Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 216: Đàn ông thích nhất là Khổ nhục kế

Hứa Lưu Âm giữ chặt tay anh.

“Mục Kính Sâm, đã lúc nào rồi mà anh còn giả bộ? Không phải anh biết bơi sao?”

Hàm răng Mục Kính Sâm run rẩy, Hứa Lưu Âm thấy bộ dáng anh rất không bình thường, thật sự nơi này rất gần bờ, lội qua mấy bước là có thể tới rồi. Hứa Lưu Âm bơi tới bên cạnh, kéo Mục Kính Sâm đến bờ sông.

“Đi lên.”

Người đàn ông há to miệng thở hổn hển. Hứa Lưu Âm túm bụi cỏ dại ở bờ sông, vất vả bò lên trên bờ, lại cố hết sức lôi túm anh lên.

Mục Kính Sâm nằm ngửa, mi mắt nhắm chặt. Hứa Lưu Âm đứng dậy định bỏ đi, nhưng cô nhìn nhìn bộ dạng người đàn ông, cuối cùng lại xoay người ngồi xổm xuống, “Mục Kính Sâm?”

Anh như thể đang hôn mê, Hứa Lưu Âm chỉ có thể thấy lồng ngực anh hơi hơi phập phồng, chẳng lẽ là bị sặc nước?

Hứa Lưu Âm còn hoài nghi, chung quy không tin Mục Kính Sâm sẽ yếu ớt như vậy. Cô đẩy bả vai Mục Kính Sâm, “Dậy, đừng có giả bộ.”

Người đàn ông không thốt một tiếng, cả phản ứng cơ bản nhất cũng không có. Cả người anh ướt đẫm, thật ra ý thức vẫn rất rõ ràng. Anh không muốn mở mắt ra, khó khăn lắm anh mới có một tia quan tâm lời nói xuôi tai từ Hứa Lưu Âm. Cảm giác như thế, hồi lâu rồi chưa có lại, quá tốt, thật tốt.

Hứa Lưu Âm thấy anh như vậy thì nôn nóng, chẳng lẽ thật có chuyện rồi?

Hai tay cô đặt trước ngực Mục Kính Sâm mà ấn ấn. Người đàn ông nghĩ, tư thế này là muốn làm hô hấp nhân tạo cho mình rồi. Có điều vừa rồi anh thật sự bị sặc mấy ngụm nước, trong miệng còn có mùi bùn, cũng không biết cô có chê bỏ không?

Nhưng mà, chung quy anh đã suy nghĩ nhiều, Hứa Lưu Âm không có cúi người xuống, ấn vài lần không có kết quả, cô nhớ ra, đi tới xe lấy di động gọi 120.

Tầm mắt đảo qua khuôn mặt Mục Kính Sâm, cô thấy hàng lông mi dày của anh run run, cổ họng nuốt nuốt, rõ ràng như đang giả bộ ngủ.

Hứa Lưu Âm ngồi trên mặt đất cạnh anh, “Mục Kính Sâm, anh như vầy cũng quá nguy hiểm, phải mau tỉnh lại mới đúng.”

Khóe miệng Mục Kính Sâm mìm chặt. Một tay Hứa Lưu Âm ấn ở trên chỗ ngực anh, Mục Kính Sâm không thể mở mắt, đành phải dĩnh tai lên. Trước kia lúc ở sân huấn luyện có huấn luyện viên chuyên môn dạy cho bọn cô hô hấp nhân tạo, anh tin Hứa Lưu Âm sẽ không quên.

Lòng anh có chờ đợi, thế nhưng ở giây tiếp theo, ngực lại bị người ta đánh mạnh.

Mục Kính Sâm đau đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hứa Lưu Âm vừa đấm đánh vừa nói: “Mau, mau, nôn ra.”

Cô bảo anh phun cái gì cơ?

“Nhổ nước trong bụng ra là tốt thôi!”

Mục Kính Sâm bị cô đánh đến muốn ho khan, Hứa Lưu Âm thấy vậy không được, lại dùng sức ấn ấn ngực anh, mấy phen lần lượt ấn xuống, anh vẫn “bất tỉnh nhân sự”.

“Mục Kính Sâm, nếu anh còn như vậy, tôi sẽ ném anh lại xuống sông đó.”

Anh biết cô sẽ không làm được, bằng không cũng sẽ đâu cần uổng phí sức lực kéo anh lên bờ.

