Sắc giới

Chương 45

Trong đêm vang lên một tiếng động nhỏ, là Chu Hồng Bích Lục đã trở lại. Ta đành phải xin lỗi Phiên, vội vàng tiến về Ngự thư phòng.

“Công tử.”

“Chu hồng Bích Lục, các ngươi vất vả rồi. Sự tình bây giờ như thế nào?”

“Khởi bẩm công tử, tin tức từ bắc cương đưa đến, Phò mã đồng ý  kế hoạch của ngươi, đã đáp ứng cùng với Tam hoàng tử kết minh. Đến lúc có cơ hội sẽ phối hợp với Kinh  thành chặn viện quân từ Ma Vân Quan, hơn nữa Tam hoàng tử đã cho vào một gian tế ở Ma vân Quan, quyết đem đem thế lực Chu gia ở Ma Vân Quan nhổ tận gốc.”

“Đặc biệt phải lưu ý bắt giam Đại thống lĩnh Chu Thừa Úc của Ma Vân Quan, con trai độc nhất của Chu lão đầu, quyết không thể buông tha. Chu Hồng, ngươi tiếp tục phái thêm thích khách theo dõi bọn họ, xem có bị sót ai không. Tam hoàng tử hay người của Chu gia dù một mạng cũng không thể lưu. Nếu không phiền phức của chúng ta sau này sẽ rất nhiều.

“Tuân lệnh”.

“Phía nam bây giờ nội tình thế nào?”

“Trấn Nam Vương đã tập kết binh mã chuẩn bị tiến về phía bắc định cướp công đầu chiếm giữ Ma Vân Quan. Thần tộc cũng đồng ý cùng chúng ta kết minh, đã phái ra rất nhiêu cao thủ dụng độc ám sát quan viên lớn nhỏ trong Thương Lan Quan, để phối hợp với Phò mã hành động sao cho người của chúng ta có thể giành trước cơ hội tiến đánh Ma Vân Quan.”

“Tốt lắm. Bất quá còn chưa đủ đâu. Trấn Nam Vương cùng tâm phúc của hắn tất cả đều phải xử tử, còn lại đám người kia thì phải tìm mọi cách khống chế, phải làm cho Huyền Dịch thuận lợi tiếp quản binh mã. Phái người nói cho Trác Nhã đại thẩm, nhất định phải thành công. Nếu chúng ta thất bại, bọn họ cũng vô pháp thoát khỏi liên lụy cùng chết chung đâu.”

“Công tử, còn có một việc. Nhiễm Du Nguyệt đã tới Ma Vân Quan. Trên đường ở Ma Vân Quan dừng lại  nửa ngày.”

“Vậy hắn tiếp xúc cùng ai?”

“Ma Vân Quan Đại thống lĩnh cùng các vị quan viên trong thành đãi hắn tiệc rượu. Không có gì đặc biệt. Công tử, ngươi vì cái gì mà lại phải đặc biệt lưu ý người này?”

“Ta chỉ là sợ hắn làm phát sinh ra sự tình gì đó. Bích Lục, Cảnh Rừng điện hạ bên kia có cái gì … đặc biệt không? Ngươi ở bên cạnh hắn, hắn có gạt ngươi làm chuyện gì không?”

“Không có.” Bích Lục chần chờ  một lát: “Công tử, ngươi không tin Cảnh Rừng điện hạ?”

“Không phải là không tin tưởng hắn. Mà là sợ hắn bị Nhiễm Du Nguyệt lợi tức dụng. Cảnh rừng ở trong hoàng cung vốn địa vị không cao, hắn căn bản là không có khả năng gì chứ đừng nói đến tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Cho dù có chúng ta giúp hắn, cũng không biết có được việc hay không. Nhiễm Du Nguyệt nếu muốn tiếp tục trả thù, nhất định sẽ như trước cài phục binh, như vậy làm cho cục diện càng thêm hỗn loạn. Ta chỉ là muốn biết hắn định làm thế nào… Tô Mộc Cận cùng Cảnh Rừng có quan hệ chặt chẽ ra sao?”


“Bọn họ không có tiếp xúc gì. Có điều Cảnh Rừng điện hạ đang âm thầm thu mua tâm phúc của Tam điện hạ là đại tướng Lôi Táp.”



