Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 89: An ủi Tiểu nam

Edit: Thư Quân.
Lùi về phía sau.
Từ Chi cười trả lời: [Vậy em đi ngủ đây, chúc ngủ ngon.]
Salt: [Tốt hơn hết là em nên cầu nguyện bão tuyết ở Bắc Kinh có thể cản bước bạn trai em, nếu không về Khánh Nghi anh sẽ bóp chết em.]
Từ Chi: [Nói được phải làm được đấy, Trần Kiều Kiều.]


Salt: [Khuyên em không nên khiêu khích bạn trai của em, người phải chịu cô đơn ở Bắc Kinh lúc này.]


Hôm nay Từ Chi bôn ba cả ngày, mí mắt đã bắt đầu díu lại, trên máy bay còn suýt nữa bị quấy rối, nếu không phải là chị gái ngồi cạnh tốt bụng đổi chỗ với cô thì người đàn ông bên cạnh đã làm cô bực bội chết rồi.


Từ Chi: [Em ngủ trước đây, thật sự quá mệt, ngày hôm nay phải đi đi lại lại quá mệt mỏi.]


Một lúc sau đối phương mới trả lời, quả nhiên là cũng đang bận, chờ đến khi cậu trả lời thì Từ Chi đã ngủ rồi, đặt điện thoại bên cạnh đầu giường, Wechat vẫn còn mở. Ánh trăng hắt vào từ ngoài cửa sổ, mềm mại giống như một dải lụa rơi trên sàn nhà, xung quanh yên tĩnh, ổn định lạ thường.


Salt: [Trước tiên hãy ở với bố của em, bạn trai sẽ lùi về phía sau.]
Salt: [Nhớ anh thì cứ gọi điện thoại, khi nào cũng được.]
….


Thật ra kỳ nghỉ đông cũng chẳng có gì vui, Thái Oánh Oánh còn chưa được nghỉ. Mấy ngày hôm đó Từ Chi đi theo lão Từ mua sắm đồ Tết, rồi lại về quê với bà ngoại mấy ngày. Chờ đến khi Thái Oánh Oánh được nghỉ thì kỳ nghỉ đông của cô đã trôi qua hơn nửa chặng đường.


Ở nhà hơn nửa tháng với lão Từ, Từ Chi biết rằng khoảng cách tạo ra vẻ đẹp là một câu hỏi triết học đáng để kháng phá.
Nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ, lãi Từ cẩn thận dè dặt gõ cửa phòng của cô: “Niếp Niếp, dậy ăn sáng nào, con muốn ăn cháo đậu phộng tôm không?”


Nghỉ thứ hai của kỳ nghỉ, còn chưa đến giờ cơm, lão Từ đã nói với nỗi lòng của người mẹ già: “Niếp Niếp, buổi trưa ăn gì để bố đi mua.”
Ngày nghỉ thứ ba, lão Từ: “Hôm nay làm món tôm chiên kiểu Pháp, chẳng phải lúc ở Bắc Kinh con đã nói muốn ăn sao?”


Ngày nghỉ thứ tư, đến giờ cơm, Từ Chi nhìn căn phòng bếp trống trơn, “Bố, vẫn chưa nấu cơm sao?”
Lão Từ: “Hôm nay gọi đồ ăn ngoài đi, chiều nay bố phải tới phòng khám.”


Ngày nghỉ thứ năm, sáng dậy, Từ Chi chuẩn bị xuống lầu chạy hai vòng, lão Từ làm ổ trên sô pha thoải mái uống trà đọc báo, “Lúc về nhớ mang theo bữa sáng, bố muốn ăn bánh bao hấp trong lồng.”


Ngày thứ N của kỳ nghỉ, Từ Chi thức dậy tắm rửa xong xuôi, sấy tóc, đói bụng đến mức bụng dán vào lưng, thuận miệng hỏi một câu hoàn chỉnh: “Bố ơi, hôm nay ăn gì?”
Lão Từ đang xem binh lính đột kích, nhàn nhạt vứt ra một câu: “Một ngày không ăn không chết đói được.”


