến về việc kết hôn như… ồ, như người cha uyên bác của nàng hẳn sẽ nói, như “cấu trúc mang tính khái niệm có khả năng được thực hiện”.
- Vâng, tất nhiên rồi – Nàng nói - Em muốn những đứa con để yêu thương. Em muốn một người chồng để cùng nhau già đi. Em muốn một gia đình của riêng mình.
- Và Harrow nói rằng tất cả những chuyện đó bây giờ đều có thể sao?
Nàng do dự khá lâu – Vâng, hoàn toàn có thể.
Nhưng Merripen biết nàng quá rõ - Đang có chuyện gì mà em không nói với anh vậy?
- Bây giờ em đủ khỏe để làm bất cứ việc gì mà em lựa chọn – nàng nói kiên quyết.
- Anh ta…
- Em không muốn nói về chuyện này nữa. Anh có những vấn đề cấm kị của anh, em có của em.
- Em biết là anh sẽ tìm ra mà – Anh nói nhẹ nhàng.
Win lờ đi điều đó, ném ánh mắt đến công viên phía trước họ. Mắt nàng mở lớn khi trông thấy một thứ đã không hề ở đó khi nàng rời đi sang Pháp… một kết cấu to lớn, tráng lệ bằng thủy tinh và sắt.
- Đó có phải là Cung điện Pha lê không? Ồ, chắc là nó rồi. Nó đẹp tuyệt – đẹp hơn nhiều những công trình ấn tượng mà em từng thấy.
Tòa nhà năm trên một khu đất rộng hơn chín mẫu Anh, dùng cho những cuộc triển lãm quốc tế về nghệ thuật và khoa học, được gọi là tòa nhà Đại triển lãm. Win đã đọc về nó trên những tạp chí của Pháp, tờ báo đã khéo léo gọi nhà triển lãm là một trong những kì quan của thế giới.
- Nó đã hoàn thành bao lâu rồi? – nàng hỏi, bước chân tăng tốc khi họ đi về phía tòa nhà sáng lấp lánh.
- Chưa đến một tháng.
- Anh đã vào trong chưa? Anh đã xem những vật trưng bày chưa?
- Anh có đến thăm một lần – Merripen nói, mỉm cười trước sự háo hức của nàng – Và anh có xem một vài hiện vật, nhưng không hết tất cả. Phải mất ba ngày hoặc hơn để xem hết mọi thứ.
- Anh đã đi xem phần nào rồi?
- Gần hết gian trưng bày máy móc thiết bị.
- Em thật sự ước có thể thấy được dù chỉ là một phần nhỏ của nó thôi – nàng nói khao khát, quan sát những đám đông khách tham quan ra vào công trình đặc biệt đó.
- Anh sẽ không dẫn em vào à?
- Em sẽ không có thời gian để xem gì hết. Đã chiều rồi. Anh sẽ dẫn em đi vào ngày mai.
- Bây giờ. Đi mà – nàng giật mạnh tay anh vẻ thiếu kiên nhẫn – Ôi, Kev, đừng nói không.
Khi Merripen nhìn xuống nàng, anh đẹp trai đến nỗi khiến nàng cảm thấy dạ dày mình quặn lên khao khát - Làm sao anh có thể nói không với em đây? – anh hỏi nhẹ nhàng.
Khi anh dẫn nàng đi qua cánh cổng vòm cao ngất của Cung điện Pha lê, và trả một silling cho mỗi người thì Win nhìn xung quanh trong kinh ngạc. Quyền lực điều hành đằng sau triển lãm thiết kế công nghiệp là Hoàng tử Albert, một người đàn ông có tầm nhìn rộng và hiểu biết. Dựa vào tấm bản đồ in nhỏ được đưa kèm theo vé, thì bản thân tòa nhà được xây dựng với hơn một ngàn thanh sắt, và ba trăm ngàn tấm kính. Những phần của tòa nhà cao đủ để chứa được những cây đu trưởng thành. Tổng lại hết thảy, có tới một trăm ngàn hiện vật từ khắp nơi trên thế giới. Cuộc triển lãm này có ý nghĩa quan trọng đối với xã hội cũng y như triễn lãm về khoa học. Nó cung cấp cơ hội cho mọi giai cấp và tầng lớp, cao hay thấp, tập trung tự do bên dưới một mái nhà theo cách mà hiếm khi xảy ra.
