Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 3 - Chương 44: Tưởng Viễn Chu, sự tôn trọng tốt nhất là buông tay

Editor: Dế Mèn

♥♥♥

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:

Tưởng Viễn Chu ngẩng mắt lên, Lão Bạch ngồi bên cạnh không khỏi tiếp lời: “Sau này không tới nữa?”

Mũi Hứa Tình Thâm đỏ đỏ, đôi mắt càng sưng hơn. Cô không nói chuyện một cách điên loạn, nhưng ngữ khí lại nhẹ tới mức không thể nhẹ hơn: “Nếu tôi cả một lần cũng không tới thì lòng tôi không yên được. Nhưng Phó Kinh Sênh cũng không biết tôi tới bệnh viện. Anh ấy không mong tôi có bất kỳ tiếp xúc nào với những chuyện và người trước kia nữa, tôi có thể hiểu cảm nhận của anh ấy. Anh ấy đã đón nhận tôi và con, không có nghĩa anh ấy có thể chấp nhận tôi lại dây dưa với những chuyện trước kia đâu.”

Tưởng Viễn Chu khó khăn nuốt mấy cái. Hình ảnh trong suy nghĩ của anh lại không ngừng ở đó, anh còn hy vọng Hứa Tình Thâm có thể bên cạnh anh, hy vọng xa vời bọn họ có thể cùng nhau đợi Duệ Duệ tỉnh lại, càng thêm ảo tưởng về hình ảnh một nhà ba người cùng sống bên nhau sau này.

Thế nhưng, trong những ảo tưởng tốt đẹp đó, anh lại đã loại Phó Kinh Sênh ra khỏi từ lâu.

“Chẳng lẽ, em muốn Phó Kinh Sênh chứ không cần đứa con ruột Duệ Duệ này?”

Tưởng Viễn Chu đôi khi nổi cơn gàn, đó là một điều đáng sợ.

“Đây không phải vấn đề muốn ai! Tưởng Viễn Chu, người phụ nữ một khi đã lập gia đình, cô ấy không thể nào dễ dàng vứt bỏ nó.”

Người đàn ông nâng tầm mắt lên, Hứa Tình Thâm bước đi. Tới cửa, tay cô dừng ở trên tay cầm, cô đưa lưng về phía Tưởng Viễn Chu, nói: “Dù cho Duệ Duệ thế nào… Nếu có thể, lúc đó anh nói tôi biết một tiếng.”

Nói xong, cô liền mở cửa đi ra ngoài.

Lão Bạch ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu, cứng đờ.

 “Tưởng tiên sinh, ngài đừng quá khó chịu, cô Hứa dù gì cũng đã tới bệnh viện.”

“Cái gì mà cho dù thế nào, tôi cũng phải nói cho cô ấy một tiếng?”

“Cô ấy là mẹ, cô ấy cũng mong Duệ Duệ có thể qua được cửa ải này.”

Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên đứng dậy. Lão Bạch cảm giác được một bóng đen xẹt qua trước mắt, anh ấy nhìn Tưởng Viễn Chu đi nhanh ra ngoài.

 “Tưởng tiên sinh!”

Hứa Tình Thâm đi đến trước thang máy, giơ tay nhấn nút mũi tên đi xuống. Cửa thang máy mở ra, cô bước vào, ngón tay vừa nhấn phím xuống tầng trệt xong, cửa đang đóng vào đột nhiên lại bị một bàn tay chặn lại.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy Tưởng Viễn Chu đi vào, cửa thang máy ở đàng sau khép lại. Hứa Tình Thâm nhíu mày: “Anh không cần đưa tôi về, tôi có thể tự lái xe.”

“Tôi không định đưa em về.”

“Vậy… vậy anh làm gì?”

“Hứa Tình Thâm, em thật sự muốn vứt sạch những chuyện trước kia?” Tưởng Viễn Chu hơi ngửa cằm, bi thương trong mắt vẫn như cũ, chỉ là ánh mắt đã tê lạnh không ít. Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vào anh, nhìn không thấy nổi một tia ấm áp từ ở trong đó.

“Cũng không phải vứt sạch sẽ, mà là sống tốt cuộc sống sau này thôi.”

“Nếu tôi đã biết em là mẹ của con tôi, vì sao tôi phải để em đi?”

Hứa Tình Thâm giật mình, đây là đang nói cái vậy?

Năng lực lý giải của cô vẫn luôn không tệ, cho nên không cần hỏi lại.

“Tưởng Viễn Chu, anh đừng có điên thế!”

“Điên là thế nào?”

“Anh không quyền can thiệp những chuyện khác của tôi.”

