Lúc Tưởng Viễn Chu nhận được tin chạy đến Tinh Cảng, cha con nhà họ Vạn và Phương Thịnh cũng đã tới rồi.
Hứa Tình Thâm đã làm xong tất cả các thao tác chuẩn bị trước khi giải phẫu, nhưng lại bị mời ra khỏi phòng mổ.
Vạn Dục Ninh nóng nảy bước tới, "quản gia Tiền thế nào rồi ?"
Hứa Tình Thâm tháo khẩu trang xuống, "vết thương rất nghiêm trọng, nhất định phải mổ ngay lập tức."
Vạn Hâm Tằng nâng tầm mắt lên, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt kia, "bây giờ liền chuyển sang bệnh viện Nhân Hải đi, ngay lập tức."
"không thể !"Giọng nói của Hứa Tình Thâm rất kiên quyết, "trừ khi ông muốn bà ấy chết."
"ai biết cô đang có ý đồ xấu xa gì chứ ? Ca mổ này của cô chỉ cần sơ sảy một chút thôi, thứ phải trả giá chính là một cái mạng."
"bác Vạn, bác sĩ Hứa là người của Tinh Cảng, bác lại xúc phạm đạp đức nghề nghiệp của cô ấy như vậy, hay người bác thực sự muốn sỉ nhục chính là cháu ?"Tưởng Viễn Chu bước tới tựa như một cơn gió mát, bộ vest màu đen đắt giá được cắt may vừa vặn. Anh đứng chắn ở ngay trước mặt Hứa Tình Thâm, đồng thời cũng chặn lại cái nhìn chằm chằm của Vạn Hâm Tằng.
"cô ta có thể có bản lĩnh gì, trong lòng cháu rõ ràng nhất. Cũng chỉ có cháu mới có thể đem danh dự của Tinh Cảng ra để đánh cuộc, để mặc cho cô ta đập tan danh tiếng của nơi này."
"cháu đương nhiên là rõ ràng rồi. Tay nghề y thuật của bác sĩ Hứa rất cao, coi như có muốn đập, danh tiếng của Tinh Cảng cũng đủ cứng, không phải cứ đập hai ba cái là có thể vỡ được đâu. Bác Vạn lo lắng vớ vẩn làm gì ?"
Vạn Hâm Tằng nghiến răng, "quản gia Tiền là người làm lâu năm của nhà bác, nếu bà ấy chết đi, bác sẽ cho vị bác sĩ Hứa này đẹp mặt !"
Dáng người cao lớn của Tưởng Viễn Chu xoay lại, sắc mặt lạnh lùng, nói với Hứa Tình Thâm, "nếu là chuyện của nhà họ Vạn, những việc riêng tư như vậy thì cứ để cho bọn họ tự mình giải quyết là được rồi. Cho bà ta chuyển viện đi, để cho bà ta chết giữa đường."
"không được."Hứa Tình Thâm lắc đầu.
"tại sao ?"
Đôi môi đỏ hồng của cô mấp máy phát ra từng tiếng một, "tôi là bác sĩ đấy, thấy chết mà không cứu coi là cái gì chứ ?"
Tưởng Viễn Chu cảm thấy có chút nhức đầu, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hứa Tình Thâm, ánh mắt liếc sang cái khẩu trang còn đang treo trên vành tai của cô, "không phải cần phẫu thuật ngay lập tức sao ? Còn đứng ì ra đó làm gì ?"
"vâng."Hứa Tình Thâm nói xong, vội vàng chuẩn bị rời đi.
"chờ chút !"Vạn Hâm Tằng mở miệng gọi cô lại, "trên người quản gia Tiền có cầm theo thứ gì không ?"
"thứ gì ?"Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại.
Phương Thịnh đanh đứng tựa vào vách tường trong hành lang, từ đầu đến cuối không hề nói chen vào một câu. Vạn Hâm Tằng bước tới phía trước, gần như đã đứng ngang hàng với Tưởng Viễn Chu, "một lọ thuốc." Ông ta nói rất nhẹ, đoán chừng ngay cả Vạn Dục Ninh lẫn Phương Thịnh đang đứng ở sau lưng cũng đều không thể nghe thấy được.
