Vẻ mặt của Phương Thịnh không hề tỏ ra một chút hốt hoảng, ánh mắt của anh lạnh nhạt nhìn về phía Vạn Hâm Tằng, "ba, ba nói con cho Dục Ninh uống thuốc gì ?"
"Phương Thịnh ơi Phương Thịnh, nhà họ Vạn chúng tôi đối đãi với cậu không tệ, tôi chỉ có một đứa con gái là Dục Ninh, tại sao cậu không thể đối xử tốt với nó được chứ ?"
Vạn Hâm Tằng cũng là một tên cáo già xảo quyệt, mặc dù không nói toạc ra lời, nhưng từng câu từng chữ đều đánh thẳng vào yếu điểm trong tâm lý của Phương Thịnh.
"ba, con vẫn thực sự chưa hiểu được ý của ba. Dục Ninh không đau không bệnh, ngoại trừ trên tủ đầu giường có một lọ vitamin C, trong nhà không hề có loại thuốc nào khác. Còn chuyện ba bảo con hãm hại quản gia Tiền, con càng cảm thấy khó hiểu. Tại sao con lại phải đi hại bà ta ?"
Vạn Hâm Tằng cẩn thận xem xét nét mặt của Phương Thịnh, thấy anh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, đầu óc tỉnh táo, câu chữ rành mạch phản bác lại ông ta. Ánh mắt ông ta liếc nhìn về phía Hứa Tình Thâm đang ngồi trên ghế sa lon, "vị bác sĩ Hứa này đã phát hiện ra chiếc điện thoại di động của quản gia Tiền ở trên người bà ta. Trong đó có một đoạn video đã quay lại toàn bộ quá trình lúc bà ấy xảy ra tai nạn xe cộ."
Hứa Tình Thâm thật sự vô cùng ngưỡng mộ tài năng nói láo như thật này của Vạn Hâm Tằng. Nếu gặp phải người có thần kinh yếu, sợ là đã sớm gục ngã rồi.
Đôi con ngươi tăm tối sâu thẳm của Phương Thịnh nhìn sang Hứa Tình Thâm. Một chút do dự này lại khiến cho cô không khỏi cảm thấy kinh hãi. Cô hiểu Phương Thịnh rất rõ. Ngoài mặt anh vẫn luôn bình tĩnh đến mức không nhìn ra một chút manh mối nào, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt nhàn nhạt mới vừa rồi kia, Hứa Tình Thâm đã có thể kết luận rằng chuyện này tuyệt đối có liên quan tới Phương Thịnh.
Vạn Hâm Tằng thở dài, tiếp tục nói, "Phương Thịnh, cậu là người mà Dục Ninh đã tự mình chọn lựa. Cậu phạm sai lầm, tôi không trách cậu. Chỉ cần cậu thừa nhận, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Thế nhưng nếu cậu vẫn còn ngoan cố chối cãi, tôi chỉ có thể giao đoạn video này cho cảnh sát......"
Bàn tay của Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu nắm lấy. Anh đang ngồi nghịch từng ngón tay của cô.
Cô đột nhiên rút tay về định đứng dậy. Tưởng Viễn Chu liếc xéo cô một cái, "làm gì vậy ?"
"rót cho anh ly nước."
Vẻ mặt của cô rất bình thường, từng bước một đi tới trước quầy bar, "Tưởng Viễn Chu, anh có trà lá không ?"
Hành động bất ngờ này của Hứa Tình Thâm khiến Vạn Hâm Tằng vô cùng mất hứng, nhưng cô không cần phải để ý đến sắc mặt của ông ta. Tưởng Viễn Chu tiện tay chỉ một cái, "trong đó có trà lá mới mang tới."
Cô rót xong ly trà, xoay người lại nói với Vạn Hâm Tằng, "ngài có muốn uống không ?"
"không cần !"
Hứa Tình Thâm bưng ly trà quay trở lại trước mặt Tưởng Viễn Chu, đưa cho anh, "tôi biết anh không thích uống trà, nhưng hôm nay cổ họng của anh không được khoẻ, có phải bị khàn rồi không ?" Tưởng Viễn Chu nhận lấy ly trà, đặt xuống bên cạnh, "pha cho anh một ly cà phê đi."
Hứa Tình Thâm bắt chéo hai tay, đặt ở trước ngực, "không được."
"đã là lúc nào rồi, ai cho phép các người ve vãn tán tỉnh nhau vậy ?"Vẻ mặt của Vạn Dục Ninh tựa như đưa đám, hung tợn quát lên.
Trong mắt của Phương Thịnh rõ ràng dâng lên gợn sóng tươi sáng. Động tác này của Hứa Tình Thâm, anh quá quen thuộc, đây là ám hiệu giữa anh và cô. Mỗi lần Hứa Tình Thâm làm cho anh sốt ruột xong, cô đều sẽ dùng tay làm ra động tác này, sau đó nói cho anh biết một câu : anh bị em lừa rồi nhé !
Tưởng Viễn Chu kéo tay của Hứa Tình Thâm xuống, "nói thì cứ nói đi, tay chân đều quơ hết lên làm gì ?"
"còn chẳng phải bởi vì anh không nghe lọt tai lời của tôi sao ?"Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Trái tim đập rộn lên, cô níu lấy góc áo của anh, "nếu không tôi đi ra ngoài trước nhé, còn phải xem thử tình trạng của bệnh nhân nữa."
"đi đi."
Trong lúc cô đang đứng dậy, Tưởng Viễn Chu lại khẽ vỗ mông cô một cái. Hứa Tình Thâm không ngờ rằng anh lại có thể làm ra được động tác như thế. Cô nhất thời lúng túng xấu hổ đứng im ở tại chỗ, chỉ biết cảm giác nóng bỏng trên mông mình đang lan tràn ra.