“Em dám chọc con dao nhỏ vào lòng tôi thì em nên nghĩ tôi sẽ khó chịu, nói không chừng còn có thể làm một số chuyện không bình thường.”

Hứa Tình Thâm nhìn con số biểu hiện vẫn đang đi xuống. Tới tầng trệt, cửa thang máy kêu “đinh” rồi mở ra, có người bước nhanh vào. Hứa Tình Thâm vội vàng muốn đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu chắn trước người cô. Hứa Tình Thâm thấy người kia bấm lên lầu bốn.

 “Từ từ, tôi phải ra ngoài!”

Người nọ thấy lạ quay đầu lại nhìn cô. Trong thang máy chỉ có mấy người bọn họ, cô nếu muốn đi ra ngoài sao lại chờ đến khi cửa thang máy đóng mới kêu.

Tưởng Viễn Chu đầu cũng không ngoảnh lại, cánh tay giơ lên, bấm phím nằm trên cao nhất. Hứa Tình Thâm vừa thấy liền vội muốn ra phía ngoài.

 “Cho tôi đi!”

Thân hình cao lớn của Tưởng Viễn Chu chắn trước mặt cô.

 “Hôm nay, tôi sẽ không để em bước ra khỏi đây một bước.”

Kết quả mà Hứa Tình Thâm sợ nhất lại vẫn tới, đôi mắt hạnh của cô trợn lên: “Anh dựa vào cái gì mà làm vậy?”

“Chỉ dựa vào con của em hiện tại còn nằm trong phòng theo dõi bệnh nặng!”

Người đứng ở cửa nhìn nhìn hai người qua tấm kính trong thang máy. Hứa Tình Thâm giơ hai tay ra, muốn xô người Tưởng Viễn Chu ra, nhưng dù cô dùng hết sức lực cả người để xô đẩy, anh vẫn không chút sứt mẻ. Hứa Tình Thâm quýnh không chịu được.

 “Tưởng Viễn Chu, anh không thể làm như vậy!”

“Vậy em nói cho tôi biết lý do.”

“Bởi vì…”

“Đừng có nói với tôi em đã có gia đình, tôi mẹ nó nghe không vào!” Tưởng Viễn Chu giương cao âm điệu. “Có gia đình thì sao, em còn có con với tôi!”

Người đứng ở cửa run run, tầm mắt không còn như mới vừa rồi táo bạo trắng trợn nhìn về phía hai người, một mặt bởi vì Tưởng Viễn Chu thân thể cao lớn, sợ anh phất tay đánh người, mặt khác… cái thông tin này quá lắm đi, rõ là người phụ này ăn vụng rồi, hai người này còn ở thang máy mà tranh luận, dữ dội thật!

Thang máy ngừng ở lầu bốn, cửa vừa mở ra một nửa người kia liền nhấc chân nhảy ra ngoài, còn không quên ném lại câu: “Người đẹp, đã sinh con thì cũng phải có trách nhiệm, đứa trẻ vô tội!”

“Nghe thấy không? Nghe thấy không?” Tưởng Viễn Chu chỉ tay ra phía sau. “Cả người qua đường giáp còn nói vậy.”

“Chị ta không rõ chân tướng!”

“Cái gì mà chân tướng?”

Thấy cửa thang máy sắp khép lại, Hứa Tình Thâm đẩy Tưởng Viễn Chu ra định ra.

 “Vậy được, chúng ta đuổi theo hỏi coi.”

Tưởng Viễn Chu nào sẽ cho cô cơ hội như vậy, cánh tay dài của anh chụp tới, tức khắc lại câu Hứa Tình Thâm về. Anh ấn cô vào bức vách cứng rắn của thang máy, thậm chí còn ấn cô vào trong góc. Anh đứng trước cô, làm thành một bức tường khác.

Trên đỉnh đầu Hứa Tình Thâm một mảng tối tăm bao phủ.

 “Dù anh thật sự nhốt tôi ở đây cũng vô dụng. Tưởng Viễn Chu, tôi biết anh khó chịu, nhưng tôi cũng khó chịu, anh cũng nên rõ.”

Hai tay Tưởng Viễn Chu chống hai bên sườn mặt Hứa Tình Thâm, không cho cô lại có khả năng vượt qua.

“Từ bây giờ, tôi hẳn chỉ nên quan tâm cho mình được thoải mái, thế nào để mình có cuộc sống thoải mái thì tôi đây sẽ làm.”

Hứa Tình Thâm muốn đẩy anh ra, nhưng đẩy vài lần cũng không thành công. Thấy cô còn có thể có phạm vi mà động đậy, Tưởng Viễn Chu dứt khoát bước chân tới, mũi chân dán sát vào chân Hứa Tình Thâm, cô liền rúc vào chỗ, một bước cũng không dám động đậy.