Ngày thứ N+ , buổi tối, Từ Chi vô cùng kiên nhẫn, vừa mới ngồi xuống ghế sô pha, “Bố à, con…”
Lão Từ: “Khi nào con khai giảng?”
Từ Chi: “…”
Cũng vào lúc này, Từ Chi bắt đầu điên cuồng nhớ tới người bạn trai hàng limited ở Bắc Kinh, yên lặng đóng cửa lại, nhắn Wechat cho người nọ.


Từ Chi: [Tiểu nam (cậu bé), có đó không?]
Salt: [… Tiểu con mẹ em nam ấy.]
Từ Chi: [Cũng giống như Tiểu Trần thôi mà, chỉ là một cái tên thân mật.]
Salt: [Lại bị bố em ghét bỏ à?]
Từ Chi: [Ông ấy lại hỏi lúc nào thì em khai giảng, em cảm thấy dạo này ông ấy rất kỳ lạ, buổi tối trở về nhà cũng muộn hơn.]


Salt: [Bây giờ em vô cùng giống một thằng đàn ông cặn bã bị tổn thương rồi tìm lốp dự phòng để được an ủi.]
Từ Chi phớt lờ cậu, ôm điện thoại dựa vào đầu giường cười một tiếng, tiện tay túm lấy cái gối qua, nhớ lại mấy ngày nay chung sống với lão Từ, chống cằm, trả lời cậu.


Từ Chi: [Bố em thật sự có vấn đề, tối hôm qua còn đi tới phòng cấp cứu. Nam khoa thì có gì mà phải cấp cứu chứ.]


Salt: [Cũng có đấy, chẳng hạn như một số anh chàng độc thân trẻ tuổi tràn trề sức sống không chịu được tịch mịch, ham học hỏi, chơi mạnh quá phải vào bệnh viện, ở chỗ anh cũng có một người.]
Từ Chi: [… Kích thích như vậy sao? Là ai?]


Salt: [Đừng hỏi những chuyện như thế này, em tự tra Baidu đi, có rất nhiều tin tức.]
Từ Chi lập tức dùng điện thoại Baidu thử, phát hiện đó là sự thật, lại còn là một chai nước khoáng.
Lòng tò mò của Từ Chi dâng cao, vì vậy đã chia sẻ một video qua, muốn hỏi vì sao có thể nhét vào chai nước suối được.


Nhưng Trần Lộ Chu không trả lời, một lát sau mới từ tốn gửi tin nhắn Wechat qua.
Salt: [Đang ở bên ngoài ăn cơm.]
Từ Chi: [À.]
Salt: [À]
Từ Chi: [Á?]
Salt: [Giờ này bạn trai của em mới ăn cơm, em không hỏi tại sao ư?]
Salt: [Không thương xin đừng miễn cưỡng.]


Từ Chi không nhịn được cười. Vốn định đi tắm nhưng nhìn thấy tin nhắn này, nghĩ thầm nếu mình không dỗ thì người nào đó sẽ ngạt thở chết mất. Cho nên cô tựa vào đầu giường, gọi điện thoại cho cậu.


Lần này được bắt máy rất nhanh, mới có một tiếng tút bên kia đã nhận. Nhưng mà không nói gì, cũng không biết có phải là đang tức giận hay không mà im lặng không lên tiếng nghe máy của cô. Từ Chi cũng không vội lên tiếng, lẳng lặng nghe tiếng động bên chỗ cậu.


Âm thanh qua loa ồn ào nhỏ vụn, chắc còn đang ăn cơm, tiếng nói của những người bên cạnh bị gió quấn lấy không thể nghe được rõ ràng, nhưng bầu không khí rất hài hòa, vang lên từng đợt tiếng cười sảng khoái.


Trần Lộ Chu rất ít khi nói chuyện, không biết có phải là do tính cách ít quậy của cậu không. Người khác nói chuyện viển vông còn cười to một trận, sự náo nhiệt dường như phả qua loa, đập thẳng vào mặt, nhưng cũng chỉ nghe thấy tiếng cậu cười có lệ hai tiếng, trầm thấp đến mức chỉ có thể nghe được tiếng thở.


Từ Chi rất thích cảm giác lắng nghe từng cử chỉ của cậu qua điện thoại, nghe thấy nhịp thở đều đặn và nhẹ nhàng của cậu khiến cô an tâm một cách khó hiểu. Thế nên cô cũng không chủ động lên tiếng, muốn xem cậu có thể nhịn được đến lúc nào.