Mục Kính Sâm chỉ muốn thời gian dừng lại tại một khắc này. Hứa Lưu Âm thấy thế, đứng lên, “Được rồi, anh cứ nằm như vậy đi, tôi lái xe anh đi, anh ngủ ở đây đi.”

Cô giơ chân bước qua người anh. Hứa Lưu Âm cũng không quay đầu lại mà đi về phía xe Mục Kính Sâm, người đàn ông nằm kia không nhúc nhích. Lúc ngồi vào ghế lái, cô có chút rất cẩn thận, tuy đã học lái xe, nhưng cô hầu như chưa lái. Cô sợ mình vừa khởi động, xe liền chạy thẳng xuống sông.

Tầm mắt Hứa Lưu Âm vọng ra ngoài cửa sổ, thấy Mục Kính Sâm không có ý đứng dậy, thật sự nghiện giả bộ ngủ.

Bàn tay cô giơ đến chỗ chìa khóa, động tác do dự, nhưng lúc này di động Mục Kính Sâm để trên mặt đồng hồ đo lại vang lên.

Hứa Lưu Âm nghe thấy tiếng chuông di động, cô lấy lại nhìn, là Mục Thành Quân gọi tới.

Cô định ngắt máy, nhưng ngón tay vừa đụng tới liền rụt trở về. Mục Kính Sâm ra dạng này, tốt nhất là có người có thể tới đây đón anh. Dù sao cô và Mục Thành Quân đã chạm mặt, cô cũng không cần sợ hãi gì nữa.

Hứa Lưu Âm bắt máy, “Alo.”

Mục Thành Quân vừa muốn hỏi Mục Kính Sâm ở đâu, lại nghe được giọng phụ nữ.

“Âm Âm?”

“Anh mau tới đây đón Mục Kính Sâm đi đi.”

“Nó ở đâu?”

Hứa Lưu Âm lạnh lùng nói: “Bờ sông.”

“Hai người sao đi tới nơi đó?”

Hứa Lưu Âm nắm chặt di động trong lòng bàn tay, “Chẳng lẽ không phải nhờ anh ban tặng sao?”

“Âm Âm…”

“Anh mau tới đây đi, vừa rồi anh ta rơi xuống nước, hiện tại đang nằm trên mặt đất. Tôi thấy cũng không cần thiết gọi 120, tôi tin đợi anh đến rồi, anh ta sẽ ổn liền thôi.”

Mục Thành Quân vừa nghe, rõ ràng bị kinh hãi, “Em nói cái gì? Kính Sâm rơi xuống nước?”

Hứa Lưu Âm trái lại không ngờ hắn sẽ có phản ứng này.

“Hiện tại thế nào?”

Hứa Lưu Âm nghe khẩu khí Mục Thành Quân như thực sự không thích hợp, “Có thể thế nào nữa? Không phải anh ta biết bơi sao? Yên tâm, không dìm chết anh ta được đâu.”

“Nó bây giờ sợ nước, vô cùng sợ.”

Hứa Lưu Âm cảm thấy buồn cười, “Anh đùa gì vậy?”

Mục Kính Sâm lại sợ nước? Trước kia ở sân huấn luyện, lấy súng bắn nước cao áp mà áp bức bọn họ như vậy mà cũng đâu thấy lông mày anh nhăn chút nào đâu.

“Nó tưởng em đã chết, bị chìm vào sông, từ sau lúc đó nó liền sợ nước.”

Ánh mắt Hứa Lưu Âm ngơ ngẩn nhìn chằm chằm về phía trước mặt, “Anh gạt tôi.”

“Tôi có rảnh rỗi nhàn hạ lừa gạt em sao? Mấy hôm trước Đông Thành có một trận mưa to, lúc lái xe nó đã bị tai nạn xe, chính là vì mưa quá lớn, nó đã nhốt mình trong ghế lái.”

Bàn tay Hứa Lưu Âm để lên tay lái, “Tôi sống hay chết có quan hệ gì với anh ta? Chiếu theo anh nói, anh ta biến thành bộ dáng này là bị tôi làm hại?”

“Tôi cũng không biết làm sao nó lại như vậy, cũng đã khuyên nó đi bệnh viện, nhưng đây hẳn là bóng ma tâm lý, hơn nữa rất nghiêm trọng.”