Trong đáy mắt của Hứa Tình Thâm chợt dấy lên chút khác thường. Cô cất cao giọng nói, "lọ thuốc gì ? Không biết, phẫu thuật xong rồi hẵng nói."
Vạn Hâm Tằng nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Hứa Tình Thâm, sắc mặt thay đổi liên tục, "cái giọng điệu này là sao ? Ai cho phép cô ta nói chuyện với bác như vậy ?"
"nếu bắt buộc phải tìm cho bằng được một người, đó hẳn phải là cháu mới đúng."Tưởng Viễn Chu đón lấy lời của ông ta.
Vạn Hâm Tằng nhìn chằm chằm ứng cử viên sáng giá cho vị trí con rể đang đứng ở ngay trước mặt mình, đến tận bây giờ ông ta vẫn còn cảm thấy tiếc nuối, "Viễn Chu, tốt xấu gì bác cũng là người lớn."
"không còn cách nào khác. Bác Vạn, ai bảo cô ấy là bạn gái của cháu chứ."
Sắc mặt của Vạn Hâm Tằng lại nghiêm túc thêm mấy phần. Phương Thịnh đang đứng ở cách đó không xa cũng ngẩng đầu lên liếc nhìn sang bên này. Vạn Dục Ninh nghe anh nói như thế, tỏ ra kinh ngạc vô cùng. Vạn Hâm Tằng khẽ lắc đầu, vươn tay ra vỗ nhẹ bả vai của Tưởng Viễn Chu hai cái, "ca phẫu thuật này cũng không thể kết thúc trong một thời gian ngắn được đâu, bác Vạn có mấy lời muốn bàn riêng với cháu, có được không ?"
"đương nhiên rồi."
Lúc ca mổ kết thúc là chín giờ hai mươi lăm phút tối.
Hứa Tình Thâm từ trong phòng mổ bước ra, lại bất ngờ phát hiện ra rằng ở bên ngoài không hề có một bóng người.
Một lát sau, lão Bạch xuất hiện, vội vã đi tới trước mặt cô, "Hứa tiểu thư, ca mổ có thuận lợi không ?"
"cũng coi như thuận lợi, chỉ là vẫn chưa thể xác định được khi nào mới tỉnh lại."
Lão Bạch hình như cũng không thật sự quan tâm đến kết quả của ca giải phẫu, "Tưởng tiên sinh bảo tôi chuyển lời cho ngài."
"lời gì ?"
"quản gia Tiền tỉnh lại rồi, hơn nữa còn khai ra rằng người đụng bà ấy chính là Phương Thịnh."
Hứa Tình Thâm kinh hoảng tái mặt, "các người có ý gì ?"
"Hứa tiểu thư, Tưởng tiên sinh đặc biệt dặn tôi phải giải thích rõ cho cô hiểu, chuyện này không liên quan gì tới cô hết, là nhà họ Vạn muốn bắt quỷ ở trong nhà. Tưởng tiên sinh bảo cô đừng suy nghĩ nhiều quá, ngài ấy không hề nghi ngờ cô chút nào đâu."
Hứa Tình Thâm tỏ vẻ khó hiểu liếc nhìn lão Bạch. Anh ta cũng cảm thấy Tưởng Viễn Chu làm như vậy...... có chút kỳ quái.
Đi tới trước phòng nghỉ, lão Bạch gõ cửa phòng. Lúc Hứa Tình Thâm bước vào, trong phòng chỉ có hai người. Tưởng Viễn Chu dùng mắt ra hiệu bảo cô đi tới. Anh đã xem toàn bộ quá trình ca mổ thông qua camera quay trực tiếp, vì vậy cũng không cần phải hỏi cô nhiều.
"lọ thuốc đâu rồi ?"