“Vậy hắn thành công không?” Lôi kéo Lôi Táp đúng là ý kiến hay. Nhưng hắn dựa vào cái gì? Lôi Táp làm sao có thể đáp ứng? Làm như vậy, đối với kế hoạch của chúng ta có lợi gì? Hắn chẳng lẽ thật hồ đồ như vậy?

“… Thành công.”

Cái chén trà trong tay lập tức rơi trên mặt đất, ta trừng mắt nhìn Bích Lục, không thể tin được lời của nàng vừa nói.

“Công tử, Bích Lục thật thất trách, không báo đúng lúc cho công tử. Là Cảnh Rừng điện hạ nói ta tạm thời không cần báo vội. Hắn nói chuyện này là do hắn đã mưu đồ bí mật từ lâu, từ khi trở về từ Chiêu quốc đã muốn bắt đầu … Công tử, có vấn đề gì sao?”

Nhìn Bích Lục nhận sai quỳ trên mặt đất, ta hít một hơi, an ủi nàng nói: “Đứng lên đi. Nếu như có thể thu nạp Lôi Táp, đối chúng ta tuyệt đối là có lợi. Ta vẫn cân nhắc phải làm như thế nào mới khiến cho Tam điện hạ thất thế rồi thừa dịp hỗn loạn kiếm cơ hội giết chết, tội danh này lại đống thời đem đổ lên đầu Nhị hoàng tử. Đám thuộc hạ của hắn, còn phải nghĩ biện pháp trấn an. Lôi táp phản bội, tất nhiên tốt quá, chính là…”

Chìm sâu vào suy nghĩ thật lâu sau lại càng ngày càng cảm thấy bất an.

“Chính là hắn không phải một người dễ dàng bị lợi dụng. Hắn rốt cuộc có mục đích gì đây?”

“Lôi Táp thực sự mê luyến Cảnh Rừng điện hạ. Bọn họ thường thường… Lén lút hẹn hò.” Bích Lục ấp a ấp úng chần chờ  mãi mới nói ra.”Chuyện này có ảnh hưởng tới danh dự của điện hạ, Bích Lục không dám nói bậy.”

“Không có việc gì. Bích Lục. Ngươi không làm sai.” Ta hít một hơi.”Cảnh Rừng điện hạ tương lai chính là người đứng đầu Tây Phượng Quốc của chúng ta, chuyện hắn cần làm chúng ta đều ngăn cản không được, cũng không có thể phản đối… Kỳ thật thời điểm khi cỏn làm một người  với hai bàn tay trắng, sắc đẹp cũng có thể trở thành thứ vũ khí hạng nhất. Chẳng qua, cũng không phải lúc nào cũng hoàn toàn hữu hiệu. Vẫn biết lúc này là hắn mê hoặc Lôi Táp vẫn là cho Lôi Táp một cái ảo mộng hoàn hảo thôi…”

Lôi Táp cùng với Nhiễm Du Nguyệt có quan hệ ra sao? Người hắn thích là Cận, sao lại bị Cảnh Rừng mê đảo? Lôi Táp cũng không biết thân thế của Cận. Lôi Táp là hắc đạo minh chủ, vì cái gì phải cuốn theo vào ngôi vị Hoàng đế chi tranh? Hắn rốt cuộc là muốn cái gì? Chẳng lẽ dã tâm thật sự của hắn không chỉ như thế?



“Công tử?” Bích Lục thần sắc lo âu, còn Chu Hồng vẫn giữ bộ dạng trấn tĩnh, ta thầm khen một tiếng trong lòng, không hổ là đại đầu ảnh vệ.

“Hiện tại cái gì đều không nói trước được. Chu Hồng, nói cho mọi người chuẩn bị toàn diện đề phòng, đề phòng mọi kẻ khác và chú ý an toàn của mình. Có cái gì không thích hợp, phải thối lui đến chỗ tối không được cùng người của Dạ sát minh mở ra xung đột. Nếu Dạ sát minh chiếm thượng phong, ngươi phải dẫn dắt nhân mã rút lui khỏi thượng kinh, cùng Huyền Dịch hợp lại.”

“Công tử, vậy một mình ngươi làm sao bây giờ?”