Hứa Lưu Âm ngồi ở ghế lái không nhúc nhích, “Nếu anh ta cảm thấy tôi chết chưa hết tội, tôi chết rồi tại sao lại thành bóng ma của anh ta chứ?”

“Hai người tuy không thể ở bên nhau tiếp, nhưng tốt xấu một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nó vẫn sẽ không hy vọng em chết mà không thấy xác, bằng không sau chuyện đó cũng sẽ không cho cứu hộ đội tìm kiếm thi thể em khắp nơi. Âm Âm, nó sợ nước, thật sự.”

Hứa Lưu Âm thấy Mục Kính Sâm vẫn nằm tại chỗ, nhìn dáng vẻ của anh, giống như thật sự đã xảy ra chuyện.

“Anh chạy tới đây nhanh lên, đưa anh ta về.”

“Trước tiên đưa nó đi bệnh viện đi, hiện tại tôi không ở Đông Thành, tôi sợ cho tài xế chạy tới cũng không kịp rồi.”

Hứa Lưu Âm ngắt cuộc trò chuyện, chạy nhanh xuống xe. Cô lấy di động của mình sau xe, nhanh chóng quay lại bên cạnh Mục Kính Sâm.

“Anh mà không đứng dậy là tôi gọi 120 thật đấy.”

Hứa Lưu Âm thấy anh bất động, đành phải gọi 120, nói đơn giản tình huống chỗ này với bên kia.

Mục Kính Sâm trên người đều ướt đẫm, cứ như vậy, thân thể nhất định sẽ không được. Hứa Lưu Âm ngồi bên cạnh, thiếu chút nữa bỏ lơ bản thân bộ dáng cũng chật vật như vậy. Cô chờ xe cứu thương chạy tới, hai tay cô ôm chặt người mình, hắt xì.

Gió thổi qua, càng lạnh kinh khủng hơn. Mục Kính Sâm mở mắt ra, “Mau vào trong xe đi.”

Hứa Lưu Âm bị dọa nhảy, “Anh…”

“Ngồi làm cái gì? Em không sợ sinh bệnh?” Người đàn ông nói xong, ngồi dậy. Anh lắc lắc đầu, đẩy Hứa Lưu Âm một cái, “Vào xe lại đi.”

Hứa Lưu Âm càng thêm khẳng định là anh giả bệnh, cô không nói hai lời, đứng dậy, bước nhanh lại vào xe.

Mục Kính Sâm đi theo sau, từ cốp sau anh lấy ra tấm thảm, muốn phủ thêm cho Hứa Lưu Âm.

Hứa Lưu Âm rụt về một bên cửa xe, “Tôi không cần, tự cho anh đi.”

Người đàn ông mở máy sưởi trong xe lên, đóng cửa xe lại. Anh cũng ngồi vào băng ghế sau, tay kéo Hứa Lưu Âm tới cạnh, đem thảm bọc lấy hai người.

Hứa Lưu Âm cả người run rẩy, hàm răng đang đánh vào nhau, cô dùng sức muốn đẩy anh ra. Mục Kính Sâm ôm lấy bả vai cô không buông, “Chẳng lẽ em muốn làm tôi đông chết sao?”

“Thảm cho anh.”

“Bọc chung, được chưa?”

“Mục Kính Sâm, không phải anh biết bơi sao?”

Đôi mắt Mục Kính Sâm ảm đạm đi, “Vừa rồi chân bị chuột rú.”

“Anh anh nói anh có bóng ma tâm lý.”

“Bóng ma tâm lý gì?”

Hứa Lưu Âm lại giãy người, “Anh ta thế là giúp anh gạt tôi sao?”

“Anh tôi không nhàn tâm tư như cậy.” Hai người ướt dầm dề mà ôm thành một cục. Mục Kính Sâm vốn định gạt, nhưng giờ đã là lúc nào, có gì tốt mà giấu giếm? “Chính là bóng ma tâm lý, hơn nữa rất nặng rất nặng. Bây giờ cho dù là hàng ngày tắm rửa, tôi đều sẽ thấy rất muốn kháng cự, tôi không dám nhắm mắt để nước trôi xuống mặt, tôi cứ cảm thấy mình bị rơi xuống đáy nước…”

Hứa Lưu Âm nghe vào tai, trên mặt cũng không có vẻ gỉ dư thừa.