Những người có diện mạo và quần áo theo nhiều kiểu tập trung bên trong công trình. Một nhóm người ăn mặc rất thời trang chờ đợi ở gian giữa, hay phần chính ở trung tâm, của Cung điện Pha lê. Không ai trong số họ có vẻ thích thú với khung cảnh xung quanh.
- Những người đó đang chờ gì vậy? – nàng hỏi.
- Không có gì – Merripen trả lời - Họ chỉ đứng đó để người ta ngắm thôi. Có một nhóm y như vậy khi anh đến đây lần trước. Họ không đi xem bất cứ hiện vật nào hết. Họ chỉ đứng đó làm dáng.
Win cười – Ồ, vậy chúng ta nên đứng gần đó và giả vờ đang chiêm ngưỡng họ, hay là chúng ta sẽ đi xem những thứ thật sự thú vị đây?
Merripen đưa cho cô cái bản đồ nhỏ. Sau khi xem xét cẩn thận danh sách những khu vực và gian trưng bày, Win nói dứt khoát - Vải và sợi dệt.
Anh hộ tống nàng qua một hành lang bằng kính đông đúc để vào một căn phòng có kích thước và bề ngang kinh khủng. Không khí rung lên với những khung dệt và máy sợi, với những chồng thảm dệt sắp xếp xung quanh căn phòng và đến tận trung tâm. Mùi của len và thuốc nhuộm làm không khí hăng và cay nồng. Hàng hóa từ Kidderminster, Mỹ, Tây Ban Nha, Pháp, các nước phương Đông, lấp đầy căn phòng với những màu sắc và bề mặt phong phú… thảm tự nhiên, thảm dệt hoa văn và thảm sợi, đan, móc, thêu, tết…
Win cởi găng tay và lướt tay mình qua những vật phẩm tuyệt đẹp.
- Merripen, nhìn này! – nàng kêu lên.
- Đó là thảm Wilton. Giống như thảm Brussel, nhưng mặt thảm được cắt phẳng. Cảm giác giống như nhung, thấy không?
Người đại diện cho nhà sản xuất đang đứng gần đó lên tiếng - Wilton đang dần có giá cả phải chăng hơn, giờ đây chúng tối có thể sản xuất thảm với khung cửi chạy bằng hơi nước.
- Nhà máy này nằm ở đâu? – Merripen hỏi, lướt bàn tay qua bề mặt thảm mềm mịn.
- Tôi nghĩ là ở Kidderminster, có đúng không?
- Chính là ở đó, và một cái khác ở Glasgow.
Khi những người đàn ông nói chuyện về việc sản xuất thảm bằng những khung dệt mới, Win đi thơ thẩn dọc theo những dãy hàng mẫu và vật trưng bày. Có nhiều máy móc, khiến người ta ngơ ngác với kích thước và sự phức tạp của chúng , vài thứ dùng để dệt thảm, vài thứ để in hoa văn, vài thứ để se len thành sợi. Một trong số chúng được dùng để thuyết minh về cách nhồi đệm và gối mà một ngày nào đó sẽ được cơ giới hóa. Quan sát trong mê hoặc, Win nhận ra Merrpen đi đến đứng bên cạnh mình.
- Ai đó hẳn phải thắc mắc là không biết mọi thứ trên thế giới này cuối cùng có đều được làm bằng máy móc không – nàng nói với anh.
Anh cười nhẹ - Nếu chúng ta có thời gian, anh sẽ đưa em đến nơi triễn làm về nông nghiệp. Người ta có thể tăng gấp đôi lượng lương thực với cùng thời gian và số lao động làm bằng chân tay. Chúng ta đã kiếm được một máy đập lúa cho những tá điền của điền trang Ramsay… Anh sẽ chỉ cho em khi chúng ta đến đó.
- Anh chấp nhận những tiến bộ về công nghệ này ư? – Win hỏi ngạc nhiên.
- Đúng vậy, tại sao lại không chứ?
- Người Rom không tin vào những thứ như thế này mà.
Anh nhún vai – Bất chấp những gì mà người Rom tin tưởng, anh không thể nào lờ đi những tiến bộ sẽ cải thiện được cuộc sống cho mọi người khác. Sự cơ giới hóa sẽ giúp cho những người bình thường dễ dàng có được quần áo, thức ăn, xà phòng… thậm chí là một tấm thảm trải sàn.
- Nhưng về chuyện người ta sẽ mất đi nghể nghiệp khi máy móc giành lấy vị trí của họ thì sao?