Cho đến khi Từ Chi nghe thấy giọng của một cô gái, giọng nói nhỏ nhẹ, không biết là đang nói chuyện với ai: “Gọi thêm vài món nữa đi, lúc nãy Trần Lộ Chu nói hải sản ở đây khá ngon đúng không? Lâu rồi tôi không ăn hải sản. Thật sự rất nhớ cua to ở Khánh Nghi.”


Lúc này Từ Chi mới hỏi, “Tụ tập bạn bè sao?”


“Có nhóm Lý Khoa, với hai người bạn học trước kia nữa.” Không nghe ra tâm trạng qua giọng nói của cậu, sau đó mệt mỏi không biết là nói với ai, “Đừng tính phần của tôi, lát nữa tôi sẽ đi ngay, Vương Dược còn đang ở ký túc xá sẽ chờ tôi về sửa luận văn Toán mô hình nữa.”


Cổ họng cũng khàn, hiền nhiên là dạo này thức đêm quá nhiều.
“Cậu đã đi rồi sao?” Một cô gái hỏi.
Cậu đáp ừ.
“Khó có dịp mọi người mới được tụ tập, sửa luận văn cái gì, mai rồi sửa.”
“Để Lý Khoa ở lại với các cậu đi, Vương Dược giục tôi ghê lắm rồi.”


“Ấy, Trương Dư, bạn cùng bàn của cậu muốn đi này, ngăn cản đi.” Có người ồn ào.
Cô gái kia còn thản nhiên đáp lại, “Dạo này Trần Lộ Chu đang bận chuyện tham gia cuộc thi Toán mô hình, đừng làm phiền cậu ấy.”


Từ Chi nghe thấy tiếng Trần Lộ Chu phì cười trong điện thoại, thẳng thắn bộc lộ cảm giác không thoải mái, nói một câu: “Đừng nói như thể tôi có gì đó với Trương Dư vậy chứ, bạn gái tôi còn đang nghe điện thoại đây, lát nữa tôi phải giải thích như thế nào.”


Người đối diện cười, “Kiểm tra?”
Cậu cười không nói.
Từ Chi nhân lúc đó nói vào trong điện thoại: “Trần Lộ Chu, em giận rồi.”
Người đối diện hơi sửng sốt, “Em làm sao đấy.”
Từ Chi: “Ghen.”
Trần Lộ Chu: “Em bớt lại đi, bạn bè tụ tập có giấm đâu mà cho em ăn.”


Từ Chi: “Ghen thật đấy.”
Cậu còn chưa kịp nói, Từ Chi đã cúp điện thoại, định trêu cậu một chút, lát nữa gọi lại dỗ dành sau.


“Cộc cộc cộc!” Cửa phòng bị gõ ba tiếng, Từ Chi bước ra mở cửa, lão Từ đứng bên ngoài, vừa vội vã mặc áo khoác vừa ngập ngừng nói với cô: “Ờ thì… Niếp Niếp, bố có cấp cứu…. Phải đi tới bệnh viện.”


Từ Chi nhìn ông một lúc lâu, nói ồ, gật đầu, chỉ nói, “Vậy buổi tối bố lái xe cẩn thận nhé.”
Lão Từ lại nói: “Bố gọi một bát hoành thánh cho con đấy, con đói thì cứ ăn.”
Từ Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ.”


Lúc đó Từ Chi không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là, dạo này có hơi nhiều anh chàng trẻ tuổi thừa sức.
**


Từ Quang Tễ mặc thêm áo khoác, vội vã đi xuống lầu, lái xe ra khỏi tiểu khu như một làn khói, chạy thẳng đến bệnh viện. Khi đến cửa phòng cấp cứu, ông đã nhìn thấy có mấy chiếc xe cứu thương lần lượt lái xe vào đường cấp cứu, mấy người đồng nghiệp được huấn luyện nghiêm chỉnh nâng từng giá cứu thương xuống xe một cách có trật tự.


Từ Quang Tễ và Thái Tân Hồng gần như đến cùng một lúc, Thái Tân Hồng nhận được điện thoại của bệnh viện đã lập tức chạy tới đây, trên đường đi có gọi điện thoại cho Từ Quang Tễ mấy lần đều không nghe máy. Khi hai người chạm mặt, Thái Tân Hồng cũng không chú ý được đến chuyện khác, nhanh chóng giải thích tình hình với ông.


