Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 88: Ổn định cảm xúc

Edit: Thư Quân.
Bây giờ cảm xúc của bạn trai em không quá ổn định.


Mùa đông ở Khánh Nghi rất ít khi có tuyết rơi, nhưng mà cũng lạnh, hơn nữa còn không có máy sưởi, cho nên lúc ở bên ngoài đều lạnh tay lạnh chân, rét run xương. Ban đầu Từ Chi còn chưa kịp thích ứng, cô mặc không nhiều, ngoại trừ chiếc khoác mặc bên ngoài ở Bắc Kinh thì bên trong cũng chỉ mặc một chiếc áo len màu xám, vì ở Bắc Kinh luôn có máy sưởi trong phòng.


Cho nên cô mới đi được hai bước đã rùng mình, lạnh đến mức run cầm cập, lão Từ không nhìn nổi liền cởi áo khoác của mình ra cho cô, ngoài miệng còn không quên quở trách mấy câu: “Đã nói với con là mặc quần áo nhiều vào rồi, con cứ coi lời bố nói như gió thổi qua tai.”


Từ Chi sợ ông lại càm ràm, bèn kéo cửa xe bước lên, vội vàng đánh trống lảng, “Bố, bố mới mua xe à?”


Từ Quang Tễ ngồi lên xe xoa xoa tay, rút ra một tờ khăn giấy, vừa lau kính chiếu hậu vừa nói: “Hàng cũ thôi, con còn nhớ lão Trương ở khoa tiết niệu không? Năm nay con trai của ông ấy làm ăn khấm khá, đổi xe mới cho ông ấy, ông ấy bán rẻ cái xe này lại cho bố.”


Là một chiếc Passat màu đen, khá rộng rãi, chỉ là do đi được nhiều năm nên tay lái đã sắp bị mài gần như trắng xóa, đệm ghế cũng bị rách mấy lỗ. Nhưng mà đối với lão Từ mà nói thì đây cũng là tiến bộ lớn, chịu chi tiền cũng là chuyện tốt. Trước đây ông cho rằng ô tô là thứ tốn tiền, bình thường cũng không có hoạt động giải trí, cơ bản chỉ đi đi lại giữa nhà với bệnh viện, dùng xe điện cũng được.


Từ Chi nhìn quanh một vòng, gật gù khen ngợi, “Chuyện tốt đấy, con đã muốn khuyên bố từ lâu rồi, tiền để dành cho ai tiêu, cái gì nên tiêu thì hãy cứ tiêu, mùa đông đi xe điện lạnh lẽo lắm.”


Xe lái ra khỏi sân bay, chậm rãi đi lên cầu cạn, hòa vào dòng xe cộ như nước. Hai người im lặng một hồi, Từ Chi nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ, những hàng cây bạch dương cao lớn thẳng tắp hai bên đường, trước sau vẫn đứng sừng sững ở thành phố gió mưa này, cây cối trơ trụi không có sức sống, nhưng trong lòng cô mềm mại như có gió xuân, gió xuân liên tục tràn ngập trong lòng.


Bởi vì mùa đông năm nay là mùa đầu đầu tiên có Trần Lộ Chu.


Khi xe lái qua trung tâm thành phố, Từ Chi không nhịn được liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên cạnh chính là con phố lâu đời nhất của Khánh Nghi, ngõ Di Phong. Từ Chi thoáng nhìn thấy tòa nhà học tập cấp ba giữa những tòa nhà cao tầng. Đó là một là nhà hình ống loang lổ và cũ nát, các bức tường xung quanh phủ đầy cây leo xanh tươi, ngay cả trong mùa đông lạnh giá thấu xương thì cây xanh vẫn tươi tốt sinh trưởng, chịu được lạnh, trông rất nổi bật giữa những tòa nhà cao tầng lạnh lẽo, nhưng lại tràn trề sức sống.