- Những kỹ nghệ mới và nhiều việc làm mới được tạo ra. Tại sao lại để một người làm những việc công việc đơn giản thay vì rèn luyện cho anh ta làm gì đó tốt hơn?
Win mỉm cười – Anh nói cứ như một nhà cách mạng ấy – nàng thì thầm ranh mãnh.
- Thay đổi về kinh tế luôn luôn đi cùng với thay đổi về xã hội. Không ai có thể ngăn được điều đó.
Anh có đầu óc thật tinh thông, Win nghĩ. Cha của nàng hẳn sẽ rất vui khi biết đứa trẻ Gypsy bị bỏ rơi của ông đã trở thành người như thế nào.
- Phải cần một lực lượng lao động lớn để chống đỡ được tất cả nền công nghiệp này – nàng bình luận – Anh có cho rằng có khả năng một số lượng người dân từ nông thôn sẽ sẵn sàng chuyển đến London và các nơi khác để…
Nàng bị ngắt lời bởi một luồng hơi nổ ra và vài tiếng la hét ngạc nhiên từ những khách tham quan xung quanh. Một cơn gió dày đặc lông vũ gây kinh ngạc thổi mạnh qua không khí làm nghẹt thở. Hình như chiếc máy nhồi gối đã bị trục trặc, làm cơn lốc đầy lông tràn xuống mọi người gần đó. Phản ứng ngay lập tức, Merripen cởi áo khoác ngoài rồi kéo nó qua người Win, và kẹp một chiếc khăn tay lên miệng và mũi nàng.
- Thở qua nó – anh càu nhàu, và kéo mạnh nàng qua căn phòng.
Đám đông trở nên tán loạn, vài người thì ho, vài người thì chửi rủa, vài người thì cười to, khi những khối lông vũ lớn trắng toát rơi xuống bao phủ toàn khung cảnh. Có những tiếng la hét thích thú từ những đứa trẻ đến từ phòng bên cạnh, nhảy múa và chạy qua chạy lại cố gắng chộp lấy những đám lông trôi nổi khó nắm bắt.
Merripen không dừng lại cho đến khi họ đến được một gian khác dùng để trưng bày vải. Những khung gỗ và kính khổng lồ được dựng lên để trưng bày những mẫu vải đang trải xuống như những dòng sông. Những bức tường treo đầy nhung, gấm, lụa, vải cotton, vải muslin, vải len, mọi thứ có thể tưởng tượng được để dùng may quần áo, vải bọc, hay màn thảm. Những cuộn vải cao ngất được xếp thẳng đứng liên tiếp thành những bức tường trưng bày tạo ra các hành lang sâu hun hút bên trong khu triển lãm.
Ló ra từ bên dưới áo khoác của Merripen, Win nhìn lên anh và bắt đầu thở hổn hển vì cười. Lông vũ trắng phủ đầy mái tóc đen và bám vào quần áo của anh như tuyết mới vừa rơi. Biểu hiện quan tâm của Merripen chuyển thành cau có.
- Anh định hỏi là em có hít phải cọng lông nào không – anh nói – Nhưng dựa vào tất cả tiếng ồn mà em đang phát ra thì phổi của em có vẻ khá là sạch sẽ.
Win không thể trả lời, nàng đang cười ngặt nghẽo. Khi Merripen cào tay vào những mớ tóc đen nhánh của mình thì lông vũ càng mắc vào hơn.
- Đừng – Win nói, cố gắng nén cười – Anh sẽ không bao giờ… Anh phải để em giúp anh; anh đang làm nó tệ hơn… và anh đã n-nói em là một con bồ câu bị vặt lông…
Vẫn cười nắc nẻ, nàng giữ lấy tay anh và kéo anh vào một trong những hành lang vải, nơi họ được che giấu một phần khỏi sự dòm ngó. Họ đi ra khỏi nơi có ánh sáng chập chờn và bước vào vùng tối.
- Ở đây, trước khi ai có thấy chúng ta. Ồ, anh quá cao so với em…
Nàng nài nỉ anh ngồi xuống sàn cùng với nàng, và anh hạ thấp đùi mình xuống đó. Win quỳ xuống giữa những lớp váy của nàng. Cởi mũ ra, nàng ném nó sang một bên. Merripen quan sát khuôn mặt của Win khi nàng bắt tay vào việc, phủi vai và tóc anh.