“Yên tâm. Ta sẽ chuẩn bị tốt đường lui cho mình. Đến lúc đó các ngươi trước tiên phải che chở Hân cùng với Phiên rời đi, tìm một chỗ an toàn trốn đi, chờ hết thảy đều an tĩnh, rồi đem đứa nhỏ về bên Huyền Dịch. Giải dược ta cũng đã làm xong. Lúc mọi phong ba trôi đi các ngươi hãy dùng thì độc tố trong người sẽ tan hết. Bích Lục, ngươi tiếp tục ở lại bên Cảnh Rừng điện hạ bảo hộ hắn, lưu ý động tĩnh của Lôi Táp. Nếu thế cục vượt qua  khống chế của chúng ta, ngươi phải dẫn hắn rời đi ngay. Ngôi vị Hoàng đế này, không cần cũng được.”

Vuốt ve long ỷ dưới thân, ta bất giác bật cười. Cũng chỉ  là một cái ghế dựa trạm trổ tinh xảo mỹ lệ, người ngồi bên trên lại chẳng giống nhau. Giống như ta hiện tại, thậm chí còn nắm trong tay quyền lực quyết định sinh tử người khác.

“Cứ chờ đợi chút thôi, trò hay bây giờ mới chính thức bắt đầu, không biết vở tuồng này ai có thể xướng đến cuối cùng.”

Ngày thứ hai, đã nhàm chán lâm triều xong, Trần Kính cùng ta trở về cung.


“Như thế nào rồi? Ngươi tòan phải vội vàng giải quyết sự vụ lớn nhỏ trong cung, còn hay bị Tam điện hạ truyền tới đến đi làm cu li, sao hôm nay lại rảnh rỗi như vậy, một tấc cũng không rời khỏi ta?” Cười lấy lòng trêu ghẹo hắn. Trần Kính là người có khi khôn khéo có khi chất phác, có đôi khi ta cảm thấy đã có thể nhìn thấu  người này, có khi lại cảm thấy được chính mình không có cách nào khác nắm giữ hắn, cho nên ta đã do dự có nên hay không đem cái chuyện Cảnh Rừng nói cho hắn biết.

“Ta là sợ có người làm  Hầu gia bực mình. Tin tức nói có người muốn đến ám sát ngươi.”

“Đây không phải là cái gì tin tức mới mẻ gì. Người muốn giết ta nghe nói có rất nhiều.” Nằm dài ở trên ghế, thắt lại cái thắt lưng lỏng lẻo.”Cứ chờ bọn hắn có bản lĩnh tiến vào trong hoàng cung rồi nói sau.”

“Chính là không sợ họ tới tìm người, mà sợ người tới miệng chúng. Ngươi không thấy kỳ quái vì Tam điện hạ lúc này còn muốn mời ngươi đi tới phủ đệ  bên ngoài cung của hắn dự tiệc sao?”



Cười cười, an tĩnh nói với hắn một câu vỗ về: “Không có gì kỳ quái cả. Trong cung chán lắm, bên ngoài chơi thật vui.”

“Nếu Hầu gia lúc này bị thích khách giết chết, là có thể cho hắn một cái lý do thật tốt, lấy danh lùng bắt thích khách, mà loại bỏ địch nhân của hắn. Hầu gia, ngươi không thể không phòng bị.”

Nhìn người trước mắt này, ta vẫn không rõ chính mình có cái gì đáng giá  mà hắn lại đối tốt với ta như thế, đem tính mạng của ta đặt lên trên tất cả mọi thứ với hắn. Chuyện này không phải là tốt với ta sao? Hít một hơi thật sâu, ta nắm tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn sự quan tâm của ngươi. Ta sẽ bảo vệ mình. Nhưng thật ra ngươi, còn có tiền đồ của chính mình nữa, đừng bởi vì ta mà phá hỏng. Yên tâm, chỉ cần hai vạn đại quân ngoài thành kia còn tồn tại, bọn họ sẽ không dám động thủ. Đúng rồi, ngoài thành có động tĩnh gì không? Cái tên tướng quân họ Triệu  có phản động hay không?”

“Hẳn không có. Quân ngoài thành mỗi ngày đều phái những người đã  cải trang để vào thành dấu đi. Lần trước náo động, Tướng lãnh của Nhị hoàng tử chết thảm trọng, hiện tại trong tay không còn nhiều binh mã có thể dùng.”

“Nếu có thể cho các ngươi phát hiện, hắn còn tác quái làm gì? Chúng ta đến lúc thích hợp sẽ thừa dịp hỗn loạn ly khai Kinh Thành, tìm về  nương tựa Hàn Tướng quân. Chỉ cần tránh thoát  nguy cơ lần này, về sau sẽ an toàn.”