Trong lòng Hứa Tình Thâm chợt rơi bộp một cái. Xem ra mỗi một động tác của cô trong phòng mổ, Tưởng Viễn Chu đều nhìn thấy hết.
Hứa Tình Thâm lôi từ trong túi ra một lọ thuốc, sau đó đặt vào trong tay người đàn ông, "tôi đã xem qua rồi, chỉ là thuốc viên vitamin C."
Tưởng Viễn Chu đưa lọ thuốc cho Vạn Hâm Tằng. Đối phương không nói một câu, vặn nắp mở ra cẩn thận xem xét.
"ít nhất sau khi lọ thuốc này được mang vào Tinh Cảng, không hề có cơ hội bị tráo đổi."Tưởng Viễn Chu lui người ra đằng sau dựa vào lưng ghế, ánh mắt liếc qua nhìn khuôn mặt của Hứa Tình Thâm. Mồ hôi đang chảy xuống gò má của cô, sắc mặt không che giấu được sự mệt mỏi. Người đàn ông không khỏi dịch lại gần cô một chút, bàn tay tự nhiên vươn tới vòng qua hông của cô.
Hai vai của Hứa Tình Thâm lập tức trở nên căng cứng. Vạn Hâm Tằng nặng nề dằn lọ thuốc xuống mặt bàn, "không thể nào, quản gia Tiền chân trước mới vừa cầm được thuốc, chân sau liền gặp phải tai nạn xe cộ, chuyện này nhất định không thoát khỏi liên quan tới Phương Thịnh."
"quản gia Tiền cầm thuốc của ai vậy ?"Lòng bàn tay của Tưởng Viễn Chu vuốt ve qua lại nơi thắt lưng của Hứa Tình Thâm.
"bác chỉ có duy nhất một đứa con gái bảo bối là Vạn Dục Ninh mà thôi, bây giờ nó và Phương Thịnh ở bên ngoài, làm sao bác có thể yên tâm được chứ ? Bác sai quản gia Tiền theo dõi bọn họ. Trước khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ, quản gia Tiền nói rằng hôm nay phòng ngủ chính lần đầu tiên bị quên không khoá cửa, bà ấy liền bước vào, thấy trên tủ đầu giường có đặt một lọ thuốc, bác liền bảo bà ấy nhanh chóng cầm tới cho bác......"
Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh. Đúng vào lúc này, bên ngoài lại đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
Tưởng Viễn Chu nói một chữ " vào ". Vạn Dục Ninh níu cánh tay của Phương Thịnh bước tới.
Sắc mặt của Vạn Hâm Tằng thật sự trông rất khó coi. Ông ta đứng phắt dậy, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, giọng nói lạnh lẽo, hùng hổ doạ người, "Phương Thịnh ! Quản gia Tiền đã tỉnh lại rồi. Cậu lại có thể hãm hại bà ấy thành như vậy, cậu điên rồi có phải không ?"
Vạn Dục Ninh kinh hãi, nóng nảy dậm chân cãi lại, "ba, ba nói bậy bạ gì đó ?"
"câm miệng, con có biết loại thuốc mà nó vẫn đang cho con uống là cái gì không hả ?"
Hứa Tình Thâm nghe thấy nhịp đập của trái tim mình đang tăng lên dồn dập. Vạn Hâm Tằng rõ ràng đang lừa gạt Phương Thịnh. Ông ta tỏ ra khí thế hừng hực, tựa như tất cả những lời ban nãy đều là sự thật. Ánh mắt của cô thăm dò nhìn về phía Phương Thịnh, nhưng cô không thể làm ra bất kỳ động thái nào để nhắc nhở anh. Tất cả những biểu cảm của cô dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người đều trở nên rõ ràng mà cứng nhắc.
Tưởng Viễn Chu đột nhiên kéo tay của cô qua, đầu ngón tay lạnh như băng. Hứa Tình Thâm quay sang nhìn anh mỉm cười một cách lấy lệ. Cánh môi tinh xảo của người đàn ông cũng theo đó mà nở ra một nụ cười.