Sắc giới

Chương 44

Ta mặt dày nằm nghiêng ở trên ghế, gió đêm mát mẻ làm cho người ta thư thái, cầm theo một bình rượu nhỏ, đối với trăng sáng, si ngốc ngây ngô cười, làm người, làm thích nhàn hạ thì sẽ nhàn hạ thôi.

“Ngươi cũng thật thoải mái, một mình ở chỗ này tiêu dao, đáng thương những người khác mệt chết đi được, đến buổi tối còn không được nghỉ ngơi.”

“Hì hì… Phiên, ta biết ngươi vất vả, đến đây, ta hôn một cái thưởng cho ngươi nào.” Ta cười lôi kéo hắn ngồi xuống, lấy lòng hắn đưa lên một chén rượu.

“Ngươi không cần giả vờ ha ha với ta. Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc định làm cái quỷ gì? Từ lần trước ở suối nước nóng trong cung làm cho đám đại thần điên tiết xong, nhiều ngày như vậy rồi, ngươi cái gì cũng chưa làm. Lâm triều thì chỉ ngồi chỗ bên ngai vàng, Tam hoàng tử nói cái gì ngươi liền làm cái ấy. Ta thật sự là không hiểu ngươi, ngày đó thì nổi giận đùng đùng, không qua vài ngày lại biến thành một bộ dạng ngu ngốc.” Dưới ánh trăng Phiên trừng mắt, trông thật kiều mỵ động lòng người, làm cho ta nhịn không được động thủ động cước, lại bị hắn hung hăng đánh một chút.

“Ôi, đau! Phiên, đừng đánh. Được rồi, được rồi, ta nói.” Hắn dừng tay, làm cho ta hoãn khẩu khí.”Hiện tại không cần phải làm thôi. Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử càng đấu lợi hại, chúng ta chỉ cần bàng quan ngồi ngoài trợ giúp là tốt rồi. Mà Lôi Táp không phải nói chờ Tam hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhiệm vụ của ngươi sẽ xong sao? Lão nhân họ Chu mà chết, ta cũng không cần lo lắng có thích khách.” Cẩn thận đánh giá ánh mắt của hắn, ta cân nhắc những gì nên nói, có chuyện chôn ở trong lòng ta, không thể để cho bất luận kẻ nào biết.

“Hàn Huyền Dịch làm sao bây giờ? Bắc cương phản loạn, hắn không chịu cùng triều đình giải hòa. Hâm nóng lòng muốn chết. Ta nghe nói có người chủ trương phát binh thảo phạt. Có người chủ trương nói đem Hân cùng Tiểu Đồng làm lá chắn, uy hiếp hắn. Làm sao bây giờ?”

“Chúng không có gan đâu, chuyện đồn đại thôi. Ngươi không thấy Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử một chút động tĩnh đều không có đó thôi. Bất quá là cố ý tạo tin đồn làm rồi loạn thôi. Bọn họ đã sớm phái người đi thuyết phục Huyền Dịch chuyển sang quy thuận mình, chúng ta sẽ chờ  xem kịch vui. Bắc cương có năm vạn binh mã, tất cả đều là binh tướng có kinh nghiệm sa trường, chỉ nghe lệnh Huyền Dịch điều động. Tam phương lực lượng binh lực ngang nhau, ai dám động thủ trước chứ? Yên tâm, cái này tuyệt đối không đáng lo… Người Hàn gia quả nhiên không đơn giản, ngầm để lại một đường lui vững chắc tới như vậy… Cho nên chúng ta hiện tại phải làm chính là đề phòng thích khách, đặc biệt phải chú ý cho Hân cùng với đứa nhỏ an toàn. Nếu có người muốn vu oan giá họa, lợi dụng bọn họ là thủ đoạn tốt nhất.” Đem chén rượu còn thừa trong tay lên, nhắm mắt lại, tinh tế uống nốt rượu ngon đậm mùi thơm ngát. Trận này diễn trò, càng ngày càng thú vị, rốt cuộc ai có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế đây? Phượng Cảnh Hãn? Phượng Cảnh Tiêu? Hay là……….Phượng Cảnh Rừng?