“Ân. Ta sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho ngươi bị người khác khi dễ… Ngươi, buồn sao? Có phải ta nói sai cái gì rồi đúng không?”

“… Không có. Chỉ là cảm thấy được…” Lời nói cùng với vẻ mặt ôn nhu, rốt cuộc người nào là giả người nào là thật?

“Ngươi là người tốt, đừng nghĩ cho người khác nhiều quá, nghĩ nhiều cho chính mình đi… Mau đi hảo hảo chuẩn bị, náo động có thể phát sinh bất cứ lúc nào, ngươi cũng phải giữ tánh mạng của mình mới đúng.

“Đừng lo lắng. Ta không có việc gì đâu.” Hắn cười khẽ  vỗ vỗ mặt của ta, nói: “Ta đi ra ngoài. Tô tướng quân còn đang chờ ta nghị sự.”

Hắn đứng dậy đi rồi, đi tới cửa, ta nhịn không được gọi hắn một tiếng: “Trần Kính!”

“Có chuyện gì sao?” Nhìn hắn quay đầu lại hỏi với ánh mắt cần mẫn, lời muốn nói lại nuốt xuống bụng.”Không có việc gì. Ngươi cẩn thận một chút.”



“Chu Hồng, phái ảnh vệ bảo hộ hắn.”

“Công tử vì sao không đem kế hoạch của chúng ta nói cho hắn biết?”


“Không quan trọng. Chuyện này càng ít người biết càng tốt. Hắn… Vẫn là không nên biết thì tốt hơn. Nếu chúng ta thất bại, hắn sẽ không bị liên lụy quá nhiều. Hắn cùng ta và ngươi không giống nhau, hắn vốn muốn cùng ta phong hầu xưng bá, còn ta với ngươi lại chỉ muốn lui về quy ẩn trong nơi thôn dã, thế nên không thể không cho hắn con đường lui… Chỉ cần những người khác cho rằng ta không quan tâm cho hắn thành tâm phúc, nói không chừng sẽ lưu lại cho hắn một cái mệnh, hay  là thu làm người của mình.”

Chạng vạng hai ngày sau, Tam điện hạ cử hành tiệc trong phủ đệ. Gió mát xuy phất, mây đỏ che kín phía chân trời, ta ngồi ở trong kiệu, thất thần  nhìn mặt trời  sắp biến mất, cầu nguyện mọi chuyện này hết thảy nhanh chấm dứt một chút.

“Hầu gia hôm nay ăn mặc thật đẹp, làm cho mọi người luyến tiếc không dời được mắt.” Tam điện hạ cười đứng dậy nghênh đón ta.”Tất cả mọi người chờ ngươi đã lâu. Đang nói nên làm như thế nào để trừng phạt mỹ nhân đến trễ đây.”

“Điện hạ sẽ không bắt ta làm trò cười đó chứ. Ta đâu xứng đáng làm mỹ nhân. Còn so  không được với tiểu mỹ nhân vừa rồi điện hạ ôm đâu. Các vị đại nhân đều là phản đối còn không được, làm sao lại nhớ ta thế được.”

“Những người này đều phải thông minh lanh lợi lấy lòng làm cho ngươi vui chứ sao? Đến đây. Ngươi đến muộn, trước tiên phạt ba chén rượu.” Hắn không khỏi phân trần, đem ta kéo xuống,châm cho ta ba chén rượu. Ở tiếng ồn ào của mọi người, ta một hơi uống sạch ba chén rượu, chung quanh trầm trồ khen ngợi.

“Điện hạ, vừa lòng hay không?”

“Ha hả, mỹ nhân say có nhiều hấp dẫn. Đáng tiếc ngươi tửu lượng quá tốt, chỉ sợ chúng ta đều không có cái phúc khí ấy rồi.”

“Điện hạ nói đùa. Ta cũng kính điện hạ một ly. Chúc điện hạ sớm đạt được mong muốn.”

“Đúng vậy.”

Một khoảng rộ truyện cười yến yến, chúng ta thân thiết  uống ngay vài chén mới dừng tay. Đông lạp tây xả, nói một tràng vô nghĩa.

“Phụ hoàng gần đây thân thể như thế nào?” Hắn đùa bỡn với tiểu nam quan trong lồng ngực, vẻ mặt tươi cười, hỏi một câu bâng quơ.

“Hoàng Thượng thân thể tốt lắm. Đã khôi phục  rất nhiều. Điện hạ không cần lo lắng.”