“Vậy anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”

“Tôi sẽ không gặp bác sĩ nào hết.”

Hứa Lưu Âm co rúm lại, Mục Kính Sâm càng dùng thêm sức mà ôm chặt cô.

“Chẳng lẽ không ai nói cho anh, có bệnh phải gặp bác sĩ sao?”

“Nói không chừng, em mới là thuốc của tôi.”

Hứa Lưu Âm lạnh lùng trả lời: “Tôi là người, không phải thuốc. Mục Kính Sâm, tôi không ngờ anh còn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình đấy, tình tiết như vậy, anh không cảm thấy quá cẩu huyết sao?”

“Chỗ nào cẩu huyết?”

“Hai chúng ta đây lên tuồnglà đủ cẩu huyết, khế ước, kết hôn, ly hôn, mối thù giết cha, anh xem phim truyền hình nhiều như vậy, có mấy đôi có thể tu thành chính quả?”

Hứa Lưu Âm cứ nhắc nhở anh như vậy, Mục Kính Sâm trong lòng lại bị xé toạc thành một đường thật dài, miệng vết thương thấm máu, đau đến vô cùng.

“Mục Kính Sâm, ngày mai tôi về rồi, sau này không có việc gì tôi sẽ không đến Đông Thành nữa. Anh coi như tôi đã chết đi, đừng lại oán hận tôi, cũng đừng có bóng ma tâm lý gì. Anh đừng lại tìm thi thể tôi, bởi vì tôi còn sống. Tôi biết trong lòng anh rất mâu thuẫn, nhưng không sao, tất cả giao cho thời gian đi, sẽ qua thôi.”

“Âm Âm, em đây là đang cáo biệt tôi phải không?”

Hứa Lưu Âm co hai chân lại, dùng cánh tay ôm lấy đùi, máy sưởi trong xe rất nhanh đã tới mức cao nhất, cả người cô cũng thấy dễ chịu không ít.

“Chẳng lẽ anh muốn để tôi bên cạnh anh, để chúng ta tra tấn nhau sao?”

Mục Kính Sâm không mở miệng. Hứa Lưu Âm dời tầm mắt không dấu vết, cô biết cái hố lớn nhất vắt ngang giữa bọn họ là cái gì.

Nhưng nếu không có cái hố này, Hứa Lưu Âm cũng biết cô và Mục Kính Sâm không có khả năng.

Ngày đó ở Cục Dân Chính, cô đã tận mắt thấy Mục Kính Sâm và Nguyễn Noãn đăng ký kết hôn. Anh ký tên, cô cũng thấy được, hiện tại cho dù Mục Kính Sâm không nói, Hứa Lưu Âm cũng biết anh là người đã có vợ.

Một tờ giấy hôn thú có lẽ cũng không thể nói lên gì, nhưng cô “chết” mới gần nửa năm thôi, nếu một người đàn ông đối với bạn đủ thâm tình, anh ta sẽ không có khả năng cưới nữa. Đừng nói cha mẹ bắt ép, càng đừng nói kết hôn với ai cũng như nhau gì đó, Hứa Lưu Âm đã nhìn rất thấu rồi, hai nhà Mục – Nguyễn liên hôn chặt chẽ, đây là kết quả tốt nhất đúng không.

Loại tình cảm này là có thể bồi dưỡng, một năm không được, hai năm, hai năm không được thì năm năm…

Một ngày nào đó, trong lòng Mục Kính Sâm sẽ có một Nguyễn Noãn tiến vào, sẽ có đứa con của mình và cô ta…

Mà khi đó, may mắn là cô không chết mà, nếu không…

Cô không phải đã chết vô ích rồi sao? Ai có thể trông cậy ai khác sẽ ghi nhớ cô cả đời chứ?

Hứa Lưu Âm cảm thấy hẳn đây chính là bi ai lớn nhất, thật sự.

Mục Kính Sâm dựa đầu vào cô, Hứa Lưu Âm lui lui qua bên cạnh, “Xe cứu thương tới đây ngay thôi.”

“Tôi sẽ không lên xe cứu thương.”

“Mục Kính Sâm, anh có bệnh.”

“Tôi không bệnh.”

Hứa Lưu Âm động đậy chân mình, “Nếu anh không bệnh thì bây giờ rời khỏi đây ngay đi, đỡ phải lát nữa bị người ta ép lên xe cứu thương.”