Phương Thịnh hết sức tự tin, nắm tay của Vạn Dục Ninh kéo cô ta bước tới trước ghế sa lon, "ba, nếu ba vẫn không tin con, vậy ba cứ giao đoạn video đó cho cảnh sát đi, còn cả camera trên đường nữa, đều có thể điều tra ra được hết, trả lại sự trong sạch cho con."
Hứa Tình Thâm cất bước đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tình trạng của quản gia Tiền không tính là quá tốt. Hứa Tình Thâm ở lại Tinh Cảng đến tận sáng sớm hôm sau mới đeo túi xách lên bước ra khỏi toà nhà. Từ trước đến giờ trong bệnh viện chưa từng thiếu người, không khí lạnh lẽo từ khắp nơi ùa tới. Hứa Tình Thâm mang hai cái quầng thâm dưới mắt định đi về phía trạm tàu điện ngầm.
"Hứa tiểu thư."
Bất thình lình, một giọng nói truyền tới từ cách đó không xa. Hứa Tình Thâm liếc nhìn, lại là lão Bạch.
"tại sao anh lại ở đây ?"
Lão Bạch bước tới, trước tiên liền gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu, "Hứa tiểu thư xuống rồi."Sau khi nói xong, lúc này anh ta mới quay lại trả lời Hứa Tình Thâm, "tôi đứng ở đây chờ cô."
"chờ tôi ? Chờ bao lâu rồi ?"
"cô lên xe trước đi."
Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe, lão Bạch đứng canh ở bên ngoài. Một lát sau, Tưởng Viễn Chu cũng đi xuống.
Cửa xe lại bị mở ra lần nữa. Người đàn ông cúi xuống, Hứa Tình Thâm vội vàng dịch sang bên cạnh, "anh không trở về Cửu Long Thương à ?"
"không có, "Tưởng Viễn Chu nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Sau khi Bạch ngồi vào chỗ phụ lái, bảo tài xế lái xe. Tưởng Viễn Chu giơ tay lên cởi một hạt nút trên cổ áo sơ mi ra. Đôi mắt phượng hẹp dài hơi hé mở, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của cô, "cả đêm không ngủ à ?"
"cũng không hẳn, giữa chừng có chợp mắt một lát."
Tưởng Viễn Chu vươn tay ra vuốt ve gò má của cô. Hứa Tình Thâm tỏ ra mất tự nhiên muốn tránh né. Cô luôn cảm thấy rằng kể từ sau khi đeo trên người danh hiệu bạn gái của Tưởng Viễn Chu, cuộc sống của cô khắp nơi đều tràn ngập cảm giác không ổn.
Người đàn ông kéo tay của cô qua, lòng bàn tay khẽ xoa mu bàn tay của cô, thân mật đến mức khiến cho người ta cảm thấy đỏ mặt tía tai.
"Tình Thâm."
Từ trước đến giờ anh đều luôn gọi cả tên lẫn họ của cô. Hứa Tình Thâm " vâng " một tiếng. Hai ngày nay giọng nói của Tưởng Viễn Chu hơi bị khàn, hai chữ " Tình Thâm " từ trong miệng của anh phát ra lúc này lại mang theo một chút hương vị khác biệt.
Người đàn ông hạ cửa sổ xe xuống, đột nhiên mở miệng nói, "động tác hôm qua của em, em làm lại một lần nữa cho anh xem thử đi."
Hai hàng lông mày thanh tú của Hứa Tình Thâm cau lại, "động tác nào ?"
"em biết mà."
Hứa Tình Thâm hiểu ra, giơ hai tay lên đặt ở trước ngực, tạo thành hình chữ X, "như vậy à ?"
"động tác này có ý nghĩa gì ?"
"anh bảo tôi pha cà phê cho anh, tôi nói không được. Động tác này đương nhiên mang ý nghĩa là " không thể "."Hứa Tình Thâm còn dứ dứ thêm lần nữa, "đây là NO."
Tưởng Viễn Chu vểnh một bên khoé môi lạnh mỏng lên, cũng không hề thực sự tỏ ra vui vẻ. Hứa Tình Thâm buông hai tay xuống, "anh không tin à ?"
"tin."
Đi mà lừa quỷ ấy.
Hứa Tình Thâm mím chặt cánh môi. Mái tóc của cô được buộc ra sau ót, có vài sợi bị rơi xuống, "anh đừng miễn cưỡng mà, trên mặt anh đang viết hai chữ " không tin " kìa."
Tưởng Viễn Chu bật cười. Khuôn mặt tinh xảo như được điêu khắc tỉ mỉ nở rộ ra một nụ cười tươi đẹp đến cực độ. Ánh mắt của anh vồ lấy Hứa Tình Thâm không thả, "nghe này, chỉ cần kết quả sau khi anh tin em không gây tổn thương đến những người mà anh yêu quý trân trọng nhất, nếu như vậy, bất cứ lời nào từ trong miệng em nói ra anh cũng đều có thể tin tưởng. Còn việc nó có gây bất lợi đối với người khác hay không, anh mặc kệ."
Lão Bạch đang ngồi ở đằng trước nghe vậy, trong mắt tỏ ra kinh ngạc.
Có lẽ bản thân Hứa Tình Thâm không cảm thấy có gì cả, nhưng ở trong mắt lão Bạch xem ra, thái độ của Tưởng Viễn Chu đối với người phụ nữ này đã đạt đến mức dung túng nuông chiều. Chỉ cần cô không vượt quá giới hạn, không làm hại đến nhà họ Tưởng, dù cho cô có gây hoạ đến mức long trời lở đất, cũng không đều không sao cả.
------ Lời tác giả ------
Báo trước ngày mai đặc sắc :—— gặp nạn