“Là một vụ hỏa hoạn xảy ra tại ký túc xá của trường học trên đường Nghênh Chỉ, trước mắt không chưa rõ số người thương vong, mấy bệnh viện gần đây đã mở luồng xanh, nhưng bây giờ chắc phòng cấp cứu bên kia đều chật kín rồi.” Thái Tân Hồng vừa nói vừa đẩy ông vào trong, “Con trai của chủ nhiệm Vi cũng ở trong đó, ông vào xem thế nào trước đi.”


Hành lang cấp cứu đã chật cứng người, bệnh nhân liên tục được đưa tới, nhóm người thân kêu trời than đất bắt đầu túm lấy các bác sĩ, ngay lập tức quỳ xuống, “Xin các anh đấy, mau cứu con tôi đi.” Cảnh tưởng hoàn toàn không thể kiểm soát, giống như một nồi cháo hỗn độn.


May thay các y tá đều được đào tạo bài bản, chỉ có thể cố gắng hết sức an ui, “Xin đừng lo lắng, chúng tôi đã mở luồng xanh, chỉ cần đưa tới đây đều sẽ được cứu chữa, xin hãy cho các bác sĩ một chút thời gian.”
“Con tôi nằm trong đó đã hai tiếng rồi, không có ai tới khám cho nó hết!”


“Giường số chín phải không ạ? Cậu bé chỉ bị gãy xương nhẹ, còn có những người bỏng nặng hơn cần cấp cứu, con trai của bác sĩ trưởng khoa chúng tôi cũng ở bên trong, còn chưa có giường nằm, phải nhường giường cho người khác, mọi người có thể thông cảm cho nhau một chút được không ạ?”


Từ Quang Tễ và Thái Tân Hồng đi trên đường nghe thấy tiếng kêu này còn đau khổ hơn cả tiếng kêu khác, dù thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng này cũng khó tránh khỏi xúc động.


Hai người thay áo blouse trắng trong văn phòng cấp cứu, Từ Quang Tễ bỏi, “Giường cấp cứu không bố trí được sao? Tình huống của con trai chủ nhiệm Vi là thế nào, sao phải nhường giường người khác?”


“Con trai bà ấy nhảy thẳng từ trên tầng hai xuống, bị gãy nát xương cụt. Tính tình thằng bé này cũng cứng, thấy người nhà bệnh nhân ồn ào quá, mẹ lại mặc áo blouse trắng nên thằng bé sợ bị người ta nói ra nói vào, nhường giường cho người khác, nói con có thể chịu đựng thêm chút nữa.”


“Tôi đi xem thế nào.”


Con trai chủ nhiệm Vi nằm trên ghế ở lối đi vào phòng cấp cứu, mặc đồng phục học sinh, nét mặt anh tuấn, trán lấm tấm mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cơn đau, đã uống một liều thuốc giảm đau rồi. Chủ nhiệm Vi tức giận đến mức không nói nên lời, “Có phải trường con không tổ chức diễn tập phòng cháy chữa cháy chính thức không? Con nghĩ gì mà nhảy lầu? Người khác có thể an toàn chạy ra ngoài được, con tính làm anh hùng hay sao?”


Nhìn thấy bóng người đi tới gần, chủ nhiệm Vi ngẩng đầu nhìn, “Bác sĩ Từ, ông cũng tới sao?”
Từ Quang Tễ có chút ngại ngùng, xoa hai tay vào nhau rồi đút vào trong túi: “Lão Thái gọi điện thoại cho tôi, tôi tới xem có thể giúp gì được không.”


Từ Chi bước vào tòa nhà cấp cứu, đúng lúc nhìn thấy viện trưởng Thái lên lầu đi họp, đang định gọi ông thì thấy vẻ mặt của ông nóng nảy, bước chân đi vội vã, đi cùng mấy bác sĩ nữa vào trong thang máy, nên cô đành quay đầu chạy về phía bàn y tá, “Xin lỗi, cho em hỏi, bác sĩ Từ Quang Tễ đang ở đâu?”