- Em không thể nào đang thích thú với chuyện này – anh nói.
- Anh chàng ngớ ngẩn. Anh đang bị phủ đầy lông… dĩ nhiên là em đang rất thích thú.
Và nàng thật sự vậy. Anh trông rất… ồ, đáng yêu, quỳ xuống và giận dữ và giữ im lặng khi nàng gỡ những lông chim ra. Và thật là thích khi chơi đùa với những lớp tóc dày, sáng bóng của anh, việc mà anh sẽ không bao giờ cho phép trong những hoàn cảnh khác.
Nàng tiếp tục cười rúc rích, không thể nào kìm chế được. Nhưng khi một phút trôi qua, và một phút nữa, tiếng cười rời bỏ cổ họng nàng, và nàng cảm thấy thư giản và gần như mơ khi nàng tiếp tục kéo những mẩu lông ra khỏi tóc anh. Âm thanh từ những đám đông bị chặn lại bởi lới vải nhung bọc xung quanh họ, treo lên như những bức màn của bóng đêm cùng với những đám mây và sương mù. Đôi mắt của Merripen lóe lên một tia nóng rực đen tối kì lạ, những đường nét của khuôn mặt anh cứng rắn và đẹp đẽ. Anh có vẻ như một sinh vật ngoại đạo nguy hiểm nào đó hiện ra vào những canh khuya.
- Gần xong rồi – Win thì thầm, mặc dù nàng đã làm xong.
Những ngón tay nàng chải nhẹ nhàng vào tóc anh. Đầy sức sống và rậm rạp, những lọn tóc được cắt tỉa sau cổ anh thật giống như tấm vải nhung. Win ngừng thở khi anh chuyển động. Đầu tiên nàng nghĩ anh đứng lên, nhưng anh kéo nàng lại gần hơn và ôm lấy đầu nàng trong tay anh. Miệng của anh quá gần, hơi thở của anh như phả vào môi nàng. Nàng bị choáng váng bởi khoảnh khắc mãnh liệt ngưng đọng này, bởi sự căng cứng hoang dại của vòng tay anh. Nàng chờ đợi, lắng nghe hơi thở nặng nề, giận dữ của anh, không thể hiểu điều gì đã kích động anh.
- Anh không có gì để cho em – cuối cùng anh nói bằng giọng cổ – không có gì cả.
Môi Win trở nên khô khốc. Nàng liếm môi và cố gắng nói qua cơn run rẩy chấn động đầy mong đợi.
- Anh có bản thân anh – nàng thì thầm.
- Em không hiểu anh. Em nghĩ là em hiểu, nhưng không phải. Những việc anh đã làm, những việc anh có khả năng làm… em và gia đình em, tất cả những gì các em biết là qua những cuốn sách. Nếu em hiểu được điều gì…
- Hãy làm cho em hiểu. Nói cho em biết chuyện gì khủng khiếp đến nổi anh phải tiếp tục đẩy em đi.
Anh lắc đầu.
- Vậy hãy ngừng tra tấn cả hai chúng ta – nàng nói run rẩy – Rời khỏi em, hay là để em đi.
- Anh công thể – anh ngắt lời – Anh không thể, chết tiệt em đi.
Và trước khi nàng có thể mở miệng, anh hôn nàng. Tim nàng đập mạnh, và nàng mở ra cho anh với tiếng rên rĩ tuyệt vọng trầm thấp. Mũi nàng ngập đầy mùi khói thuốc, và mùi hương nam tính, và mùi vị của đất mùa thu. Miệng anh bao lấy miệng nàng với cơn đói khát nguyên thủy, lưỡi anh đâm sâu, tìm kiếm một cách khao khát. Họ quỳ sát vào nhau hơn khi Win nâng người lên để ép mình vào anh, gần hơn, chặt khít hơn.Và nàng đau đớn ở mọi nơi họ chạm vào nhau. Nàng muốn cảm nhận làn da anh, những múi cơ cứng rắn của anh bên dưới tay mình. Ham muốn bùng lên hoang dại, không còn chỗ cho sự sáng suốt. Giá như anh sẽ ấn lưng nàng vào giữa tấm vải nhung này, ở đây và bây giờ, và dùng cách riêng của anh với nàng.