“Có một loại bệnh, nó gọi là tâm bệnh.”

Hứa Lưu Âm giũ mái tóc ướt rượt, “Anh đột nhiên bắt tôi đi, tài xế nhất định sẽ nói cho nhà anh Tưởng, mau đưa tôi về đi.”

Tiếng xe cứu thương từ xa tới gần. Hứa Lưu Âm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhìn thấy thân xe màu trắng bay nhanh về phía trước, cô rụt rụt cổ, “Tự anh nói với bọn họ đi, nói anh không cần tới bệnh viện.”

Xe ngừng ở bên cạnh, nhân viên y tế đi theo xe xuống dưới, tìm một vòng không thấy người, một người trong đó đi đến xe Mục Kính Sâm.

Mục Kính Sâm hạ cửa sổ xe xuống, nhân viên y tế hỏi thẳng: “Xin hỏi, là các anh gọi xe cứu hộ sao?”

“Chỗ nào không thoải mái? Còn cần tới bệnh viện không?”

Bàn tay Mục Kính Sâm ấn ngực, một khuôn mặt trắng bệch nói: “Cần, cần đi, tôi hít thở không thông.”

Nhân viên y tế nghe vậy, nhanh chóng kéo cửa xe ra. Hứa Lưu Âm vừa rồi lại chẳng thấy anh như vậy. Người bên ngoài giúp đỡ Mục Kính Sâm xuống xe, một người trong đó nói với Hứa Lưu Âm còn lại trong xe: “Còn thất thần làm gì? Mau lên xe cứu thương thôi.”

“Tôi, tôi không đi.” Hứa Lưu Âm vội lắc đầu.

“Sao cô có thể không đi? Chúng tôi còn phải hỏi cô bệnh sử người bệnh…”

Hứa Lưu Âm nhíu mày, “Tôi cũng không rõ lắm, tôi đi cũng là không được gì.”

“Cô là gì của người bệnh?”

“Cô ấy là vợ trước của tôi.” Mục Kính Sâm lại rất thành thật.

“Vậy càng phải đi, ly hôn chẳng lẽ liền mặc kệ sao? Một lát còn phải làm thủ tục, bên cạnh anh ấy không thể không có ai, cô xem sắc mặt anh ấy tái nhợt.” Y tá nói, rồi phân phó cho phía bên xe cứu thương. Vài người đi tới, nâng Mục Kính Sâm lên xe.

Hứa Lưu Âm vẫn ngồi ngây, y tá khom lưng vẫy tay với cô, “Sao cô không sốt ruột vậy? Mạng người quan trọng hiểu không! “

Trên người cô quấn chặt thảm lông, đành phải cầm túi đi xuống.

Y tá đẩy cô lên xe cứu thương. Cô nhìn Mục Kính Sâm nằm ngửa trên giường bệnh bên cạnh, bác sĩ đeo đồ chụp oxy cho anh.

“Anh chị có chỉ định bệnh viện muốn tới không? Hay là bệnh viện gần đây?”

“Gần đây đi.” Hứa Lưu Âm nói.

Xe chở mấy người đi về phía trước. Y tá quan sát các dấu hiệu sự sống của Mục Kính Sâm, “Trước kia từng có bệnh sử gì không? Sao lại như vầy?”

“Anh ta trước kia không có bệnh gì.” Hứa Lưu Âm tiếp lời. “Anh ta cũng không phải đang phát bệnh, anh ta là nhảy sông tìm chết.”

“Tìm chết?” Y tá nhìn Mục Kính Sâm đang nằm. “Tuổi còn trẻ, vì cái gì mà luẩn quẩn trong lòng?”

Mục Kính Sâm thật ra muốn há miệng nói chuyện, nhưng anh đeo đồ chụp oxy, rất trầy trật, anh chỉ có thể khóa chặt miệng.

“Tìm chết không tốt.” Ở hướng khác, một người nhân viên y tế khác nói với Hứa Lưu Âm: “Nếu anh ấy thực sự có suy nghĩ này đó, cô có cứu về một lần cũng vô dụng, vẫn sẽ có lần sau.”

“Nếu thực sự có lần sau, tôi chẳng thèm quản anh ta.”