Vào ban đêm tất cả các tòa nhà đều tắt đèn, duy chỉ có tòa nhà đó là đèn đuốc sáng trưng, thậm chí còn sáng đến tận ba bốn giờ sáng. Đó chính là vàng thật không sợ lửa, chắt chiu từng giây từng phút khiêu chiến giới hạn của mình, là Trần Lộ Chu, và cũng là Đàm Tư. Đó chính là hy vọng của mọi học sinh hàng đầu ở đây, thậm chí là hy vọng của toàn thành phố, và cũng là lý do vì sao chính phủ mãi không chịu giải phóng khu đất này.


Đã từng có doanh nhân muốn phát triển khu đất này với khu thương mại liền kề nhưng bị chính quyền từ chối, dù doanh nhân này đã đưa ra rất nhiều kế hoạch kinh doanh, tin rằng lợi ích kinh tế mang lại khi trúng thầu mảnh đất này là vô tận, nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối. Mặc dù Từ Chi không đích thân nghe được câu trả lời từ các bộ phận có liên quan, nhưng viện trưởng Thái đã có nhiều lần giao dịch với chính phủ, thỉnh thoảng cũng nhắc đến tình hình nội bộ của câu chuyện này, âm thầm để lộ tiếng gió từ người phụ trách liên quan ― Các nhà lãnh đạo cho rằng chúng ta có thể lật đổ một tòa nhà, lật đổ mọi chính sách phi lý. Nhưng họ vẫn hy vọng để lại một mảnh đất cho các em học sinh, tòa nhà đó đã trở thành tín ngưỡng trong mắt các học sinh Khánh Nghi, cũng bởi vì các em cố gắng, ngày càng có nhiều đứa trẻ học ở đó đến tấn ba bốn giờ sáng. Ngay cả con trai tôi cũng từng trải qua giai đoạn đó, thằng bé biết ở đó đều là những học bá, có rất nhiều học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Một thành phố có thể có tòa nhà đầy những học sinh gương mẫu như vậy, chúng ta không nên dễ dàng phá bỏ.


Khánh Nghi có lẽ là một thành phố nhân văn như vậy, nhưng người thợ lặn âm thầm xây dựng, nhóm học sinh làm việc không biết mệt mỏi. Bọn họ cố gắng thắp sáng ngọn đèn, sẽ có người canh đèn giúp họ. Mà mẹ của Từ Chi cũng là một trong những người xây dựng thành phố này, là một người canh giữ ánh sáng. Đây cũng là lý do cuối cùng để cô chọn học kiến trúc, ánh đèn luôn không ngừng thắp sáng, người canh đèn cũng phải nối tiếp người trước bước lên.


Từ Chi xách hành lý vào nhà, đưa tay ấn công tắc trên tường, “Bố ơi, đèn lại hỏng rồi.”
Từ Quang Tễ cởi khăn quàng cổ ra, cũng ấn thử, “Ờ nhỉ, con đi tắm trước đi, lát nữa bố đi mua bóng đèn thay sau, tiện thể đi mua thức ăn luôn, tối nay Oánh Oánh với lão Thái sẽ sang ăn cơm.”


Từ Chi xách hành lý vào phòng, thò nửa đầu ra, “Oánh Oánh được nghỉ rồi ạ?”


“Chưa, lớp học lại chưa được nghỉ sớm như thế, con về mà lão Thái cũng không cho con bé nghỉ một ngày.” Từ Quang Tễ vừa rửa tay vừa nói, quay đầu lau tay vào khăn, “Con bé bị viện trưởng Thái tịch thu điện thoại rồi, hai đứa chưa liên lạc được với nhau đúng không?”


“Vâng, con nhắn Wechat cho cậu ấy mấy lần mà không thấy trả lời, con cũng đoán là bị viện trưởng Thái lấy đi.”


Trước khi Thái Oánh Oánh bước vào cửa, Từ Chi đã nghe thấy giọng nói của cô ấy, có khi còn đang ở tầng bốn đã nghe thấy tiếng, gọi tên cô từng đợt như muốn rung trời lở đất, “Từ Chi!!! Từ Chi!!!! Bà nội cậu tới!! Bà nội của cậu tới đây!!!”


Còn có thể nghe thấy tiếng viện trưởng Thái mạnh giọng dạy dỗ cô ấy: “Con có thể giống con gái một tí được không!”
Từ Chi đã sớm mở cửa, khoanh tay dựa vào khung cửa chờ cô ấy.