Thang máy nhanh chóng đến tầng Tưởng Viễn Chu đã bấm. Khi cửa thang máy mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Tay Tưởng Viễn Chu giữ chặt cổ tay Hứa Tình Thâm.

“Không phải em muốn đi sao? Đi!”

Cô trông ra, nhìn đến có mấy người bác sĩ đứng ở ngoài, trông vẻ nghiêm túc đang nói gì đó, chợt thấy hai người như vậy, toàn bộ biểu tình đều đọng lại trên khuôn mặt.

“Anh … anh Tưởng, xin chào!”

Tưởng Viễn Chu đen mặt, kéo Hứa Tình Thâm ra ngoài. Thấy ánh mắt của những người khác toàn bộ dừng trên mặt mình, Hứa Tình Thâm ngả người ra sau.

 “Tôi không đi!”

“Phụ nữ đúng là hay thay đổi!”

Cánh tay Tưởng Viễn Chu dùng sức, cô liền bị túm ra ngoài mấy bước. Những người đang đứng ở ngoài thang máy tự động tản ra hai bên. Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu dẫn ra thang máy, băng qua hành lang, lên cầu vượt, chỗ này thông qua tầng một tòa nhà khác.

Tới trước văn phòng mình, người đàn ông mở cửa đi vào. Hứa Tình Thâm giãy ra không được, vào phòng xong Tưởng Viễn Chu mới buông tay ra.

Hứa Tình Thâm đau tới nỗi cong lưng, tay cầm cổ tay phải. Cánh tay Tưởng Viễn Chu chống lên cánh cửa, vẻ mặt Hứa Tình Thâm lạnh đi.

 “Anh tính tiếp theo sẽ làm gì tôi?”

“Trước khi Duệ Duệ tỉnh lại, em không được rời khỏi đây.”

Cổ tay Hứa Tình Thâm run lên, sau đó cô từ từ thẳng người dậy.

 “Anh muốn nhốt tôi ở đây?”

Đôi mắt Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nhìn về phía cô, nhưng Hứa Tình Thâm lại thản nhiên không ít.

 “Vậy sau khi Duệ Duệ tỉnh lại thì sao?”

Người đàn ông không nói. Hứa Tình Thâm xoay người đi tới chỗ cửa sổ. Cô mở cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, hai năm trôi qua, cái sân nhỏ phía sau này lại thật sự chẳng có gì thay đổi. Cô dường như thấy được Hứa Tình Thâm năm đó “làm tổ” dưới cửa sổ, vô cùng cô đơn mà rúc lại thành một cục, sau đó hình như từ trên trời lại rớt xuống cái bánh có nhân. Tưởng Viễn Chu ném áo khoác cho cô, còn ném đồ ăn. Hứa Tình Thâm ngẩng tầm mắt lên, tuyết còn rơi, chỉ có điều không trung rất sáng, loại ánh sáng đó chiếu đốt mắt Hứa Tình Thâm đau dữ dội, chỉ có thể vội nhắm mắt lại.

Thân người dao dài của Tưởng Viễn Chu dựa vào cánh cửa, tầm mắt anh xuyên qua văn phòng rộng rãi về phía trước, sau đó dừng lại trên bóng lưng Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, hít vào một hơi thật sâu, từng đợt từng đợt đau đớn nhè nhẹ xuyên qua lục phủ ngũ tạng, thấm vào.

 “Khi Duệ Duệ tỉnh lại, anh không biết nên làm sao phải không? Tưởng Viễn Chu, anh cưỡng ép chia tách gia đình tôi được sao?”

“Được.”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm cứng đờ.

 

“Nhưng anh không quan tâm không màng tới cảm nhận của tôi sao?”

“Cảm nhận của em?” Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước.“Cảm nhận của em chính là, em đi theo Phó Kinh Sênh sẽ không được hạnh phúc.”

Hai tay Hứa Tình Thâm chống lên bệ cửa sổ.

 “Nếu nói vậy có thể khiến lòng anh dễ chịu hơn thì cứ nói, tôi không sao cả. Cuộc sống là của tôi, nếu không vui, tôi sẽ không lựa chọn sống bên anh ấy.”

Tưởng Viễn Chu đi tới phía sau cô, đôi tay đột nhiên ôm vòng eo cô. Hứa Tình Thâm vọt về phía trước, theo phản xạ bắt đầu vặn nửa người trên.

 “Buông ra!”

“Hứa Tình Thâm, từ khi gặp lại tôi đến nay, vì sao không chịu nói cho tôi biết chuyện có con? Nếu không phải tôi trong lúc vô tình biết được, có phải em tính giấu tôi cả đời?”