Nhân viên y tế nhìn Mục Kính Sâm, biết anh không có gì đáng ngại, lúc này mới cười nói: “Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nếu gặp thật, cô cũng sẽ không mặc kệ.”

Lời này, hôm nay đã là lần thứ hai cô nghe được.

“Nếu thật có ân nghĩa, tôi đã không phải vợ trước của anh ta.”

Không khí có chút cứng ngắc, nhân viên y tế hàng ngày đều đi trên đường sinh tử, các loại tình huống đều đã thấy nhiều, chỉ sợ đây là người đàn ông vì mong hợp lại mà làm ra trò khôi hài nhỉ?

Bây giờ người trẻ tuổi thật sự chẳng quý tính mạng, rảnh rỗi.

Xe chạy được hồi lâu, Hứa Lưu Âm bỗng nhiên nói: “Hay đi bệnh viện Tinh Cảng đi, anh ta ra dạng này tôi không yên tâm.”

“Cô xác định chứ?”

“Xác định.”

Mục Kính Sâm ngẩng mắt lên, tháo đồ chụp oxy xuống, nói: “Tôi không tới Tinh Cảng.”

“Hiện tại anh là bệnh nhân, hình như không tới lượt anh nói thì phải?”

“Tôi là bệnh nhân, tôi có thể quyết định tôi sẽ đi đâu.”

Hứa Lưu Âm nhàn nhạt nói: “Nếu cả việc này cũng quyết định được rồi, vậy không cần tôi đi theo tới bệnh viện nữa nhỉ?”

Mục Kính Sâm đành không kêu tiếng nào nữa.

Trên đường, di động của Hứa Lưu Âm vang lên, cô nhìn màn hình hiển thị, là Hứa Tình Thâm gọi tới.

Cô vội bắt máy, “Alo, chị.”

Bên kia thần sắc rõ ràng buông lỏng, “Âm Âm, em không sao chứ?”

“Em không sao.”

“Hứa Lão nói không thấy em, tài xế cũng không thấy bóng dáng em, bọn chị đều sắp sợ lên.”

Hứa Lưu Âm đè thấp giọng, nói: “Em thật sự không sao, là Mục Kính Sâm mang em đi.”

“Cậu ta…” Có âm thanh khác chui vào tai Hứa Tình Thâm. “Âm Âm, em ở đâu?”

“Em ở trên xe cứu thương.”

“Em xảy ra chuyện gì?” Hứa Tình Thâm kinh hãi.

“Chị, có chuyện không phải là em, là Mục Kính Sâm.”

Hứa Tình Thâm nhíu mày, trong lòng hơi chùng xuống, sợ Hứa Lưu Âm đã làm ra hành động gì quá khích, “Cậu ta xảy ra chuyện sao?”

“Cũng không được coi là vậy, rớt xuống sông.” Hứa Lưu Âm nhất thời trong nửa khắc không giải thích được cho rõ. “Chị, bọn em sẽ đến bệnh viện Tinh Cảng ngay thôi. Sếp Mục là bảo bối nhà họ Mục, Tinh Cảng nhất định phải cấp cứu cho tốt đó.”

Nghe khẩu khí Hứa Lưu Âm, một chút cũng không có vẻ nôn nóng, sợ hãi, Mục Kính Sâm tám phần chẳng xảy ra chuyện lớn gì.

“Yên tâm, ở Tinh Cảng bất luận phú quý bần cùng, cứu mạng mới quan trọng.”

Hứa Lưu Âm cúp điện thoại, thấy Mục Kính Sâm nhìn mình không chớp mắt. Cô ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Anh yên tâm, Tinh Cảng nhất định có thể trị khỏi cho anh.”

Xe rất nhanh đã chạy vào bệnh viện Tinh Cảng. Hứa Tình Thâm chờ ở phòng cấp cứu cửa. Mục Kính Sâm được đưa vào, Hứa Tình Thâm bước nhanh tới đón.

Cô nhìn thấy Hứa Lưu Âm, vội kéo con bé tới cạnh người, “Chuyện như thế nào?”

“Không có gì trở ngại, có thể là giả vờ.”

“Vậy sao?” Hứa Tình Thâm quan sát người phụ nữ trước mặt, liếc mắt một cái. “Sao trên người ướt thành như vậy?”

“Cùng nhau rớt xuống sông đó ạ.”