Tiếng bước chân gần như bịch bịch bịch, không dừng lại một bước nào, mất hai ba bước đã nhảy đến trước mặt cô. Hai người đối diện trước đầu cầu thang, Thái Oánh Oánh không kiềm chế được, hét lên nhào về phía cô, còn thở không đều, “Á á á á á, hu hu hu, Từ Chi, tớ rất nhớ cậu, rất nhớ cậu.”


Từ Chi còn không nhìn thấy rõ mặt cô ấy, chỉ cảm thấy có mấy sợi tóc đen đâm vào trong ngực mình, thật sự không dám tin tưởng, kéo người ra: “Cậu cắt tóc húi cua?!”
Thái Oánh Oánh có nỗi khổ khó nói.


Viện trưởng Thái đi từ phía sau đến, “Bây giờ con bé này thích học, ngại buộc tóc, lười gội đầu, nên chú lấy cái máy tông đơ hớt tóc cho con bé.”
Từ Chi: “…”


Các nét trên mặt Thái Oánh Oánh không đặc biệt thanh tú nhưng lại rất thu hút, cô ấy có đôi mắt phượng mảnh mai, khuôn mặt nhỏ nhắn giống Từ Chi nên trông khá anh hùng. Nhưng trước kia Thái Oánh Oánh cũng chưa bao giờ yêu thích mái tóc của mình, toàn cắt ngắn, dường như chưa bao giờ để tóc dài, thường thì dài đến bả vai là cô ấy lại cắt bỏ.


“Bây giờ tớ gội đầu cực kỳ không tốn sức, trong lúc cậu rửa tay thì tớ sẽ gội đầu.” Thái Oánh Oánh nói.
Sau đó Từ Chi mới cười: “Đỉnh đấy, có thể nộp đơn đăng ký ghi vào kỷ lục Guinness rồi, nào, quay đây, ôm thôi, thật sự đã lâu không gặp.”


Thái Oánh Oánh ôm cô, cảm giác không giống như trước, khịt mũi nhìn xuống bộ ngực của cô: “Từ Chi, ngực cậu to hơn nhiều đấy.”
Từ Chi: “…”


Cuối cùng, Thái Oánh Oánh bị Từ Chi che miệng kéo vào trong phòng ngủ, hai người rón rén khom lưng đi ngang qua phòng bếp, thấy lão Từ và lão Thái đang chăm chú nghiên cứu cách làm cá hồi.
“Làm gì có ai rán cá hồi rồi ăn đâu?”


“Ăn sống có vi khuẩn!” Lão Từ không dám ăn, nhưng Từ Chi lại nói muốn ăn.
“Vi khuẩn trên cơ thể cá dưới biển sâu rất khó để tồn tại trên cơ thể con người….”


Từ Chi đóng cửa phòng rồi thở dài một hơi, ngập ngừng nhìn Thái Oánh Oánh, mãi lâu mới nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Mắt Thái Oánh Oánh sáng lên, “Tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu!”
“Thế thì cùng nói đi.” Từ Chi ôm gối ngồi xuống mép giường.


Thái Oánh Oánh ngồi một bên, trịnh trọng gật đầu.
“Ba, hai, một.”
Thái Oánh Oánh: “Bài thi Toán lần hai của tớ được 120 điểm!”
Từ Chi: “Tớ yêu đương rồi.”


Trong phòng yên tĩnh ba giây, hình ảnh như ngừng lại, cành cây trơ trụi ngoài cửa sổ cũng có lá rơi xuống, thuận theo gió xoay vòng vòng, lặng yên đáp xuống trên bệ cửa sổ.
“A a a a a a a…” Thái Oánh Oánh hét khàn cả giọng lần thứ hai, bỗng nhiên bị Từ Chi che miệng lại, âm thanh im bặt, “Ưm ưm…”


“Cậu bé miệng thôi.” Từ Chi che miệng cô ấy, lo lắng nhìn ra bên ngoài, “Tớ chưa có ý định nói cho bố tớ biết.”