“Đúng vậy sao? Mẫu phi nghe nói phụ hoàng bị bệnh, cả ngày nói mê sảng, muốn đi thăm phụ hoàng, lại bị quan quân ở Càn Khôn cung chặn ở ngoài. Hầu gia, có thật ngươi cho là mình  có thể hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu?”

“Điện hạ, tội danh này cũng không nhỏ đâu. Ta kham không nổi. Hoàng Thượng kỳ thật thân thể rất khỏe, vốn bị đả kích, ý chí tinh thần sa sút. Bây giờ trong  cung hiện tại rất không yên ổn, Chu quý phi mang theo đám phi tử cả ngày tới cửa gây chuyện. Ta cũng vậy không muốn Hoàng Thượng bị người khác quấy rầy, đành phải nói Hoàng Thượng không muốn gặp ai cả. Không ý tứ gì khác. Quý phi nương nương niệm phu sốt ruột, ta thật không nghĩ tới, không khỏi có nhiều đắc tội.”

“Đúng vậy sao?” Trong tay hắn dùng một chút lực, trong lòng, tiểu quan bị đau rên một tiếng nhỏ, bị hắn trừng mắt, đành phải cắn môi, nước mắt đọng ở khóe mắt. “Đừng có quên xuất thân của chính mình. Kỹ nữ vĩnh viễn là kỹ nữ, không được làm càn.”



Tiệc tối trôi qua quá nửa, đại bộ phận người đã uống say, ai ai cũng ôm trong ngực mấy nam đồng hay mỹ nữ tìm hoan mua vui, một mảnh dâm mỹ. Ta một mình lặng lẽ ly khai đại sảnh theo đèn lồng đi đến chòi nghỉ mát trong hoa viên, đem áp lực tích tụ ở trong lòng xả ra. Thầm hít  một hơi, cảm giác gió đêm mát mẻ đã thổi bớt đi mùi rượu, thực là thoải mái.

“Mới vừa rồi uống nhiều rượu như vậy, hiện tại gió đêm thổi, sẽ dễ dàng cảm lạnh.” Một kiện áo choàng khoác ở trên người của ta. Ta không có hé răng. Người nọ chuyển tới trước mặt của ta, đem dây buộc lại.”Uống rượu hại thân. Ngươi trước kia hay ngồi ở trong đêm uống rượu, thường thường cảm lạnh, không tự biết chiếu cố chính mình.”

“Hiện tại đã là tháng sáu. Không có vấn đề gì.”

“Đúng vậy nha. Đã là tháng sáu. Ba ngày nữa ngươi sẽ hai mươi … Hàng năm tới ngày đó, ngươi đều quấn quít lấy ta cùng ngươi ăn sạch bao nhiêu là đồ ăn vặt tìm được. Ăn được nhiều lắm, ngày hôm sau lúc nào cũng sẽ bị đau dạ dày.”


“Đã là chuyện lâu rồi  … Năm nay không phải ăn nữa rồi.” Bất đắc dĩ ta cười cười, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Kỳ thật ta sợ hãi phải nghe thấy thanh âm của hắn, sợ hãi sự ôn nhu của hắn, sợ hãi hắn đồng ý, sợ hãi đến lúc đó hết thảy thành hư không… Chỉ có chính mình đi tìm kiếm, đem bao nhiêu mối dây rằng buộc cả đời với hắn đều bị chặt đứt, như vậy chúng ta liệu có thể tư thủ cả đời không?

“Cận, ta phải làm như thế nào mới có thể cho ngươi lưu ở bên cạnh ta? Ngươi có biết ta luôn luôn áp lực bởi vì chính mình cái gì cũng không cầu, bởi vì sợ không chiếm được. Là ngươi cho ta hy vọng, là ngươi trêu chọc ta, ta đã muốn quay về không muốn làm gì nữa… Cho nên, đừng làm cho ta thất vọng, ta sợ chính mình sẽ điên mất, sẽ hủy chính mình cũng sẽ hủy cả ngươi.”

“Còn nhớ rõ nguyện vọng của ta sao? Cùng ngươi tam sinh tam thế. Sẽ không thay đổi đâu.” Thanh âm ôn nhu lộ ra vài phần bất đắc dĩ, vài phần kiên trì.”Ta biết mình gạt ngươi làm chuyện không tốt chọc giận ngươi sinh khí, nhưng mà, ta còn việc phải làm. Không ai bức ta, là ta tự nguyện mà. Ta cũng không nghĩ tới đã hại một nhà Hàn Huyền Dịch, chỉ là bọn hắn… Cản nói, không thể không trừ.”

