Sất Trá Phong Vân

Chương 556: Các ngươi làm phản (thượng)!

Chân Sách hoàng triều có rất nhiều nơi đều có Công Hội Chiến Sĩ nhưng gần như đều là Chiến Sĩ bản địa tự phát tổ chức, trên danh nghĩa nghe theo tổng công đoàn sắp đặt nhưng thật ra chỉ tuân theo khi có chiến tranh.

Mỗi khi có Công Hội Chiến Sĩ chỗ nào suy sụp thì tổng công đoàn sẽ phái người đến tiếp nhận, dần dần Công Hội Chiến Sĩ địa phương vì giữ địa vị của mình, trước khi được càng nhiều tài chính sẽ cố gắng tăng lên thực lực công hội, không cho người của tổng công đoàn nhúng tay.

Vân Nguyên Phổ Lai lấy làm lạ liếc Mộc Quy Vô Tâm. Mấy hôm nay hội trưởng đại nhân làm sao vậy? Không lẽ ngại Hồng Lưu Chiến Bảo chưa đủ loạn sao? Vị trí hội trưởng trước giờ chỉ có một, phó hội trưởng thì không chỉ một người.

Bất cứ công hội nào chuyện thường xảy ra nhất là một phó hội trưởng đại nhân cảm giác không có hy vọng trở thành hội trưởng sẽ tìm cách liên hệ với tổng công đoàn, hoặc thành công đoạt quyền trở thành hội trưởng nắm quyền lực, hoặc là đoạt quyền thất bại đi Thần đô làm chấp sự cho tổng công đoàn.

Hồng Lưu Chiến Bảo cũng không thể tránh tình huống như vậy, hiện giờ Hồng Lưu Chiến Bảo có năm phó hội trưởng, mọi người đều nhắm vào vị trí hội trưởng.

Cho Càn Kình làm hội trưởng? Vân Nguyên Phổ Lai nghi ngờ Mộc Quy Vô Tâm chưa tỉnh ngủ. Năm phó hội trưởng có kinh nghiệm lâu năm nếu một người trong số đó lên đài thì có thể trấn bốn phó hội trưởng khác. Cho tiểu tử Càn Kình không chút căn cơ đi lên? Mấy ngày, không cần một tháng! Vân Nguyên Phổ Lai tin chắc bất cứ phó hội trưởng nào liên hợp với tổng công đoàn đủ đá Càn Kình xuống ghế hội trưởng.

- Đúng vậy. Tiểu tử này chính là truyền nhân của ta.

Mộc Quy Vô Tâm vui vẻ nhìn Càn Kình, nói:

- Tiểu tử, hãy chăm sóc đám ngốc nghếch này, về sau ngươi sẽ mệt đây.

Thực lực một chiến bảo! Càn Kình có cảm bánh bao thịt đập vào đầu gây choáng, Mộc Quy Vô Tâm tốt với hắn không thể tả.

- Vậy...

Vân Nguyên Phổ Lai thở dài thườn thượt nói:

- Bảo chủ đại nhân, người Lôi gia đến, đang ở sân trước.

- Lôi gia?

Mộc Quy Vô Tâm thừ người, nói:

- Bọn đó mấy ngày trước núp trong nhà không dám ra đây, hôm nay làm sao vậy? Ngứa da muốn ăn đòn?

- E rằng không phải như vậy...

Mặt Vân Nguyên Phổ Lai ủ rũ nói:


- Lần này Lôi gia không đến một mình còn có Lôi Quang Minh thuộc Công Hội Thiết Tượng, tức là ca ca của Lôi Quang Nhật Nguyệt, là phó hội trưởng đại nhân của Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành.

Mộc Quy Vô Tâm vỗ bàn tay to xuống giường, ván giường nhảy bật lên:

- Lôi gia đã thuyết phục được Công Hội Thiết Tượng!? Được, ta đi ra gặp bọn họ ngay bây giờ!

- Hội trưởng đại nhân...

Vân Nguyên Phổ Lai khó xử chỉ Càn Kình nói:

- Bọn họ bảo xin người hãy mang Càn Kình đi theo.

- Mang ta theo?

Vẻ bất ngờ nhanh chóng biến mất trên mặt Càn Kình. Chuyện giữa Hồng Lưu Chiến Bảo và Lôi gia tính ra là do Càn Kình hoặc nên nói là Lôi Uy thấy La Thanh Thanh, muốn sàm sỡ nàng mà ra. Chuyện này không thể tránh khỏi.

- Mang ngươi theo?

Mộc Quy Vô Tâm đè Càn Kình định đứng dậy ngồi lại xuống giường.

- Ngươi ở đây nghỉ ngơi hoặc ngồi xe ngựa đi cửa sau về học viện, chuyện Lôi gia...

Càn Kình gỡ bàn tay Mộc Quy Vô Tâm thô còn hơn tay gấu ra, đứng dậy nói:

- Ta muốn đi xem, cùng lắm ta không lên tiếng. Chẳng phải đại thúc muốn ta làm hội trưởng đời tiếp theo sao? Tình hình lớn như vậy đúng ra ta nên đi xem.