Thái Oánh Oánh hất tay cô ra, ánh mắt hưng phấn, cũng thấu hiểu: “Ừm, đúng vậy, bố cậu ỷ lại vào cậu như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi. Nhưng mà tên đàn ông chó đó là ai?”
“Có phải cậu không xem điện thoại không, không liên lạc gì với Chu Ngưỡng Khởi?”


“Ừ, bị bố tớ tịch thu rồi.” Thái Oánh Oánh nói, “Chủ yếu là cũng không muốn dùng, cầm điện thoại là lại nhớ đến tên chó Địch Tiêu, nhưng mà cậu hỏi Chu Ngưỡng Khởi làm gì? Sao tớ phải liên lạc với cậu ta? Ôi, cậu đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói nhanh lên, rốt cuộc bạn trai của cậu là ai?”


Từ Chi nhớ tới người nọ, bỗng thấy nóng trong lòng, nói khẽ: “Là cái người cậu đã gặp ở kỳ nghỉ hè đó.”
Nghỉ hè?
Thái Oánh Oánh vắt kiệt tế bào não suy nghĩ một hồi, cô ấy đã gặp sao? Là Chu Ngưỡng Khởi? Chắc chắn không phải rồi…


Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ nổi người nào có thể yêu đương với cô ở Bắc Kinh.


Thái Oánh Oánh nhớ tới một cái tên, vô cùng nghi ngờ, không hề cảm thấy hưng phấn một chút nào, tràn đầy chán ghét: “Phùng Cận Không thể nào, gu của cậu lạ thật đấy, cậu ta là đồ nói dối, còn chẳng đẹp trai bằng Chu Ngưỡng Khởi.”


Từ Chi quan sát vẻ mặt của cô ấy: “Bây giờ Chu Ngưỡng Khởi là người đàn ông mạnh mẽ có cơ bắp.”


“… Thật sao?” Thái Oánh Oánh thử tưởng tượng, Chu Ngưỡng Khởi mang khuôn mặt của người đàn ông trưởng thành, cùng với cơ thể đầy cơ bắp cuồn cuộn, cô ấy không dám nhìn thẳng, ghét bỏ khịt mũi, thật là dầu mỡ, “…. Không phải là Chu Ngưỡng Khởi chứ?”


“Oánh Oánh, cậu quên Trần Lộ Chu rồi sao?”
Cái tên này vừa rồi thực sự lóe lên trong đầu cô ấy, nhưng lại nhanh chóng xóa đi. Không hiểu vì sao, đó dường như là một cái tên được khắc trong hộp bảo vật bị bao phủ bởi năm tháng bụi bặm, đã lâu lắm rồi, cũng cảm thấy rất xa vời.


Đối với hầu hết các cô gái, nếu như mình không có năng lực thì sẽ không đi trêu chọc những người như Trần Lộ Chu, bởi vì phần lớn không có khả năng kiểm soát họ.


Ai từng chứng kiến giai đoạn mập mờ đó đều sẽ thấy tiếc cho cả hai, đừng nói là Từ Chi không thoát ra được, mà ngay cả Thái Oánh Oánh cũng mãi không thể thoát ra. Cho nên khi nghe thấy cái nên này, trong lòng Thái Oánh Oánh bỗng dưng lại dâng lên con sóng. Bạn nhìn xem, có người bắt được ánh sáng rồi kìa.


Không hiểu sao Thái Oánh Oánh lại thấy nóng mắt thay cô, cẩn thận hỏi, “Bạn trai của cậu là Trần Lộ Chu, là Trần Lộ Chu mà tớ biết lúc nghỉ hè đó đúng không?”
Từ Chi cười gật đầu.


Trái tim Thái Oánh Oánh run lên, như thể nuốt phải tiếng sấm âm u, sợ mình sẽ kêu lên nên tự giác che miệng lại, đôi mắt dịu dàng phát ra ánh sáng kích động nhìn cô, “… Chúa ơi, cậu ấy không ra nước ngoài rồi sao? Tại sao lại tới Bắc Kinh? Tớ còn tưởng hai cậu rất SE (kết buồn) rồi chứ.”


“Chuyện dài lắm, sau này sẽ kể với cậu.” Từ Chi giải thích.
“Có phải ở trường cậu ta học rất giỏi không?”


