Rửa Tay Gác Kiếm

- Hồi III -

Từ ngày Đại hội “Tỉ võ đoạt soái” bế mạc, bọn trẻ Cao bồi lẫn Ma giáo đều ngạc nhiên vì Đảng trưởng và Giáo chủ của chúng bỗng biệt tích giang hồ.

Nhiều câu hỏi được nêu ra:

Phải chăng Đảng trưởng không muốn dính líu vào ân oán giang hồ nên rửa tay quy ẩn?

Phải chăng Giáo chủ quyết đoạt chức Minh chủ nên bế quan luyện thêm tuyệt đỉnh võ công?

Những thắc mắc ấy chưa được giải đáp, thì một buổi chiều kia, bọn trẻ càng ngạc nhiên hơn nữa khi trông thấy Đảng trưởng và Giáo chủ chúng đang ngồi chuyện trò thân mật dưới mái hiên vắng bên đường. Tin ấy đồn nhanh, chẳng mấy chốc bọn trẻ Ma giáo lẫn Cao bồi kéo đến thật đông.

Thằng Rọm thân mật nói:

- Giáo chủ vẫn mạnh khỏe đấy chứ?

Thằng Minh lật đật đáp:

- Từ nay, bồ đừng gọi là Giáo chủ nữa, mà cứ gọi là Minh gầy.

Thằng Rọm cũng vội nói:

- Vậy thì tôi gọi là bạn. Và bạn cũng đừng gọi tôi là Đảng trưởng hay Batman gì cả, mà cứ kêu là Rọm, hay Sâu Rọm cũng được.

Hai trẻ nhìn nhau, cùng nhoẻn cười cởi mở. Một lúc lâu, thằng Rọm tiếp:

- Sau đêm bị bạn đá cho một đá xể mặt, tôi về nhà bị ông già bố cho một trận nên thân. Chẳng hiểu ai đến méc mà ba tôi biết rõ thành tích bất hảo của tôi bấy lâu nay. Ông đánh tôi năm chục roi và cấm lập bè lập đảng phá phách hàng xóm. Ông dọa sẽ đưa tôi vào trại Giáo hóa, nếu tôi tiếp tục những trò du đãng. Ông còn khuyên tôi phải lo học hành để lập thân sau này. Ông không cấm tôi luyện võ, nhưng luyện võ để mạnh khỏe và để phòng thân, chớ không phải để hống hách, đánh lộn.

Thằng Minh nhe răng cười:

- Thế rồi bồ trở nên ngoan ngoãn và hiếu thảo?

Thằng Rọm thản nhiên tiếp:

- Lúc đầu tôi chỉ vâng dạ cho trôi, vì năm chục roi chỉ nung thêm căm thù với kẻ đã đá tôi xể mặt. Tôi quyết sẽ tìm bạn để rửa cái nhục ngày nào. Trong khi chờ đợi cơ hội, tôi cũng nghe lời ba tôi lo học hành chăm chỉ để chứng tỏ mình chưa đến nỗi hư đốn, mất dạy.

Thằng Minh chưa hết thắc mắc:

- Vậy mà nhiều đứa đồn bồ đã chán cảnh ân oán, giang hồ nên rửa tay quy ẩn!

Thằng Rọm cười hiền lành:

- Chúng thấy vắng tôi nên đồn bậy như thế. Nguyên ba tôi thấy tôi tuy chịu học, nhưng chưa hoàn toán giác ngộ, vì gương mặt tôi vẫn đằng đằng sát khí căm thù. Ông tìm cách đưa tôi trở về con đường chánh. Ngoài những lời dịu dàng khuyên nhủ. Ông còn đưa tôi lần lượt viếng các cô nhi viện như làng Cô nhi Chiến Tranh ở Long Thành, Cô nhi viện Diệu Quang ở Bình Chánh, Làng Thiếu Nhi SOS ở Gò Vấp.

Thằng Minh tò mò hỏi:

- Bồ đã trông thấy những gì ở các nơi ấy?

Rọm kể tiếp với giọng xúc động chân thành:

- Tôi đã trông thấy Đau Khổ và Tình Thương. Tôi đã chứng kiến cảnh hàng ngàn trẻ con côi cút cả mẹ lẫn cha, đang sống thiếu thốn, nheo nhóc trong Tình Thương của các vị tu sĩ, các nhà từ tâm... Chiến tranh đã tàn phá quê hương, gieo tang tóc cho bao nhiêu gia đình và cướp đi bao hạnh phúc vui tươi của tuổi ngọc. Tôi bỗng thấy thẹn với nếp sống bấy lâu nay của mình. Tôi thấy mình đã sai lầm. Tôi đã rưng rưng nước mắt khi thấy một đứa trẻ quằn quại trên giường bệnh, trên mình chỉ khoác một mảnh chăn đơn. Đó là hình ảnh của đứa em tôi, đó cũng có thể là hình ảnh của bạn của tôi, của bao nhiêu đứa trẻ khác đang sống trên quê hương đau khổ này. Sau những đêm thao thức, tôi cương quyết từ bỏ nếp sống cũ. Tôi không muốn hận thù.