Từ Quang Tễ có quan hệ tốt với Thái Tân Hồng, các y tá có thể nhận ra, vội vã nhìn xung quanh rồi nói: “Hình như vừa đi về phía phòng cấp cứu bên kia.”
Y tá giơ tay lên chỉ, Từ Chi có thể lờ mờ nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở lối đi tới phòng cấp cứu, cô nói tiếng cảm ơn rồi trực tiếp đi qua.
….


Chủ nhiệm Vi hỏi: “Con gái ông đâu?”
Từ Quang Tễ nói: “Ở nhà.”
“Con trai bà thật dũng cảm, tôi vừa nghe lão Thái nói rồi.”
“Nó mù mà còn thích khoe tài.”


“Con khoe cái gì, bạn cùng phòng của con ở bên trong, con không trở về đánh thức cậu ấy thì chờ cậu ấy bị thiêu cháy chắc.” Chàng trai nằm sống dở chết dở, có tí không phục.
“Đúng vậy, sau đó hai con cùng nhau nhảy xuống.”


Chàng trai đột nhiên nhìn Lão Từ hỏi, “Bác sĩ Từ, cháu làm vậy không sai chứ?”
Từ Quang Tễ dịu dàng cười nói, “Không sai, rất tốt.”
Chủ nhiệm Vi nói với lão Từ, “Thôi, chúng ta đi ra đây nói.”


Chàng trai: “Có gì thì nói ở ngay trước mặt con này, đừng tưởng là con không biết hai người đang cặp kè với nhau.”
Vẻ mặt Từ Quang Tễ bỗng dưng lúng túng.
Chủ nhiệm Vi cũng sững sờ, “… Làm sao con biết?”
“Tóm lại là con biết rồi, làm gì thì cứ làm đi, con không nói gì hết.”


Hai người liếc nhìn nhau, cười khẽ lúng túng, một lát sau, Từ Quang Tễ nói: “Chờ cháu xuất hiện, chú sẽ mua quà cho cháu. Khen thưởng lần này cháu có công cứu người.”
Chàng trai cực kỳ hào phóng: “Cảm ơn bố Từ!”


“Con nói linh tinh cái gì thế,” Chủ nhiệm Vi hơi mỉm cười, thản nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng gầy gò đứng cách đó không xa, không nhịn được dùng khuỷu tay chọc Từ Quang Tễ, “Kia có phải là con gái ông không?”
Từ Quang Tễ quay đầu, hoàn toàn sửng sốt.


Từ Chi nhớ lần cô dị ứng phải nằm viện hồi nhỏ, lão Từ cũng dỗ cô như vậy, “Chờ con xuất viện rồi bố sẽ mua quà cho con, khen thưởng cho Từ Chi còn bé bỏng như vậy mà đã được vào căn phòng lớn xa hoa!”


Hình ảnh như vậy thực ra rất ấm áp, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy nụ cười xấu hổ như vậy trên mặt lão Từ. Đó là loại niềm tin tan vỡ, không tìm được chút cảm giác thoải mái trò chuyện trong những mảnh vỡ đó.
Là cô cố gắng nhiều năm như thế, cũng không thể nào làm ông thoát khỏi.


Cũng cảm thấy mình hơi kém cỏi. Nhưng trong lòng Từ Chi có cảm xúc vui khó tả, lại dâng lên cảm giác đau xót, trong lòng như có thứ gì đó mắc nghẹn, khô khốc nhưng không nhổ ra được.
Bọn họ thật sự rất giống người một nhà, sau này bố cũng có thể không có là bố của riêng cô.


Từ Quang Tễ không kịp phản ứng, “Từ Chi, sao con lại đi theo bố?”
Từ Chi đột nhiên hoàn hồn, sợ mình đột nhiên xuất hiện sẽ mang đến một vài nghi ngờ xấu cho nữ bác sĩ kia, lão Từ vất vả lắm mới có dũng khí, cô không muốn phá hỏng dũng khí này.


Cô nở nụ cười rất tự nhiên và thân thiện với bác sĩ nữ, ở chung với Trần Lộ Chu lâu như thế, tốt xấu gì cô cũng học được cái gọi là tự nhiên, lấy điện thoại trong túi ra đưa qua: “Không phải là con theo dõi bố… Con thấy bố quên mang theo điện thoại, viện trưởng Thái gọi cho bố nhiều lần, sợ là có chuyện gấp nên con tới đưa cho bố.”