Phượng Cảnh Rừng,Thập hoàng tử, song sinh đệ đệ của Cảnh Nguyệt,  một tuấn mỹ nam ngại ngùng trầm mặc ít lời, dáng người nhu nhược giống như một thiếu niên, hắn còn so với ta lớn hơn một tuổi… Bị quên lãng trong thâm cung cùng cốc. Nếu không là bởi vì Cảnh Nguyệt, ta cũng sẽ không để ý tới hắn, tận tới mười ngày trước, Nhiễm Du Nguyệt mời ta đi dịch quán dự tiệc, mới đúng là bị hắn khắc sâu ấn tượng…

“Hầu gia,ngài cảm thấy được khúc tri âm tri kỷ này của tại hạ có nghe lọt vào tai không?”

“Tri âm tri kỷ thù tri âm. Nguyên soái, ta và ngươi khi nào đã thành bằng hữu?” Người trước mắt này, cười như thể hoa tươi đang nở rộ, làm cho ta đoán không ra mục đích của hắn.


“Nhiễm mỗ rất bội phục Hầu gia. Vốn là ngài không có chỗ đứng, thế mà chỉ trong có hai ngày đã có trở thành người tham mưu được Thiên tử ủy thác. Nhân vật như thế, thật sự là đáng tiếc…”

Ánh mắt tán thưởng làm cho ta cảm thấy lẫn lộn: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc nhân vật như thế lại có xuất thân ti tiện. Đáng tiếc nhân vật như thế lại là món đồ chơi xinh đẹp ở trong mắt những người khác, thế nhưng chính ngài lại làm cho bọn chúng thành lũ tiểu nhân. Đã nhiều ngày, những người đó đàm luận rất nhiều hình dáng Hầu gia ở suối nước nóng trong cung có bao nhiêu kinh diễm. Bao nhiêu người đều ham muốn buông rèm đem người áp đảo trên giường… Hầu gia không thích nghe sao?”

“Không. Nếu vậy cũng là khen tặng ta quá cao rồi, kia Nguyên soái có công phu tài giỏi còn chưa có ai đề cao, ta nào dám. Ta xuất thân như thế thì sao? Câu dẫn nam nhân là sở trường và bổn sự lớn nhất của ta, không có gì bị thổi phồng cả. Nếu bọn họ chưa làm gì ta, cũng chưa tới phiên ta sốt ruột.” Nhàm chán mà đùa bỡn ngón tay, phiền lòng  không biết người này phải dài dòng đến bao lâu. Chúng ta đều biết bí mật của nhau mà phải nói đông nói tây như thế, ngược lại càng làm cho ta bất an.

“Hảo!” Một trận cười to vang lên, hắn kêu một tiếng hảo.”Cận nói không sai, ngươi thật sự là thông minh đến sâu sắc. Ngươi cũng biết hắn vì sao phải giấu giếm ngươi…” Ảm đạm cười, ta biết hắn sẽ tiếp tục nói tiếp.”Bởi vì hắn biết ngươi sẽ phản đối. Hắn nói ngươi từ trước đến nay ân oán rõ ràng, thị phi đúng sai trong lòng rất rõ ràng, cho nên hắn phải giấu ngươi…. Ngươi không còn gì khác muốn hỏi sao?”

Mặc cho chủ nhân con mắt màu lam tiếp tục đánh giá ta như thế nào, ta vẫn như cũ ngồi ngay ngắn bất động, ngón tay đùa bỡn với mấy lọn tóc, không có lấy một chút phản ứng gì với hắn.

“Hỏi cái gì nữa? Đã là chuyện quá khứ rồi, có nhiều lời cũng vô ích. Huống chi lúc nào nên biết đến thời điểm tự nhiên sẽ biết. Nguyên soái dụ dỗ ta như thế, hay là có cái bẫy gì đây? Hiện tại này, biết chút bí mật có khi cũng thành tử tội.”

Nhìn vẻ mặt hắn hơi hơi tức giận, không khỏi âm thầm bật cười. Ta rất rõ ràng giá trị con người ta còn có thể cho bọn họ lợi dụng, quyền thế nơi tay, mặc kệ ngươi sau lưng ta mắng chửi không chịu nổi ta, nếu còn muốn lợi dụng ta, không thể không lấy lòng ta.

“Hầu gia, nếu quá lãnh đạm đào bới mọi việc, sẽ mất đi rất nhiều lạc thú đó.”

“Thấy rõ mới có thể tránh cho  bản thân nhiều phiền toái được.”

“Ngươi giống như người xuất gia.”

“Đại ngu thiền sư cùng Bất điên đạo trưởng là sư phó của ta đấy.”

“Ngươi!”

“Nguyên soái có chuyện xin nói thẳng. Chuyện ta cùng với Cận không chấp nhận cho người khác được nhúng tay. Mặc kệ ngươi có hảo ý hay là ác ý.”