“Phải.”

Tưởng Viễn Chu tay càng dùng thêm sức mà ôm chặt. Hứa Tình Thâm muốn kéo tay anh ra, Tưởng Viễn Chu chống cằm lên đỉnh đầu cô, không cho cô lộn xộn.

 “Em vẫn phải cho tôi lý do.”

“Lý do?” Hứa Tình Thâm rụt hai vai lại. “Anh buông tôi ra, tôi nói cho anh.”

“Tôi đây không cần em nói. Tôi chỉ đoán cũng có thể đoán được, em là sợ sau khi tôi biết sẽ dây dưa với em?”

Hứa Tình Thâm cười lạnh: “Còn cái nguyên nhân lớn nhất nữa, anh muốn biết không?”

“Cái gì?”

“Anh buông tôi ra, anh ôm tôi như vậy tôi sẽ không được tự nhiên.” Hứa Tình Thâm kéo tay Tưởng Viễn Chu ra, thoát khỏi lồng ngực anh. Cô xoay người đối diện với người đàn ông.

 “Tưởng Viễn Chu, anh nói tôi nên xưng hô với bố anh thế nào?”

Nét mặt Tưởng Viễn Chu lộ vẻ nghi hoặc. “Vì sao hỏi vậy?”

“Tôi vẫn kêu ông ấy là Tưởng Đông Đình đi nhỉ? Ông ta tuy là trưởng bối, lại làm chuyện để tôi khinh thường. Tôi không cách nào tôn trọng ông ta được, cho nên tôi gọi thẳng tên họ, anh sẽ không để ý chứ?”

Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu. “Không ngại.”

“Vậy thì tốt.” Hứa Tình Thâm hơi dựa người ra sau.

“Hai năm trước, tôi là người đầu tiên được biết Lăng Thời Ngâm mang thai, mà châm chọc nhất chính là tôi và Lăng Thời Ngâm có vẻ mang thai cùng lúc, mà tin này tôi lại là từ miệng của Tưởng Đông Đình mà biết được.”

“Sau khi dì nhỏ chết, anh hận tôi, tôi biết, tôi cũng không hề ôm ảo tưởng sống cùng anh. Lúc Tưởng Đông Đình tìm tới tôi đã đi thẳng vào vấn đề, nói tôi mang thai, ông ta muốn đứa nhỏ này.”

Vẻ mặt Tưởng Viễn Chu vẫn xem như tương đối bình tĩnh, nhìn không ra được manh mối nào khác.

“Tôi lúc ấy rất khiếp sợ, không tin sẽ có sự trùng hợp như vậy, nhưng có một số việc không thể không tin, không phải sao?”

Hứa Tình Thâm nhớ lại quãng thời gian đó, trái tim vẫn không chịu nổi cảm giác đau nhức. Cô không biết khoảng thời gian đó cô đã gồng mình để được tới giờ như thế nào.

“Tưởng Viễn Chu, còn một vấn đề anh chưa hỏi tôi. Lúc ấy chúng ta đã chia tay, chia tay sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa anh còn có con riêng của mình, anh không hỏi tôi xem vì sao tôi muốn sinh Duệ Duệ sao?”

Mắt Tưởng Viễn Chu lóe lên, anh dự cảm Hứa Tình Thâm sẽ không nói điều làm tâm tình anh được thoải mái.

“Tôi mặc kệ, tôi chỉ quan tâm hiện tại con đã sinh ra rồi.”

“Anh thật sự tránh né, tôi rất ngưỡng mộ anh như vậy, thật sự! Nhưng mấu chốt là khi đó tôi không còn cách trốn tránh. Tưởng Đông Đình nói với tôi, nếu tôi từ bỏ đứa bé, ông ta sẽ không cho nhà họ Hứa được ngày bình an.”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm.

“Nhưng Tưởng Đông Đình khi đó tôi còn bái phục hơn lại không ở đây.” Hứa Tình Thâm nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, nói: “Tôi nói với ông ta, muốn tôi sinh đứa bé cũng được thôi, nhưng đứa bé nhất định phải đi theo tôi, ông ta đồng ý.”

“Hai người ở sau lưng tôi mà thỏa thuận xong xuôi như thế?”

“Thật châm biếm đúng không?” Hứa Tình Thâm cười lạnh. “Tôi cũng cảm thấy anh như vậy thật đáng thương, nhưng có ích lợi gì đâu? Ông ta thông minh cũng thông minh ở chuyện không một hai đòi đứa bé với tôi, hơn nữa tôi còn đồng ý điều kiện của ông ta: con đi theo tôi, tôi cả đời không được cho anh biết anh mới là ba của đứa trẻ.”

