Tìm đại thúc giúp đỡ chút chuyện.
Càn Kình cười híp mắt nhìn Mộc Quy Vô Tâm, nói:
- Một chút chuyện nhỏ.
Mộc Quy Vô Tâm mặc quần xong quay người nhìn Càn Kình cười tươi, biết rằng đây không phải một chuyện nhỏ, nếu không thì tiểu tử này còn lâu mới sáng sớm đã chạy qua phòng ta.
- Tiểu tử, không lẽ ngươi bất lực?
Mộc Quy Vô Tâm lộ biểu tình nghi ngờ nhìn Càn Kình:
- Tìm ta kiếm thuốc cho ngươi?
- Phi! Ta bất lực?
Càn Kình vỗ hông nói:
- Ta rất khỏe! Và dù gì ta là Dược sư cao cấp toàn hệ...
- Đúng rồi, ngươi là Dược sư cao cấp toàn hệ!
Mộc Quy Vô Tâm cười tủm tỉm tới gần mặt Càn Kình, hỏi:
- Chàng trai, có thuốc không?
Càn Kình ngơ ngác nhìn Mộc Quy Vô Tâm, nói:
- Đại thúc... Thân thể người khỏe mạnh như vậy...
- Nói gì đấy.
Mộc Quy Vô Tâm mặc quần áo xong choàng vai Càn Kình, bộ dạng huynh đệ nồng nhiệt bảo:
- Là nam nhân dĩ nhiên hy vọng mình càng mạnh.
Càn Kình nhìn chăm chú vào Mộc Quy Vô Tâm vài giây, nói:
- Đại thúc, nguồn tiêu thụ thứ này tốt không?
- Nhảm nhí, tất nhiên là tốt!
Mộc Quy Vô Tâm vui vẻ nói:
- Đặc biệt là đám công hội Ma Pháp Sư thân thể mềm như bún đó, chỉ cần dược hiệu tốt thì bọn họ không tiếc tiền.
Càn Kình nhẹ gật đầu, thầm suy tính. Thương xã của La Thanh Thanh chắc có vài loại thương phẩm đặc biệt, có như vậy mới kiếm lời được nhiều. Tuy Càn Kình không hiểu chuyện làm ăn nhưng hắn có thể giúp La Thanh Thanh về mặt chế dược.
Đặc biệt là dược tề cho nam nhân, điểm mấu chốt không phải cách phối dược mà là tài liệu chế dược tề giữ kín kẽ, yêu cầu khắt khe về liều lượng.
- Tiểu tử, sáng sớm ngươi qua đây chỉ vì hỏi ta chuyện này sao?
Càn Kình ngây người, vỗ đầu cười. Vốn Càn Kình đến không phải vì chuyện này, bị đại thúc Mộc Quy Vô Tâm làm lạc đề quên chuyện chính.
- Đại thúc, ta muốn xin người tìm một Chiến Sĩ đáng tin, kín miệng, thực lực không tệ đi tái ngoại giúp ta.
- Tái ngoại?
Mộc Quy Vô Tâm vẫy tay nói:
- Không cần thiết, chuyện ngươi ở tái ngoại đã qua lâu rồi, nếu ngươi muốn đi thì chỉ cần điệu thấp chút sẽ không có ai chú ý đến.
- Không phải vậy, đại thúc hãy nghe ta nói hết.
Càn Kình điều chỉnh tư thế ngồi, nói:
- Mớ hàng của La gia bị người cướp ở tái ngoại.
- Ai làm? Không muốn sống!
Mộc Quy Vô Tâm vung búa to, lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn tìm người có thực lực mạnh đi tái ngoại giết đám mã tặc mù mắt đúng không? Để ta đi!
- Đại thúc...
Hai tay Càn Kình đè Mộc Quy Vô Tâm lại, ấn bảo chủ Hồng Lưu Chiến Bảo kích động suýt nhảy cẫng lên nằm xuống giường.
- Hãy nghe ta nói, ta cần người tìm một kẻ đáng tin đi tái ngoại gặp băng mã tặc Hắc Phong giùm, ta có quan hệ khá tốt với một thủ lĩnh trong đó. Ta muốn bọn họ điều tra giúp ta là băng mã tặc nào không có mắt cướp hàng nhà ta.
- Hắc Phong? Mười băng mã tặc tái ngoại?
Mộc Quy Vô Tâm giật mình nhìn Càn Kình. Tiểu tử này đi đến đâu cũng có đường, quen biết luôn Hắc Phong mười băng mã tặc tái ngoại.
Mộc Quy Vô Tâm làm bảo chủ Hồng Lưu Chiến Bảo nhiều năm cũng quen biết vài băng mã tặc tái ngoại, nhưng lúc gã ở tuổi Càn Kình thì chỉ biết chôn trong đệ tử Chiến Sĩ cao đẳng, một lòng một dạ khổ luyện đấu kỹ, muốn trở thành Tân Nhân Vương trong quý đó.
Tân Nhân Vương?
Chân mày thô dày của Mộc Quy Vô Tâm nhướng lên, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi có chuẩn bị giành Tân Nhân Vương quý này không?
Càn Kình không chút suy nghĩ đáp ngay:
- Đương nhiên!