Nhìn nhau, không yếu thế chút nào. Hiện giờ trông mặt ta hắn chỉ có thể thấy được vẻ xuẩn ngốc hờ hững làm cho người khác buồn cười thôi.

“Ta muốn cho ngươi giúp một người.” Một lúc sau, hắn mới hạ quyết tâm.”Rừng, xuất hiện đi.”

“Cảnh Rừng điện hạ?” Ta thực giật mình. Ta từng đáp ứng Nguyệt sẽ chiếu cố đệ đệ của nàng, đáng tiếc bên người Cảnh Rừng tất cả đều là người của Tam hoàng tử, ta tiếp cận không được. Nhìn hắn luôn luôn rời xa thị phi, cũng an toàn, cũng sẽ không đi quấy rầy hắn nữa. Bất quá hiện tại xem ra, ta lại đánh giá nhầm.

“Hầu gia, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt riêng. Cảnh rừng bất quá là tiểu nhân vật bé nhỏ trong hoàng cung không đáng kể tất nhiên khó được Hầu gia để tâm.

“Điện hạ làm gì tự coi nhẹ mình… Nguyên soái, xin cho bản hầu cùng điện hạ tán gẫu riêng một hai câu, được không?”

Nhiễm Du Nguyệt gật đầu, đứng lên, đi đến bên người Phượng Cảnh Rừng cười vỗ bờ vai của hắn, rồi đi ra ngoài, lưu lại hai chúng ta trầm mặc đối mặt ngồi, hắn thực hơi lo lắng, cúi đầu, nắm tay thật chặt rồi lại nhả ra, lặp lại mấy lần, qua một lúc lâu mới quyết định nói. Ngẩng đầu, nhìn vào mắt của ta.

“Thỉnh Hầu gia trợ giúp ta kế thừa ngôi vị Hoàng đế.”

Ta ngơ ngẩn, không biết nói gì, ho khan hai tiếng, nâng chung trà lên chậm rãi uống ngay vài hớp.

“Thỉnh Hầu gia trợ giúp ta kế thừa ngôi vị Hoàng đế.”

“Điện hạ không bằng rời khỏi Hoàng cung, rời khỏi Kinh thành đi ra ngoài tìm những ngày bình thản, bình an sống quãng đời còn lại.” Một tiếng thở dài, không biết vị hoàng tử từ trước đến nay yếu đuối này vì cái gì lại trở nên kiên quyết như vậy.

“Ta muốn thay tỷ tỷ báo thù. Ta không cam lòng để cả đời bị Tam hoàng huynh độc chiếm. Ta đáp ứng với Nhiễm tướng quân, phải rửa oan cho Nguyệt tộc.”

Hắn nhìn ta, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có một nét cười thảm.”Mười ba tuổi bị hắn xâm phạm, vô luận ta khóc cầu xin tha thứ như thế nào, hắn cũng chưa từng để tâm tới ta. Hắn dùng sinh mệnh tỷ tỷ áp chế ta, làm cho ta không thể không cắn răng để hắn độc chiếm…. Bẩy năm, ta cái gì cũng không được học, chỉ biết duy nhất phải học là hầu hạ nam nhân như thế nào, ta từng ở trên giường nằm một tháng, mỗi ngày đều phải thỏa mãn dục vọng của hắn… Ngươi không biết một tháng kia không thể động thân thể, cảm giác hỗn loạn chỉ có thể ngước mắt nhìn ngoài cửa sổ xem mây bay xẹt qua, chim tước bay lượn như thế nào. Cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể vô vọng nằm đó chờ hắn đi công chuyện bên ngoài trở về lại vội vàng phát tiết trên người của ta… Cơ thể của ta thực bẩn, toàn bộ là hương vị của hắn, vô luận ta tắm như thế nào cũng không thể sạch sẽ… Ta thân là Hoàng tử lại hoan lạc cùng nam nhân  không còn sót lại chút tôn nghiêm gì, thành trò cười cho toàn bộ hoàng cung. Ta làm hại tỷ tỷ thương tâm khổ sở tự trách tự oán bản thân… Ta thực vô dụng, từ nhỏ đến lớn vẫn như thế. Ta thường xuyên suy nghĩ, vì cái gì ta không phải nữ tử, để cho tỷ tỷ biến thành nam tử, nàng thông minh như vậy lại là người có khả năng, ai cũng kém xa nàng, nàng có thể đã trở thành một vị hoàng đế tốt…”

“Điện hạ!” Lớn tiếng ngăn lại  hắn dừng lầm bầm lầu bầu, ta sợ chính mình sẽ bị hắn bức điên mất.”Nguyệt trước khi lâm chung từng nhắc ta chiếu cố ngươi. Nàng hy vọng ngươi có thể bình an khoái hoạt sống sót tới cuối đời. Ngôi vị hoàng đế chi tranh, hung hiểm vô cùng, ngươi cần gì phải tham gia vào?”