Huyệt thái dương của Tưởng Viễn Chu giật nhẹ hai cái. Hứa Tình Thâm tiếp tục nói: “Vì tránh né các người, tôi không thể không bỏ nhà đi, nhưng cho dù vậy, hóa ra tôi vẫn không thoát được sự theo dõi của Tưởng Đông Đình. Tôi nghĩ, mỗi lần tôi đi kiểm tra thai sản, ông ta cũng đều biết rõ nhỉ? Cả sinh ở bệnh viện nào, bác sĩ nào mổ cho tôi… Còn cả yêu cầu gây mê sinh mổ, không cần đâu nhỉ? Nhưng Tưởng Đông Đình là ai chứ, ông ta là thần ư? Tôi bỗng nhiên cảm thấy tôi hẳn rất may mắn, nếu lúc ấy ông ta nói câu chỉ cần đứa bé, không cần tính mạng tôi, biết đâu tôi sẽ không tỉnh lại?”

Tưởng Viễn Chu nghe thế không rét mà run. Hứa Tình Thâm giơ bàn tay vỗ vỗ bả vai người đàn ông.

“Sau khi bị gây mê toàn thân, tôi cũng có nghi ngờ. Tôi còn cho Lâm Lâm làm giám định huyết thống, nhưng Tưởng Đông Đình còn có thể mua chuộc được cả bác sĩ, một tờ kết quả thôi mà, với ông ta mà nói dễ như trở bàn tay.”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu gần như trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng.

“Anh đừng hỏi tôi vì sao lúc ấy không tìm anh. Tưởng Viễn Chu, rất nhiều chuyện đều xảy ra đồng loạt ở thời điểm đó, dù khi đó anh biết tôi mang thai, anh cũng sẽ chỉ muốn Duệ Duệ.”

Đối mặt với anh nhưng ngữ khí của Hứa Tình Thâm thật ra càng lúc càng bình tĩnh.

“Thời gian hai năm, trong chuyện này có thể đã thay đổi rất nhiều, có người gặp thoáng qua một cái liền bỏ lỡ cả đời, chúng ta thì sao?”

“Nhưng ít ra bây giờ em ở cạnh tôi, không cần tôi phải nơi nơi tìm em.”

“Đúng vậy. Chúng ta không chỉ gặp thoáng qua, chúng ta đã biến thành hai đường thẳng song song luôn rồi.” Hứa Tình Thâm cảm thấy cô đã nói đủ hết, rõ ràng.

“Viễn Chu, sinh Duệ Duệ, tôi không hối hận, đây là việc tốt đẹp nhất tôi đã làm được đối với đoạn tình cảm kia của chúng ta, dù sau đó tôi kết hôn, tôi cũng không hối hận.”

Tưởng Viễn Chu không dám đi nhìn thẳng vào cô, anh dời ánh mắt đến ngoài cửa sổ.

Điện thoại trong túi Hứa Tình Thâm trong túi vang lên. Cô móc ra thì thấy là bên bệnh viện kia gọi tới.

“Tôi phải về.”

Người đàn ông chộp lấy điện thoại cô, sau đó tắt máy.

“Anh làm gì đó?”

“Tôi nói, Duệ Duệ nếu vẫn chưa tỉnh lại, em cũng đừng mong rời khỏi đây.”

Hứa Tình Thâm nắm chặt đôi tay, biết anh sẽ không buông tha cô như vậy, cô dứt khoát quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

Hai ngày nay, Tưởng Viễn Chu sớm đã sức cùng lực kiệt. Trong phòng mở máy sưởi, anh ngồi xuống sô pha, cả người đầu nặng chân nhẹ, ngồi đó vẫn không nhúc nhích.

Hứa Tình Thâm hơi xoay người, đuôi mắt liếc thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu. Hai vai anh hơi gục xuống, đáng nhẽ khí phách hăng hái, nhưng cả cơ thể lại phát ra vẻ uể oải khiến người ta đau lòng. Tay trái Tưởng Viễn Chu đưa ra sau cổ, Hứa Tình Thâm nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của anh, anh hẳn mệt mỏi không chịu được.

Cô nghĩ, nếu cô nói cho anh Lâm Lâm mới là con ruột anh, anh có thể dễ chịu hơn không?

Nhưng cuối cùng Hứa Tình Thâm vẫn kiên quyết với lòng. Duệ Duệ đã sống cạnh Tưởng Viễn Chu với thân phận con ruột hơn một năm nay, dù anh có biết chân tướng hẳn cũng sẽ không vơi bớt khó chịu đúng không? Hứa Tình Thâm chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Ở trong căn phòng này, mỗi một giây đều biến thành dày vò, Hứa Tình Thâm đau lòng, cảm thấy trái tim mình cũng sắp bị vò tới nhàu nát vì không thể thở nổi rồi.