“Cũng được, phần lớn đại học A đều là học bá học thần đánh nhau, không kém quá nhiều.” Từ Chi nằm ngửa trên giường, đung đưa chân, thở dài, “Lấy chăm chỉ là tiêu chuẩn, cuối tuần tất cả mọi người đều ở thư viện đọc sách, tối cũng học đến tận hai ba giờ sáng, không thoải mái hơn chúng ta.”


“Vậy thì tớ cân bằng rồi.” Thái Oánh Oánh nhìn cô nói, đột nhiên bắt đầu nheo mắt, “Thảo nào tớ thấy ngực cậu to hơn nhiều, hử? Hửm? Có phải đã làm chuyện xấu rồi không?”
Từ Chi đang định nói thì bên ngoài đột nhiên gọi, “Oánh Oánh, Từ Chi, ra ăn cơm.”


Hai người bật dậy khỏi giường, Thái Oánh Oánh nói: “Tối nay tớ không cần tới lớp tự học buổi tối, lát nữa bảo cậu ta mời tớ ăn cơm, cướp mất bạn thân của tớ, dù thế nào cũng phải bồi thường cho tớ chứ?”


Từ Chi đi mở cửa, đặt tay lên chốt cửa: “Cậu ấy không về, đang tham gia cuộc thi Toán mô hình ở Bắc Kinh.”
“Năm mới mà không về? Vậy Chu Ngưỡng Khởi đâu?”


“Ừ, thời gian cuộc thi diễn ra vào đúng mấy ngày Tết, không biết năm nay có về được không, có thể sẽ có bão tuyết, Chu Ngưỡng Khởi cũng ở lại Bắc Kinh rồi.” Từ Chi thở dài, “Đừng để cho bố tớ biết, tạm thời cứ giấu đi. Tớ muốn để Trần Lộ Chu có cơ hội tiếp xúc với ông ấy nhiều hơn, đợi bao giờ có thể chấp nhận được rồi mới nói.”


Viện trưởng Thái bưng thức ăn đang định đi ra khỏi phòng bếp, còn nháy mắt ra hiệu với Từ Quang Tễ, “Con bé nhà ông trông lại gầy đi nhiều, chắc không phải là ở Bắc Kinh nhớ ông chứ?”


Từ Quang Tễ còn đang chiến đấu với con cá hồi kia, nhất định phải rán nó, nghe thế thì kiêu ngạo: “Đúng vậy, con bé rất ỷ lại vào tôi, gọi về nhà ba lần một ngày, sợ tôi ở nhà một mình ăn không no mặc không đủ ấm. Cái của ông là áo khoác ngoài, mặc còn bị lọt gió, còn của tôi là áo len nguyên chất, mặc rất ấm [ ].”


[ ] Con gái thường được ví như áo bông nhỏ của bố.


Viện trưởng Thái đặt đĩa thức ăn xuống, “Tôi khinh, bây giờ Thái Oánh Oánh rất ngoan, có người rủ con bé đi chơi con bé cũng không đi, đợt thi thứ hai, Toán được 120 điểm, Ngữ văn được 110 điểm, điểm số không ngừng tăng lên, đến tôi cũng không ngăn được. Cứ tiếp tục như vậy thì tôi còn phải nghe điện thoại từ trường đại học A nữa! À mà, dạo này chủ nhiệm Vi có liên lạc với ông không?”


“Oánh Oánh vốn là đứa trẻ thông minh, là do lúc nhỏ ông bỏ bê con bé thôi.” Từ Quang Tễ tàn nhẫn chặt miếng cá hồi, nói nhỏ, “Lát nữa ông đừng nhắc đến tên của chủ nhiệm Vi, trẻ con nhạy cảm, sẽ suy nghĩ nhiều. Bây giờ chắc chắn con bé đang chăm chỉ học tập, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của con bé.”


Kết quả là một bữa ăn cẩn thận và tỉ mỉ chưa từng có, điều này thật đáng sợ.
Từ Quang Tễ giơ đũa lên: “Niếp Niếp, ăn cá nhiều vào, học ở Bắc Kinh rất vất vả đúng không? Sao bố thấy con lại gầy hơn rồi.”