“Cậu ta định làm gì?” Hứa Tình Thâm biểu tình không vui. “Chẳng lẽ muốn lôi kéo em tuẫn tình hay sao?”

“Em cũng không biết chuyện thế nào, anh ta rõ ràng là biết bơi, nhưng lúc ấy lại thiếu chút nữa chết đuối. Theo lời Mục Thành Quân, là bởi vì Mục Kính Sâm tưởng em chết dưới sông, cho nên có bóng ma tâm lý.”

Hứa Tình Thâm nhướng mày, “Nói hươu nói vượn, đừng để ý hắn, đàn ông am hiểu dùng chiêu này.”

Hứa Lưu Âm nhìn vào mắt Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm hai tay cắm trong túi, “Chiêu này, vị kia nhà chị mười lần chẳng sai, nếu không phải chị có hỏa nhãn kim tinh, thì ngày nào cũng lọt bẫy anh ấy rồi.”

Hứa Lưu Âm hắt xì, Hứa Tình Thâm thấy thế vội nói: “Tới phòng nghỉ đi, chị có quần áo ở đây, em mau thay một bộ đi.”

“Không cần đâu ạ, một lát em về khách sạn thay.”

“Vậy đừng để một lát, bây giờ về liền đi.”

Tầm mắt Hứa Lưu Âm không khỏi nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, vừa lúc có y tá đi ra, “Ai là Hứa Lưu Âm?”

Hứa Tình Thâm xoay người hỏi: “Chuyện gì?”

“Bệnh nhân vừa đưa vào một hai phải gặp cô ấy.”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm cong lên không dấu vết, “Vậy ư?”

Tay cô ngăn Hứa Lưu Âm, “Âm Âm, em chỉ cần về, không sao, bên này giao cho chị là xong.”

“Được ạ.”

Hứa Tình Thâm bước nhanh về phía trước, y tá đi theo vào phòng cấp cứu. Hứa Lưu Âm quấn chặt thảm lông theo tới trước, cô không vào mà đứng ở cửa nhìn.

Mục Kính Sâm nằm trên giường bệnh, vội muốn ngồi dậy. Hứa Tình Thâm đưa tay đè vai anh lại, “Sếp Mục, đừng có gấp, khám căn bản vẫn chưa làm đâu.”

“Cô ấy đâu?”

“Con bé đưa đến bệnh viện đã xem như tận tình tận nghĩa rồi đúng không?” Hứa Tình Thâm nói xong câu đó, nghiêng người căn dặn y tá bên cạnh, “Đi gọi vài bác sĩ nam tới đây, y tá cũng vậy.”

“Vâng.”

Cô y tá trẻ cất bước đi ra ngoài. Hứa Tình Thâm từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Mục Kính Sâm trên giường bệnh, “Sếp Mục, tôi thấy tinh thần anh khá tốt, anh thấy mình còn có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Chị nên hỏi Hứa Lưu Âm, cô ấy rõ tình trạng của tôi.”

“Thế thì vầy đi, trước tiên chích một mũi, kiểm tra cũng phải làm tường tận từng mục…”

Hứa Lưu Âm đứng ở cửa, nghe có tiếng bước chân dồn dập đến.

Vài bác sĩ và y tá nam to cao vội vàng đi vào phòng cấp cứu, tới trước giường bệnh, Hứa Tình Thâm nói: “Đè cậu ấy lại.”

Bọn họ quả thực liền nhào lên đè Mục Kính Sâm lại. Người đàn ông ánh mắt hướng thẳng tắp về phía Hứa Tình Thâm, “Chị Tưởng, chị đây là đang làm gì?”

“Vì tốt cho cậu, một lát truyền dịch xong, cậu không được lộn xộn…”

“Tôi không bị gì, chị bảo bọn họ buông ra!”

Hứa Lưu Âm lui ra sau, bây giờ không đi thì đợi tới khi nào? Cô như trốn mà ra bệnh viện, đón xe đi về. Trong văn phòng Tinh Cảng, Lão Bạch đẩy cửa đi vào một cái, Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên, “Làm tôi giật mình, nhỏ tiếng một chút.”

“Tưởng tiên sinh, ngài khẳng định không biết bên cấp cứu xảy ra chuyện gì đâu.”

Tưởng Viễn Chu bỏ bút trong tay ra, “Chẳng lẽ bên kia lại kín người hết chỗ? Tai nạn xe hay là chuyện gì?”