Tưởng Viễn Chu cũng không nói năng gì, nếu mở miệng là thương tổn, chi bằng cứ trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Hứa Tình Thâm mới nghe được Tưởng Viễn Chu mở miệng: “Đứng không mệt sao? Ngồi xuống nghỉ đi.”

Hứa Tình Thâm không trả lời anh, cô xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tuyết còn muốn rơi tới khi nào? Trong sân có góc nhỏ không được mặt trời sưởi nắng tới, tuyết đã chất lên đến như vậy, người nhìn trong lòng rét run.

Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Anh kéo Hứa Tình Thâm ra, Hứa Tình Thâm vội vàng tránh né.

“Làm gì vậy?”

Người đàn ông tay đóng cửa sổ đóng lại, ném tầm mắt sang người phụ nữ bên cạnh. Cô đứng bên cửa sổ lâu như vậy, cũng đã lạnh cứng đến nỗi môi phát tím tái, chẳng lẽ cô còn không cảm giác được?

Tưởng Viễn Chu đi tới trước bàn làm việc, cầm ly nước của mình. Anh đi rót một ly nước nóng sau đó quay lại trước mặt Hứa Tình Thâm.

 “Cầm!”

“Tôi không khát.”

“Nắm lấy!”

Hứa Tình Thâm không chịu nhận.

“Tưởng Viễn Chu, anh biết rõ anh nhốt tôi ở đây chỉ phí thời gian, cũng chẳng thay đổi được gì.”

Tưởng Viễn Chu kéo mạnh tay cô qua, sau đó đưa ly nước cho cô. Anh quay lại ngồi xuống sô pha, sau đó từ trong túi áo khoác móc ra điếu thuốc. Hứa Tình Thâm đi đến bên cạnh anh.

“Tự anh cũng chú ý nghỉ ngơi, anh nhìn xem bộ dáng của anh…”

Người đàn ông đưa tay lên xem giờ. Lão Bạch bảo anh tới đây rửa mặt anh đều không nghe. Tưởng Viễn Chu ném hộp thuốc lên trên bàn, sau đó đứng dậy đi tới gian phòng nghỉ thông với văn phòng.

Hứa Tình Thâm khom người, còn chưa buông cái ly đã nghe thấy người đàn ông nói: “Cửa đã bị tôi khóa trái, không có chìa khóa em không đi được đâu.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, dịch chân ngồi xuống sô pha cạnh đó. Rất nhanh liền có tiếng nước chảy vọt vào lỗ tai Hứa Tình Thâm. Hai tay cô ôm ly nước, hàm răng đang run rẩy, đóng cửa sổ lại, hơi ấm trong phòng cũng mau tụ lại.

Sau một lúc, Tưởng Viễn Chu đi ra, quần áo cũng đã thay, người thanh thanh mát mát, cả râu cũng được cạo đi. Anh ngồi xuống đối diện Hứa Tình Thâm, cầm hộp thuốc đã ném lúc nãy, sau đó móc ra một điếu.

Chiếc bật lửa màu bạc kim điểm lửa, Hứa Tình Thâm liền mau chóng nghe thấy mùi thuốc lá. Tưởng Viễn Chu nghiêng người về phía trước, hai tay chống trên hai đùi.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Tình Thâm ngẩng đầu, lại thấy hai bả vai anh bị ướt.

“Anh gội đầu cũng không biết sấy khô sao?”

“Tự nó cũng khô.”

Tưởng Viễn Chu nhả ra một vòng khói, một tay chống cằm, nheo đôi con ngươi thâm thúy nhìn về phía cô, khói trắng bao quanh trước mặt anh tản ra.

“Em lo lắng cho tôi?”

“Tôi là bác sĩ, tôi không thể nhìn khi thấy ai muốn làm mình bị bệnh nhưng cũng không đi bệnh viện.”

Lồng ngực Tưởng Viễn Chu rung rung, anh cười ra tiếng: “Tôi uống thuốc của bệnh viện không mất tiền.”

Hứa Tình Thâm được sáng mắt, hơi dựa người ra sau. Qua một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tưởng Viễn Chu cất giọng: “Ai vậy?”

“Tưởng tiên sinh, là tôi.”

Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người, trên mặt lộ ra lo lắng. Lão Bạch vẫn luôn canh ngoài phòng theo dõi bệnh nặng, không phải là Duệ Duệ…

Tưởng Viễn Chu cũng khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”

“Tưởng tiên sinh, Phó Kinh Sênh tới, nói là muốn gặp cô Hứa.”