Trong đầu Càn Kình toàn là cảnh hôm đó Càn Chiến Huyền bá đạo trước cửa nhà Càn gia. Cho dù không thức tỉnh lực lượng huyết mạch nhưng bọn họ cũng cống hiến vô số tài nguyên cho Càn gia, nếu không có những người đó hiến dâng cho Càn gia thì Càn gia không thể đạt đến thế lực gia tộc mạnh mẽ như hiện nay.
- Rất tốt!
Bàn tay to vỗ ván giường kêu thùng thùng, Mộc Quy Vô Tâm nói:
- Bất chấp thế nào cũng phải một hơi tiến vào mười sáu cường chung kết đại tái Tân Nhân Vương! Tranh một hơi cho Chiến Sĩ bình thường!
Càn Kình ngây người:
- Mười sáu cường?
- Mười sáu cường!
Mộc Quy Vô Tâm lộ vẻ mặt ủ rũ nói:
- Chiến Sĩ bình thường chưa ai tiến vào mười sáu cường Tân Nhân Vương. Năm xưa ta dự tuyển bị người đào thải, dù là Lôi Địch mới vào bán kết đã bị bóp chết.
- Đại tái Tân Nhân Vương...
Mộc Quy Vô Tâm thở dài thườn thượt, mắt chìm trong hồi ức.
- Đó là tinh anh trong tinh anh thế hệ trẻ nguyên Chân Sách hoàng triều, các thiên tài trong thiên tài tụ tập cùng nhau tham gia thịnh hội trong thịnh hội.
- Đó không phải một Vĩnh Lưu thành hay Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư thiên tài nào đó trong châu nào đó trong thiên hạ.
Mộc Quy Vô Tâm lộ biểu tình ngưỡng mộ nói:
- Trên đời này chưa từng thiếu thiên tài, chỉ có trải qua rèn luyện trong lò luyện lớn mà vẫn giữ sự mạnh mẽ mới là thiên tài thật sự.
Càn Kình chưa từng thấy biểu tình như vậy trên mặt Mộc Quy Vô Tâm. Đường đường là bảo chủ Hồng Lưu Chiến Bảo, thân phận như vậy thế mà tôn sùng đại tái Tân Nhân Vương, chỉ có thịnh hội cấp toàn quốc Chân Sách hoàng triều mới khiến hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo có cảm xúc đó.
Bên ngoài cửa phòng Mộc Quy Vô Tâm, một Chiến Sĩ vẻ mặt căng thẳng đứng vẫy tay với gã:
- Hội trưởng đại nhân... Hội trưởng đại nhân...
Mộc Quy Vô Tâm nhìn Càn Kình lại ngó Chiến Sĩ đứng ngoài cửa, phất tay với gã nói:
- Có chuyện gì cứ nói thẳng, Càn Kình cũng thuộc Hồng Lưu Chiến Bảo, không có gì giấu hắn.
Chiến Sĩ đi vào phòng, vẻ mặt khó xử, mỗi khi muốn nói liếc thấy Càn Kình thì môi khép lại, đầu chân mày chồng chất nôn nóng.
Càn Kình nhìn bộ dạng rối rắm của Chiến Sĩ thì rất bất nhẫn, hai tay chống đệm giường đứng dậy.
Càn Kình nói:
- Đại thúc lo chính sự trước đi, ta...
- Chính sự cái quái gì, ngồi xuống cho lão tử!
Vẻ mặt Mộc Quy Vô Tâm không còn thân thiện, mặt nhăn nhó xen lẫn giận dữ biến hung tợn. Càn Kình nghĩ nếu con nít thấy khuôn mặt xấu xí này chắc buổi tối sẽ mơ thấy ác mộng hù giật mình tỉnh dậy.
- Ngươi ấp ú cái gì?
Mộc Quy Vô Tâm đạp một cước muốn đá Chiến Sĩ ra khỏi phòng nhưng cuối cùng gã chỉ đá không khí chứ không đạp trúng người.
Tuy nhiên một cước đá gió này không khác gì đá thật, Càn Kình nghi ngờ Chiến Sĩ bị thương nhẹ nhất cũng cỡ xương ngực vỡ mấy trăm khối.
- Vân Nguyên Phổ Lai! Tiểu tử nhà ngươi có chuyện mau nói không thì cút đi!
Mộc Quy Vô Tâm vung tay vỗ lưng Càn Kình kêu bình bịch như vỗ trống trận, nói:
- Sau này ngươi có thể nói bất cứ chuyện gì trước mặt tiểu tử này. Ngày nào đó lão tử không làm hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo nữa thì tiểu tử này chính là hội trưởng mới của các ngươi!
Càn Kình kinh ngạc hỏi:
- Cái gì?
Vân Nguyên Phổ Lai đứng đối diện Mộc Quy Vô Tâm cũng kiềm không được kinh ngã bật thốt.
Bất cứ công hội nào bình thường hội trưởng sẽ do phó hội trưởng kế nhiệm, cuối cùng báo danh lên tổng công đoàn, chứng thực xong là hoàn thành.
Đương nhiên nếu công hội địa phương có thực lực quá yếu thì tổng công đoàn sẽ cưỡng ép phái Chiến Sĩ cường đại đến nhận chức hội trưởng công hội, hợp nhất công hội Chiến Sĩ nguyên địa phương.