“Nếu như Tam hoàng huynh làm hoàng đế, ta còn có cái gì gọi là hạnh phúc khoái hoạt  đây? Có phải là chờ tới tuổi già sắc suy bị hắn chán ghét mới có thể với được đến tự do? Ngươi nói xem, trừ đường đó ra, ta còn có phương pháp gì nữa? Trốn đi? Sau đó bị đuổi giết hàng ngày?”

“Nhiễm Du Nguyệt đâu?” Một cái tên mà khiến cho hắn đang kích động vạn phần yên tĩnh trở lại.”Các ngươi quan hệ thân thiết. Vì sao không để hắn mang ngươi đi?”

“Chúng ta chỉ là bằng hữu… Nhiễm không yêu nam nhân… Ta là một phế vật, cùng hắn đi rồi, về sau, mãi mãi về sau sẽ chỉ làm cho hắn khinh thường…” Hắn ôm chính mình run run, tuyệt vọng.”Ta yêu hắn,hắn từng cứu ta một mạng… Ta không hy vọng theo hắn đi, ta muốn làm cho hắn có thể vĩnh viễn nhớ rõ ta.”

“Ngươi có thể sẽ bị hắn lợi dụng…” Một người trong hoàng tộc có cừu oán với  Nguyên soái địch quốc, đây sẽ  là cơn sóng gió động trời ở Tây Phượng Quốc, lại vẫn làm cho những ngày mang thân phận Thập hoàng tử của hắn sóng gió khôn nguôi. Nhiễm Du Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ta xoa bóp huyệt thái dương, thật sự là đau đầu. Hắn lại là thân nhân duy nhất trên đời này của Cận, cho dù ta có bất mãn như thế nào, cũng không có thể làm gì hắn.

“Không phải. Hết thảy đều là chủ ý của ta. Là tư tâm của ta. Nhiễm chỉ đáp ứng giúp ta. Cho dù là…” Hắn lộ vẻ sầu thảm cười.”Ta cũng cam tâm tình nguyện.”



“Hầu gia, ngươi có đáp ứng giúp ta không?”

“Nếu ta nói không, ngươi sẽ dừng tay sao? Ngươi nên biết, trong tay ta cũng không có gì lợi thế cùng đấu với hai vị hoàng tử.”

“Hầu gia trong tay có cấm vệ quân, có ngọc tỷ Phụ hoàng ban, có Bắc Cương Hàn Tướng quân trợ giúp, có Tam hoàng huynh, còn có dưới tay là Tô tướng quân trợ giúp, sao có thể vô dụng… Bất luận như thế nào, ta sẽ làm tất cả. Cho dù ngươi không đáp ứng, ta cũng quyết không dừng tay.”

Không dám nhìn hắn kiên định rồi lại yếu ớt bất lực, ta cúi đầu, không có hé răng.

“Lúc ta bị hoàng huynh xâm phạm, bất luận khóc thảm như thế nào, đều không có người tới cứu ta. Nhiều năm như vậy, ta rốt cục đã hiểu ở trên đời này có thể cứu mình chỉ có chính mình. Yếu đuối vô năng cũng sẽ bị khi dễ, nhất là ta sinh ra ở nơi hoàng gia tàn khốc vô tình này … Nếu trước đây chết sớm một chút, có lẽ liền giải thoát rồi.”

“Ta đáp ứng với Nguyệt, sẽ không nhìn ngươi chết… Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau. Điện hạ đừng có nóng vội.”

“Cám ơn.” Vẻ mặt nừng rỡ, giống như hài đồng thỏa mãn vui sướng. Người này kỳ thật cũng không thích hợp đấu đá tranh quyền.


“Không cần. Làm như vậy đối ta cũng có lợi. Mọi người cùng có lợi hỗ trợ lẫn nhau… Ta sẽ phái ảnh vệ nghe lời ngươi. Điện hạ lúc bình thường thỉnh hãy cẩn thận.”