Hứa Tình Thâm buông cái ly, đứng dậy. Tưởng Viễn Chu dụi tắt thuốc. Ánh mắt anh nhìn ra phía cửa.

 “Anh ta ở đâu?”

“Đã tìm tới phòng theo dõi bệnh nặng rồi ạ.”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không có biểu tình gì, anh ngẩng đầu.

 “Em muốn gặp không?”

“Tưởng Viễn Chu, Phó Kinh Sênh nhất định là tới đón tôi.”

“Kia được, cho anh ta lại đây.” Tưởng Viễn Chu chỉ tay vào phía đối diện.

“Ngồi xuống!”

Hứa Tình Thâm ngoan ngoãn làm theo. Tưởng Viễn Chu bước tới cửa, mở cửa ra.

 “Cậu đưa Phó Kinh Sênh tới đây.”

“Vâng.”

Cửa văn phòng mở toang, không bao lâu, Lão Bạch liền mang theo Phó Kinh Sênh đi đến. Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân thì nhìn lại, Phó Kinh Sênh đầy vẻ nôn nóng: “Quả nhiên em ở đây.”

Hứa Tình Thâm vội đứng dậy. “Sao anh lại tới đây?”

“Bên Viện Y học Thụy Tân không liên lạc được với em còn tưởng em có chuyện gì nên gọi điện tới nhà, anh mới biết là em không đi làm.”

Hứa Tình Thâm nhìn anh bước lại gần.

 “Phải, em đang chuẩn bị đi đây.”

“Đi thôi.”

Tưởng Viễn Chu ngồi ở sô pha không nhúc nhích. “Muốn là đi như vậy?”

Phó Kinh Sênh hạ ánh mắt xuống. “Anh Tưởng là có ý gì?”

“Đây là chuyện giữa tôi và Hứa Tình Thâm, không cần anh tới ngáng chân.”

“Nhưng Tình Thâm hiện tại là vợ tôi.”

Tưởng Viễn Chu khóe miệng lạnh lùng dâng lên: “Vậy thì sao đây?”

Phó Kinh Sênh sau khi nhận được điện thoại của Viện Y học Thụy Tân cũng đoán được Hứa Tình Thâm khẳng định đã tới Tinh Cảng. Anh ta xoay người nhìn về phía Hứa Tình Thâm.

 “Tình Thâm, là tự em muốn tới sao?”

Cổ họng cô nuốt nhẹ hai cái. Có một số lời cô và Phó Kinh Sênh trước đó chưa nói rõ hết nhưng cô rất rõ mục đích Phó Kinh Sênh cố ý tìm tới đây. Trên mặt Hứa Tình Thâm lộ ra vẻ khó xử.

 “Em… Em cũng muốn nhìn một chút xem Duệ Duệ thế nào, rốt cuộc cũng là con em.”

“Vậy nếu đã gặp rồi thì chúng ta đi thôi.”

Tưởng Viễn Chu không chịu bỏ qua như vậy.

 “Phó Kinh Sênh, có vẻ anh nghĩ sai rồi, trong lòng Hứa Tình Thâm có Duệ Duệ.”

Phó Kinh Sênh nghe vậy, không hề liếc anh một cái, chỉ nhìn chăm chú Hứa Tình Thâm đang ở trước mặt.

“Là thế này sao?”

Cô tựa như bị đẩy đến chỗ tiến thoái lưỡng nan. Phó Kinh Sênh biết, lúc này, chỉ có anh ta làm người ác thì mới có thể cho màn này diễn trọn vẹn rồi hạ màn.

“Tình Thâm, lúc chúng ta ở bên nhau, trước giờ anh không chưa từng để ý chuyện em mang theo con của người khác. Anh cũng vẫn luôn coi Lâm Lâm như con mình.”

“Em biết.”

“Hiện tại anh chỉ có một yêu cầu, anh đã coi Lâm Lâm thành con mình, chúng ta một nhà sống yên ổn, được chưa?”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật. Bàn tay Tưởng Viễn Chu từ từ nắm chặt lại, Phó Kinh Sênh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.

“Anh biết em không buông được Duệ Duệ, anh cũng hy vọng thằng bé bình an không có việc gì. Nhưng chờ sau khi thằng bé có chuyển biến tốt đẹp, em đừng quên anh và Lâm Lâm.”

“Em… em biết.”

Cái gì mà cô biết?

Tưởng Viễn Chu quẹt chân trên mặt đất mà đứng dậy.

“Hứa Tình Thâm!”