Đến bây giờ Từ Quang Tễ vẫn thích dùng chữ trùng lặp để dỗ dành Từ Chi, giống như hồi còn nhỏ.
Từ Chi có qua có lại, cũng múc một bát cháo gà đặt xuống trước mặt ông, “Bố, uống cháo gà để bổ trí não đi.”
“Nào, Niếp Niếp, canh đậu đỏ đây, làm nóng người.”


“Bố, sao bố không ăn rau cải vậy?”
Thái Tân Hồng: “…”
Thái Oánh Oánh: “…”
Thái Tân Hồng: “Thái Oánh Oánh.”
Thái Oánh Oánh: “Đây.”
Thái Tân Hồng: “Lấy cái thìa cho bố.”
Thái Oánh Oánh vui vẻ ăn: “Bố không có tay sao? Con bóc tôm bẩn tay rồi.”


Thái Tân Hồng hùng hổ, lầm bẩm đi vào trong bếp. Bị lọt gió á? Ha ha ha, ông sắp bị cạo sạch rồi này…


Ăn cơm xong, Thái Oánh Oánh và Từ Chi lại trở về phòng nói chuyện, lão Thái và lão Từ ở trong bếp rửa bát, không hiểu sao lại đứa nhỏ lại nói nhiều như vậy. Chờ đến chín giờ, viện trưởng Thái đưa Thái Oánh Oánh đi, vẻ mặt Thái Oánh Oánh giống như Bạch nương tử bị Pháp Hải chụp vào trong bát [ ], dùng cả tay chân bám vào cửa phòng Từ Chi, lòng đau vô hạn: “Con không đi con không đi, tối nay con muốn ngủ với Từ Chi, bọn con còn chưa nói hết… Bé yêu, hứa với anh, chờ lần sau được nghỉ, em phải nói hết toàn bộ câu chuyện cho anh nghe! Anh vẫn muốn biết ai là người tỏ tình đầu tiên trong nam nữ chính!”


[ ] Tình tiết trong truyện Bạch Xà.
Khi xe dưới lầu nổ máy, trong nhà lại trở nên yên tĩnh.
Từ Chi bước tới, mở ti vi lên, “Bố, con có thể xem phim với bố một lát không? Phim Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm?”


Từ Quang Tễ vừa thấy trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ, chuẩn bị vào nhà lén gọi cho chủ nhiệm Vi, ông cất điện thoại vào trong túi quần, đi tới, “Được, nhưng xem cái khác đi, Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm bố xem hai trăm lầm rồi, xem Tình Yêu Thôn Dã đi.”
Từ Chi: “Dạ.”


Khoảng hai tiếng sau, Từ Chi và Từ Quang Tễ đều không thể chịu nổi, ai cũng muốn đi nhưng lại sợ đối phương nghi ngờ, cố gắng ngồi thêm nửa tiếng nữa.
Cuối cùng Từ Chi cố ý ngáp một cái, “Bố, con buồn ngủ rồi.”
Từ Quang Tễ cũng ngáp theo, “Bố cũng vậy, đi ngủ thôi.”


Vừa tắt TV, hai người đóng cửa lại như một làn khói.
Từ Quang Tễ không kịp chờ đợi lấy điện thoại ra, “Alo, chủ nhiệm Vi…”
Từ Chi lặng lẽ khóa cửa phòng, cũng không kịp chờ đợi gửi Wechat cho Trần Lộ Chu.
Từ Chi: [Báo cáo tình hình trận đấu hôm nay, tâm trạng của bố em rất ổn định.]


Bên kia nhanh chóng trả lời lại.
Salt: [Bây giờ là tâm trạng của bạn trai em ở Bắc Kinh không quá ổn định. Sáu tiếng đồng hồ, không có một tin nhắn, anh tưởng là em bị nổ tung trong lúc đi vệ sinh rồi chứ.]
Từ Chi: [Em sợ bố em nhìn thấy em trả lời tin nhắn quá nhiều sẽ nghi ngờ, lát nữa chúng ta gọi video được không?]


Salt: [Không thương, xin đừng mơ tưởng.]