Nàng nghĩ đến việc có anh bên trong cơ thể mình, và nàng đỏ lên bên dưới lớp quần áo, cho đến khi hơi nóng tràn lên làm nàng quằn quại. Miệng anh tìm đến cổ nàng, và đầu nàng ngả ra sau để anh tự do tiếp cận. Anh tìm thấy mạch đập rộn ràng của nàng, lưỡi anh ve vuốt nơi nhạy cảm đó cho đến khi nàng thở hổn hển. Với tay lên khuôn mặt anh, những ngón tay nàng ôm lấy quai hàm của anh, lớp râu rậm rạp cạo sạch của anh cọ vào lòng bàn tay của nàng có cảm giác thật tuyệt diệu. Nàng đưa miệng anh lên lại miệng nàng. Khoái cảm lấp đầy khi mắt nàng bị che phủ bởi bóng tối và sự hiện diện của anh bao quanh nàng.
- Kev – nàng thì thầm giữa nhữn nụ hôn – Em đã yêu anh quá…
Anh liều lĩnh đè lấy miệng nàng, như thể anh không chỉ dập tắt lời nói của nàng mà còn cả xúc cảm trong nó. Anh cướp lấy hương vị của nàng sâu nhất có thể, quyết tâm mãnh liệt không bỏ qua bất cứ đòi hỏi nào. Nàng bám lấy anh, cơ thể nàng rung chuyển với những cơn run rẩy liên tục, thần kinh của nàng reo lên với hơi nóng bùng cháy. Anh là tất cả những gì nàng hằng mong muốn, hằng khao khát.
Nhưng một hơi thở đau nhói xé rách cổ họng nàng khi anh đẩy nàng ra, phá vỡ mối sự tiếp xúc nồng nhiệt và thiết yếu giữa cơ thể họ. Thật lâu sau không ai di chuyển, cả hai người đều đấu tranh để tìm lại thăng bằng. Và khi sức nóng của khao khát phai đi, Win nghe Merripen nói cộc cằn - Anh không thể ở một mình với em. Chuyện này không thể xảy ra một lần nữa.
Đây, Win quyết định với cơn giận dữ trào lên, là một tình huống thật quá đáng. Merripen từ chối thừa nhận những cảm xúc của anh với nàng và sẽ không giải thích tại sao. Chắc chắc là nàng xứng đáng được anh tin tưởng hơn như thế.
- Rất tốt – nàng nói cứng rắn, cố gắng đứng dậy.
Khi Merripen đứng lên và đưa tay giữ lấy nàng, nàng đầy tay anh ra một cách nôn nóng – Không, em không cần giúp đỡ - Nàng bắt đầu giũ váy của mình – Anh hoàn toàn đúng, Merripen. Chúng ta không nên ở một mình cùng nhau, từ khi kết quả luôn luôn là một kết thúc đoán trước được: anh tiến lên, em đáp trả, và rồi anh đẩy em ra. Em không phải là một thứ đồ chơi của trẻ con để bị kéo đi kéo lại trên một sợi dây, Kev.
Anh tìm thấy chiếc mũ và đưa nó cho nàng. - Anh biết em không phải là…
- Anh nói là em không hiểu anh – nàng nói giận dữ - Hình như anh không hề nhận ra là anh cũng không hề hiểu em. Anh khá chắc chắc em là ai, đúng không anh? Nhưng em đã thay đổi trong suốt hai năm vừa qua rồi. Có lẽ ít nhất anh nên cố gắng để tìm ra em đã trở thành loại phụ nữ như thế nào.
Nàng đi đến cuối hành lang vải, lén nhìn quanh để chắc chắn đường đi không có ai, và nàng bước ra phần chính của khu triển lãm.
Merripen đi theo. – Em định đi đâu?
Liếc nhìn anh, nàng thỏa mãn khi thấy anh có vẻ lộn xộn và cáu tiết y như nàng.
- Em rời khỏi đây. Bây giờ em quá bực mình để thưởng thức bất cứ mẫu trưng bày nào ở đây.
- Hãy đi hướng bên này – Win im lặng khi Merripen dẫn nàng ra khỏi Cung điện Pha lê.
Nàng đã không bao giờ cảm thấy quá bối rối hay buồn bực. Cha mẹ nàng luôn luôn gọi tính cáu kỉnh là là lách dư thừa, nhưng Win không đủ kinh nghiệm để hiểu rằng tâm trạng gắt gỏng của nàng bắt nguồn từ một nơi khá khác với lá lách. Tất cả những gì nàng biết là Merripen dường như cũng bực mình như vậy khi anh đi bên cạnh nàng. Nàng tức điên khi anh không nói lời nào. Nàng cũng tức điên khi anh giữ tốc độ với những bước chân nhanh chóng, mạnh muốn thủng đất của nàng quả dễ dàng, và khi nàng bắt đầu khó thở vì cố gắng thì anh chỉ có vẻ bị ảnh hưởng bởi tập thể dục thôi.