Phó Kinh Sênh lúc này lấy thân phận người chồng đứng ở đây, yêu cầu của anh ta Lão Bạch cũng nghe, thật sự không có gì quá phận. Người đàn ông đứng trước mặt Hứa Tình Thâm, nhìn Tưởng Viễn Chu.

 “Dù cho thế nào, một số việc vẫn giao cho Tình Thâm tự mình quyết định.”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu đang rũ ở hai bên quần nắm lại. Giao cho cô quyết định? Những lời này nọ cô nói trước đó còn chưa đủ rõ ràng sao?

“Nếu cô ấy đã sinh Duệ Duệ, thì một số việc không phải tự cô ấy có thể quyết định.”

Hứa Tình Thâm nhíu mày. Tưởng Viễn Chu chính là như vậy, thời điểm anh không muốn cùng bạn phân rõ phải trái, tuyệt đối sẽ bá đạo không lưu tình.

“Tình Thâm, đứa trẻ này quan trọng với em không?”

Hứa Tình Thâm nhìn Phó Kinh Sênh, gật gật đầu.

Trong lòng Tưởng Viễn Chu hơi được thả lỏng.

“Vậy anh và Lâm Lâm thì sao?”

“Cũng quan trọng.”

Khuôn mặt Phó Kinh Sênh xúc động, ánh mắt tựa hồ chỉ có Hứa Tình Thâm.

“Thật sự xin lỗi, để em phải khó xử đôi đường như vậy, nhưng có một số việc chúng ta cũng không còn cách. Tình Thâm, nếu em muốn đứa trẻ này, em có thể quay lại cạnh Tưởng Viễn Chu đi. Nhưng nếu em muốn ở cùng anh và Lâm Lâm, anh không hy vọng có người lấy đứa trẻ này để luôn tới quấy rầy cuộc sống của chúng ta.”

Phó Kinh Sênh rõ ràng là không muốn Hứa Tình Thâm có nhiều dây dưa với Duệ Duệ.

Hứa Tình Thâm chớp mắt mấy cái.

Trái tim của Tưởng Viễn Chu cũng lại bị treo lên. Anh thậm chí không còn lý trí, anh đi tới phía sau Hứa Tình Thâm, nói: “Nghe thấy không? Hứa Tình Thâm, sau này em có quay bước lại cũng vẫn thế, tôi và Duệ Duệ vẫn ở sau em.”

Lão Bạch đứng bên cạnh, an tĩnh như là một luồng không khí nhẹ. Trong mắt anh ấy, Tưởng tiên sinh như vậy có chút hèn mọn, hèn mọn khiến trái tim người ta đau.

Nhưng Hứa Tình Thâm không quay đầu lại. Người phụ nữ này bình tĩnh đến nỗi làm người ta điên đầu. Cô quá rõ điểm mấu chốt trong lòng mình, cũng quá rõ ràng sự nhận lời nhất thời sẽ không thể thay thế cuộc sống an nhàn.

Tưởng Viễn Chu thấy cô không nói lời nào, tựa đang do dự.

“Chúng ta như vừa rồi vậy không tốt sao? Chúng ta cùng nhau chờ Duệ Duệ tỉnh lại.”

Phó Kinh Sênh nhìn chăm chú khuôn mặt Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên có chút sợ hãi, nếu tâm ý Hứa Tình Thâm không đủ kiên định, anh ta nên làm gì bây giờ?

“Tình Thâm, em từ từ suy nghĩ, không sao. Dù em quyết định gì anh cũng có thể tiếp nhận.”

Nghe Phó Kinh Sênh nói xong, Tưởng Viễn Chu đi tới túm cổ tay Hứa Tình Thâm.

 “Tình Thâm…”

Tiếng gọi này mang hàm ý đầy lưu luyến, nhưng Hứa Tình Thâm lại rút tay về. Cô duỗi tay vịn vào cánh tay Phó Kinh Sênh.

 “Chúng ta về nhà đi.”

“Được.” Phó Kinh Sênh thần sắc buông lỏng.

Hai người nhấc chân đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm không cần lo lắng nhiều, Tưởng Viễn Chu chỉ như vậy mà nhìn cô đi tới cửa.

“Hứa Tình Thâm, em dám đi!”

Hứa Tình Thâm dừng lại thật, nhưng cũng chỉ không quay đầu lại mà nói: “Tưởng tiên sinh, sự tôn trọng tốt nhất là buông tay.”

Tưởng Viễn Chu vớ lấy gạt tàn thuốc trên bàn nện xuống đất.

“Hứa Tình Thâm, được, em tuyệt tình lắm! Từ nay về sau tôi sẽ không cho các người có ngày nào an lành! Không phải em muốn cuộc sống yên bình sao? Tôi cho em từ đây không được an bình!”