Mộc Quy Vô Tâm ngẫm nghĩ, gật đầu, nói:

- Cũng được, hôm nay ta cho ngươi học bài thứ nhất về làm sao trở thành bảo chủ hợp cách.

Vân Nguyên Phổ Lai thở hắt ra. May mắn Càn Kình đồng ý đi, nếu không thì nội bộ Hồng Lưu Chiến Bảo sẽ lục đục, năm phó hội trưởng trước đó đã đi và đồng ý đề nghị mang Càn Kình theo cùng.

Đám phó hội trưởng đúng là cáo. Vân Nguyên Phổ Lai đi theo sau lưng, líu lưỡi. Vân Nguyên Phổ Lai không phát hiện hội trưởng đại nhân có ý tài bồi Càn Kình nhưng năm phó hội trưởng đã nhận ra, xem thái độ hôm nay của bọn họ với Lôi gia giống như đã bàn bạc trước, không có tình huống bình thường gặp mặt liền đấu mỏ.

- Lôi Quang Nhật Nguyệt đã chết ba tháng, rốt cuộc Lôi gia cũng chọn ra gia chủ?


Mộc Quy Vô Tâm cười to đi vào sân trước, không có vẻ gì cho Lôi gia mặt mũi:

- Là tiểu tử nào? Để ta xem hiện tại là ai làm chủ Lôi gia.

- Tiểu Mộc Quy, bây giờ là lão tử làm chủ Lôi gia.

Nhiều người đứng trong sân trước, chỉ có hai người ngồi. Một người tóc bạc phơ, tay cầm cây roi dài màu bạc. Bên cạnh một thiếu niên cầm ấm trà cung kính đứng bên cạnh lão nhân đột nhiên lên tiếng.

- Lôi Chấn?

Chân mày Mộc Quy Vô Tâm giật giật, khuôn mặt huênh hoang đông lại sau đó trở về vẻ kiêu ngạo nói:

- Xem ra Lôi gia thật sự không có ai, nâng ra lão nhân sắp xuống lỗ. Như thế nào? Người nghe nói tiểu tử Lôi Địch ra ngoài giải quyết ân oán cá nhân nên mới dám đến tìm Hồng Lưu Chiến Bảo chúng ta sao?

- Bảo chủ đại nhân, làm gì có.

Năm lão nhân mặc y phục phó hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo, bộ dáng không nhỏ hơn Lôi Chấn bao nhiêu cười thân thiện nói:

- Lần này Lôi gia đến là bàn chuyện làm ăn với chúng ta.

- Làm ăn?

Mộc Quy Vô Tâm đưa mắt nhìn nam nhân trung niên khác ngồi trên ghế. Phó hội trưởng Công Hội Thiết Tượng Lôi Quang Minh, người muốn bàn chuyện làm ăn chắc là gã. Cùng Lôi gia thì có gì bàn? Bây giờ thấy thích cái gì là cướp thứ đó!

Hồng Lưu Chiến Bảo sẽ không khách sáo với Lôi gia. Mấy năm nay Lôi gia chiếm lợi của Hồng Lưu Chiến Bảo rất nhiều, còn ăn bớt nhiều mối làm ăn của Hồng Lưu Chiến Bảo.

Lôi Quang Minh cảm giác ánh mắt Mộc Quy Vô Tâm, vỗ tay. Mười nam nhân vạm vỡ sau lưng Lôi Quang Minh có hai người nâng các hòm to đi tới giữa sân, đặt hòm xuống đất.

Rầm!

Hộp đặt xuống đất phát ra thanh âm rất nặng nề, bụi bặm bay lên. Trong hòm phát ra tiếng kim loại va nhau.

Nam nhân vạm vỡ đi đằng trước nhất gồng tay mở nắp hòm ra, trong hòm đen chứa một vũ khí được đúc cựck ỳ bắt mắt. Ánh nắng chiếu rọi vũ khí phản xạ ánh sáng chói mắt, không dùng mắt nhìn cũng cảm giác được mũi nhọn lạnh lẽo.

Hai cái hòm phía trước nhất mở ra, bên trong đặt rìu chiến. Đầu rìu to cỡ bánh xe, cán búa dùng hợp kim thượng đẳng đúc thành.

Đấu binh!

Mắt Mộc Quy Vô Tâm bắn ra tia sáng nóng cháy. Trên đời này có một số đấu binh nhưng đấu binh bằng búa khá hiếm hoi, búa đấu binh đẳng cấp cỡ này... Không phải đấu binh bình thường, tốt hơn hai thanh đấu binh tam giai trong tay Mộc Quy Vô Tâm rất nhiều.

- Bảo chủ có vừa lòng không?

Lôi Quang Minh nhấp hớp tra,f thong dong hưởng thụ ánh nắng nhau hòa, nói:

- Hai cái này là đấu binh thất giai, dùng hơn mười loại tài liệu kim loại cao đẳng đặc biệt, trải qua năm năm tập trung đúc mới chế tạo ra đôi Xa Luân phủ.

Tiếng Mộc Quy Vô Tâm nuốt nước miếng người trong sân không ai không nghe thấy. Đây chính là đấu binh thất giai, còn là búa hiếm có!