Ta không biết làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không, giống như có sợi chỉ vô hình buộc vào tay bắt ta làm, ta chỉ có thể vô lực ở trong đó mà giãy dụa. Giúp hắn, là hoàn thành tâm nguyện của Cảnh Nguyệt và Cảnh Trân, là thuận theo ý Nhiễm Du Nguyệt. Cận. Ngươi thì sẽ muốn như thế nào đây?

“Này! Ngươi phát ngốc cái gì thế! Đang nghĩ tới ai?” Phiên vẻ mặt cười gian tà nhìn ta. Vì thế ta nghiêm trang nhìn hắn nói: “Suy nghĩ về Lục điện hạ.”

“Phượng Cảnh Hạo? Ngươi nghĩ vể một cái người đã chết làm cái gì? Ta còn tưởng rằng ngươi đang suy nghĩ chuyện Hàn Huyền Dịch so với Cận người nào tốt hơn chứ.”

Nhìn miệng hắn ngoác to ra cười, có khi nhét được mấy quả trứng chim. Ta lại cười.

“Nghĩ tới triều chính, nghĩ tới ngôi vị hoàng đế chi tranh, sau đó cũng nhớ tới hắn. Còn nhớ rõ trước kia nhìn hắn cùng chư vị đại nhân sướng luận chuyện thiên hạ… Hắn mặc dù không xuất sắc, nhưng vẫn là vị hoàng tử có đức với dân chúng nhất. Đáng tiếc thật.”

“Người chết rồi cũng đừng suy nghĩ nữa. Bảy ngày nữa là hai hai tháng sáu, ngươi cũng hai mươi tuổi rồi. Đến lúc đó ta muốn giống như trước đây cả lũ quây quần chúc rượu ngươi ngày sinh thần. Có nghĩ cớ nào gọi Cận tới được không?”



“Không cần đâu. Sau này sẽ phát sinh nhiều sự.”

“Sao thế? Dạo gần đây hễ nhắc tới Cận là ngươi liền không vui? Ngươi vẫn trách hắn giúp Tam hoàng tử đánh bại công chúa sao? Sao lại vì chuyện người ngoài làm ảnh hướng tới cảm tình của ngươi? Dù sao Hân không có việc gì là tốt rồi. Hắn cũng là thân bất do kỷ phải nghe theo mệnh lệnh của Lôi Táp mà làm việc thôi. Cũng không phải hắn thay đổi tâm tình  ở bên ngoài có người khác. Hai ngày trước ta nhìn thấy hắn. Hắn hỏi ta ngươi liệu có giận gì không. Thật là một tiểu tử ngốc đáng thương, ngươi sao lại có thể giận hắn được? Từ nhỏ đến lớn, trong mắt của ngươi cũng chỉ có hắn.” Phiên ôm ta, nhẹ giọng an ủi ta: “Phong, đừng để ý tới những cái gì mà  đại nghĩa quốc gia . Những người đó cũng không coi chúng ta là con người. Chân chính đối tốt với ngươi, chỉ có duy nhất cây hoa dâm bụt nhỏ đã che chở ngươi từ bé tới giờ. Có lẽ hắn hiện tại làm việc theo lệnh người khác làm ngươi không vui, nhưng các ngươi vẫn yêu nhau, không phải sao?”

“Đúng vậy nha. Chúng ta vẫn yêu  đối phương.” Từng lời nói của Phiên ở bên tai lặp lại từng khúc, ta vô ý thức nỉ non: “Ta thương hắn, hắn yêu ta. Chúng ta vì cái gì lại thành thế này? Chúng ta rõ ràng sẽ không thay lòng đổi dạ, vì cái gì mà lại khó trả lời như thế này? Vì cái gì không thể hiểu được đối phương đang làm gì? Vì cái gì không thể thẳng thắn nói chuyện với nhau? Ta vì cái gì giữ mình trong khi hắn giấu diếm ta?”

Con người, tối trọng yếu không phải tình yêu sao? Có thể tìm được một người cũng yêu mình, không phái quá may mắn sao! Nhưng là vì cái gì còn có bao nhiêu chuyện xấu như vậy?

Liệu có phải từ bỏ tình yêu này không, còn có bao nhiêu thứ trên đời này quyết định mạng sống sơ mà?

Cận


Cận

Cận

Ngươi và ta, khi nào mới có thể vứt bỏ hết thảy trói buộc, lưu lạc thiên nhai tự do tự tại?