“Không thể không trừ?” Ta cười lạnh.”Rốt cuộc là muốn diệt trừ ai? Trung thần? Hoàng đế? Hay là những người khác? Lại là vì cái gì mà không thể không trừ? Cận, không muốn nói cho ta ngươi chỉ là vì báo thù. Rốt cuộc là vì ai? Lôi táp Lôi Hạo? Hay là Nhiễm Du Nguyệt?”

“… Ngươi đã đoán được cả… Tây Phượng Quốc mấy năm liên tục thiên tai, là do Hoàng đế cùng quan viên đã mặc kệ dân chúng chết không ngó ngàng. Ta từng thấy tận mắt người ta vì quá đói phát điên rồi tàn sát lẫn nhau, người sống ăn thi thể người chết… Cho nên ta nghĩ, đổi một người khác lên thống trị thiên hạ này, có lẽ sẽ tốt hơn…”

“Đúng vậy sao? Có người đã thay đổi ngươi.” Một tay lấy hắn đẩy ra, lạnh lùng cùng hắn đối diện.”Lôi minh chủ, Lôi Tướng quân, đã lâu không gặp… Cận, xem ra Lôi Tướng quân có chuyện tìm ngươi, các ngươi đi trước đi. Ta cũng muốn ở một mình cùng với Lôi minh chủ nói mấy câu.”

Lôi Hạo biểu tình có vẻ ngạc nhiên, Cận thì chần chờ, bọn họ nhìn ta nửa ngày, cuối cùng Lôi Táp gật đầu, ý bảo hai người bọn họ rời đi.

Đây là  lần đầu tiên ta ở gần như thế để đánh giá người nam nhân này, thân hình cao lớn khôi ngô, vẻ mặt khôn khéo có tài năng, trên gương mặt có vết sẹo nhợt nhạt, cằm có một chút râu, là một nam nhân có thân thể cường tráng, ánh mắt sắc bén, bễ nghễ thiên hạ, nhưng thật ra so với Huyền Dịch thì ác độc hơn, không hổ là hắc đạo bá chủ. Người như vậy, có lẽ thật là có bản lĩnh làm hoàng đế.

Ta đánh giá hắn, hắn đánh giá ta, nhất thời không nói gì.

“Như thế nào hôm nay không gặp Cảnh Rừng điện hạ.” Ta cười đã mở miệng.

“Điện hạ có chút không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi.” Hắn không chần chờ, thần sắc bình tĩnh, đã đi tới, ngồi ở trên ghế, cười tiếp đón ta ngồi xuống.”Khó được có cơ hội cùng Hầu gia một mình nói chuyện, nếu là có bầu rượu nữa, chắc chắn sẽ càng thống khoái.”

“Minh chủ hưng trí thật tốt.”

“Khó mà gặp được một người thông minh, không cần ta nhiều lời tốn nước miếng đã có thể hiểu được ý của ta. Nhân vật như thế, thế gian này ít có.”



“Minh chủ khen nhầm rồi. Ta không thông minh. Rất nhiều chuyện đều  không rõ… Chỉ hy vọng minh chủ nhớ rõ hứa hẹn của chính mình, sau khi chuyện thành công thì cho ta cùng Cận bình an rời đi.”

Ha ha cười: “Nếu hắn nguyện ý đi theo ngươi, Lôi mỗ quyết không ngăn trở.”

“… Tạ ơn minh chủ thành toàn. Còn có Cảnh Rừng hoàng tử, không biết minh chủ tính toán như thế nào mà an bài hắn?”

“Ngươi cho rằng ta phải làm như thế nào chứ?” Hắn cười nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng.

“… Xem như quen biết một hồi. Cầu minh chủ đến lúc đó cho hắn một đường dễ thở.”


Hắn không có hé răng, ta cũng không thèm nhắc lại, cả hai đều tự ở trong lòng mình tính toán.

Qua thật một lúc sau, Cận cùng Lôi Hạo lại đã trở lại.

“Trong cung cấp báo công văn, Phương nam có khu dân chúng bạo động. Điện hạ thỉnh Hầu gia nhanh đi phòng nghị sự.”

Mọi người nhìn nhau cười.

Rốt cục phải xong.