“Không phải ạ.” Lão Bạch tay chỉ chỉ ra cửa, nhưng nghĩ đến cửa cũng không có ai, anh ấy lại thu tay về, “Tưởng phu nhân của anh đó…”

“Tình Thâm xảy ra chuyện gì?”

“Cô ấy cho ấn mạnh người xuống giường bệnh, cũng không cho người ta dậy.”

Tưởng Viễn Chu nhíu mày, “Cậu nói thế nào tôi nghe không hiểu? Tình Thâm sao lại tới phòng cấp cứu?”

“Cái kia… Mục Kính Sâm đó ạ. Mục Kính Sâm cà cô Hứa cùng tới bệnh viện. Cũng không biết chuyện thế nào, cô Hứa bỏ chạy, Mục Kính Sâm đã bị Tưởng phu nhân ấn xuống giường.”

“À.” Tưởng Viễn Chu trong lòng thả lỏng, Hứa Tình Thâm không sao là được, bên bệnh viện không có việc gì là được.

“Ấn thì ấn thôi.”

“Đó là người nhà họ Mục đó ạ.”

Tưởng Viễn Chu đầu cũng không ngẩng lên, “Đây phỏng chừng là Mục Kính Sâm muốn dùng khổ nhục kế đấy, không ngờ bị người ta vạch trần, tự làm bậy không thể sống.”

Lão Bạch ngạc nhiên, “Sao đều thích dùng chiêu như vậy thế ạ?”

“Còn có ai cũng thích sao?” Tầm mắt Tưởng Viễn Chu hướng về phía anh ấy, nghiêm túc hỏi.

Cổ họng Lão Bạch nuốt nuốt, “Tưởng tiên sinh, trước tiên đừng nói chuyện này, một lát nếu người nhà họ Mục tới, tôi sợ sẽ không có kết cục tốt. Bệnh nhân có nguyện vọng của mình, Tưởng phu nhân thật sự không nên cưỡng ép ấn người ta. Ngài không thấy đâu, cửa phòng cấp cứu cũng bị cô ấy khóa lại, nhưng theo y tá trực quầy nói, trong phòng có mấy bác sĩ trẻ, cả y tá cũng bị kéo tới hỗ trợ.” “Vậy sao?” Tưởng Viễn Chu chống mép bàn, đứng dậy. “Náo nhiệt thế sao? Hay chúng ta cũng đi xem.”

“Tưởng tiên sinh, ngài đừng nói đùa.”

“Tôi nói đùa với cậu sao? Vậy Mục Kính Sâm làm gì? Cậu ta mở sân huấn luyện, tôi đánh giá mấy người kia không phải đối thủ của cậu ta, lỡ cậu ta làm Tình Thâm bị thương thì sao bây giờ?”

Lão Bạch nghe vậy, thần sắc cũng chợt nghiêm túc, “Cũng đúng.”

“Đi thôi.” Tưởng Viễn Chu dẫn đầu, đi ra khỏi văn phòng.

Hai người đi tới trước thang máy. Lão Bạch giơ tay bấm nút thang máy, “Phòng cấp cứu có nhiều người như vậy, Tưởng phu nhân lúc này thật sự hoàn toàn nổi danh rồi.”

“Vì sao nói vậy?”

“Mặc kệ là ai, người bị cưỡng ép đè xuống, có thể không phản kháng sao? Động tĩnh nhất định không nhỏ ạ.”

Cửa thang máy “đinh” rồi mở ra, Tưởng Viễn Chu đi thẳng vào trong.

“Có dạng trị liệu gọi là bệnh nhân không chịu phối hợp, Tình Thâm là bác sĩ chuyên nghiệp, cô ấy sẽ xử lý tốt.”

“Tôi sợ như thế truyền ra không tốt cho danh tiếng Tưởng phu nhân.”

Nhìn cửa thang máy trước mặt mình khép lại, Tưởng Viễn Chu cười cười, nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, không truyền đi được.”

“Chính ngài mới vừa rồi cũng nói, mấy bác sĩ kia hẳn không phải đối thủ của sếp Mục, bọn họ không đè được cậu ta.”

“Nhưng còn một cách có thể đối phó với cậu ta.”

“Cách gì ạ?”

Tưởng Viễn Chu có chút vui sướng khi người gặp họa, nói: “Tiêm thuốc an thần.”