Chỉ khi họ về đến khách sạn Rutledge Win mới phá vỡ sự im lặng. Nàng hài lòng vì mình trông rất bình tĩnh.
- Em sẽ làm theo mong ước của anh, Kev à. Từ giờ trở đi, quan hệ của chúng ta sẽ bình thường và thân thiện. Không gì hơn nữa – Nàng dừng lại ở bậc đầu tiên và nhìn anh nghiêm nghị – Em đã nhận được một cơ hội hiếm có… một cơ hội thứ hai trong đời. Và em dự định sẽ tận dụng cơ hội đó. Em sẽ không lãng phí tình yêu của mình với một người đàn ông không muốn hay không cần nó. Em sẽ không quấy rầy anh lần nữa đâu.
***
Khi Cam bước vào phòng ngủ trong dãy phòng của họ, anh tìm thấy Amelia đang đứng trước một chồng cao ngất những gói và hộp đồ chứa đầy ruy băng cùng lụa và trang sức. Nàng quay lại với nụ cười ngượng nghịu khi anh đóng cửa lại, trái tim nàng lỡ nhịp một chút trước hình ảnh của anh. Chiếc áo sơ mi không cổ mở rộng để lộ ra cổ anh, cơ thể anh như một con mèo với sự vạm vỡ uyển chuyển, khuôn mặt anh cực kì mê hoặc với vẻ đẹp cuốn hút đầy nam tính. Không lâu trước đây, nàng hẳn sẽ hoàn toàn không bao giờ hình dung về chuyện kết hôn, càng không với một tạo vật đẹp kỳ lạ như thế này. Ánh mắt anh nhẹ nhàng nghiên cứu nàng, chiếc áo choàng nhung màu hồng mở ra để lộ áo lót và cặp đùi trần trụi của nàng.
- Anh thấy chuyến đi mua sắm này rất thành công.
- Em không biết cái gì xảy đến với em nữa – Amelia nói với một chút hối tiếc – Anh biết là em không bao giờ phung phí mà. Em chỉ có ý mua một vài chiếc khăn tay và vớ dài. Nhưng… – Nàng ra hiệu ngập ngừng về phía những chồng đồ lòe loẹt – Hình như hôm nay em mắc chứng hám của.
Một nụ cười lóe lên trên khuôn mặt ngăm đen của anh - Như anh đã nói với em trước đó, em yêu à, cứ xài bao nhiêu tùy thích. Em không thể làm anh nghèo đi dù em có cố gắng đi chăng nữa.
- Em cũng có mua vài thứ cho anh – nàng nói, lục lọi trong đống đồ – vài chiếc cà vạt, và những cuốn sách, và kem cạo râu của Pháp… mặc dù em đã có ý thảo luận chuyện đó với anh…
- Thảo luận chuyện gì? – Cam bước đến sau nàng, hôn lên một bên cổ nàng.
Amelia hít vào một hơi vì dấu vết nóng bỏng của miệng anh và gần như quên mất mình những gì mình đang nói.
- Việc cạo râu của anh – nàng nói lơ đãng - Gần đây râu đang trở nên khá thời trang. Em nghĩ anh nên thử để râu. Anh hẳn sẽ trông rất bảnh bảo, và…
Giọng nàng nhỏ dần khi anh cố gắng đi xuống cổ nàng.
- Nó có thể gây nhột – Cam thì thầm, và cười lớn khi nàng rùng mình.
Nhẹ nhàng quay nàng lại đối mặt với mình, anh nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Có thứ gì đó trong anh rất khác, nàng nghĩ. Một cảm giác dễ bị tổn thương lạ lùng mà nàng chưa bao giờ thấy trước đây
- Cam – nàng nói cẩn thận – Việc vặt mà anh với Merripen cùng đi thế nào rồi?
Đôi mắt màu hổ phách đầy yêu thương và kích động - Khá tốt. Anh có một bí mật, monisha à. Anh sẽ nói với em nhé? – Anh kéo nàng vào lòng, vòng tay anh xung quanh nàng, và anh thì thầm vào tai nàng.