Tôi không thích đánh nhau nữa.

Thằng Minh cũng lộ vẻ cảm động:

- Thế là bồ đã đi đúng đường rồi đó.

Rọm cười, nụ cười hiền lành trông dễ mến làm sao. Nó cầm lấy tay thằng Minh, thành thật hỏi:

- Còn bạn, nghe đồn bạn bế quan luyện thêm võ công tuyệt đỉnh, có thật thế không?

Thằng Minh nheo mắt nhìn Rọm, mắt nó long lanh niềm tin tưởng:

- Luyện võ công tuyệt đỉnh? Tôi nghĩ lại tức cười cho những trò lố bịch của mình. Thật ra, chúng mình chỉ bắt chước cải lương, ti vi, truyện võ hiệp tầm xàm, chớ biết gì mà luyện võ công tuyệt đỉnh? Đó chỉ là một trò chơi trẻ con theo thời, có điều chúng mình đã chơi quá lố.

Rọm tỏ ra hiểu bạn:

- Phải, chúng mình đã quá lố.

Thằng Minh vui vẻ tiếp:

- Sau cái đêm bị bồ đá cho gãy răng phun máu, tôi về nhà bị bà già nện thêm hàng chục cán chổi. Má tôi nói: “Trong lúc mẹ khổ cực buôn bán kiếm từng đồng nuôi con ăn học, mày lại bắt chước bọn du đãng mất dạy, cả xóm không ai chịu nổi bọn mày. Mày là Giáo chủ cái khỉ mốc gì? Tưởng như thế là hay lắm! Mày mới gãy một cái răng còn là may đấy, tao mong cho chúng đánh gãy cả hàm răng nanh của mày, để cho mày chừa bớt cái tật ngang tàng, bướng bỉnh. Từ rày tao cấm mày lập bè lập đảng, phá phách người ta. Mày là Giáo chủ hả? À, từ rày Giáo chủ chịu khó ở nhà nấu xôi, giữ em cho tao đi buôn bán. Mày mà bỏ đi chơi nữa, tao gởi mày về quê ở với ngoại mày”.

Rọm cố nhịn cười, hỏi nhỏ:

- Rồi vâng lời mẹ, ở nhà nấu xôi, giữ em?

Minh gầy lắc đầu:

- Còn lâu tôi mới chịu ở nhà. Tôi làm bộ xăng xít nấu xôi được vài bữa, rồi chứng nào tật nấy, tôi lại lén bỏ đi chơi. Bà già làm thiệt, bắt tôi gởi về quê ở với ngoại.

- Về quê ngoại có vui không?

- Quê ngoại tôi là một làng nghèo xơ xác ở một tỉnh miền Tây. Vắng ánh đèn màu thủ đô, vắng bạn bè tinh nghịch như quỷ sứ, tôi cảm thấy mình như bị lưu đày, nhưng đồng thời tôi cũng đã thâu nhận được những bài học thấm thía. Ở đây, trẻ con hiền lành, chất phác, không hỗn ẩu, nghịch ngợm phá phách như ở thành thị. Về đây, quen tật hống hách, tôi lại muốn làm Giáo chủ cả chúng. Bọn trẻ không ưa tôi, xa lánh dần. Tôi trở nên một đứa trẻ lạc loài, cô đơn. Sau, tôi phải tìm cách làm thân với chúng, hòa hợp với chúng những lúc đau buồn cũng như những lúc vui chơi.

Rọm thắc mắc hỏi:

- Con nít mà đau buồn nữa sao?

Minh thở dài tiếp:

- Ở nhà quê khổ lắm, chớ không như ở thành thị. Ngày nào cũng nghe súng nổ. Đêm đêm phải chui rúc xuống hầm. Vậy mà cũng không tránh khỏi tai nạn. Sống cảnh trên đe dưới búa, người dân thật khổ sở trăm chiều. Tôi đã chứng kiến lắm cảnh thương tâm. Có lần hai đứa bạn còn đùa giỡn với tôi lúc ban chiều, tối lại cả nhà đều chết vì đạn pháo kích vì không kịp xuống hầm trú ẩn. Dân làng lo đám táng cho cả gia đình. Một lần khác, trận chiến xảy ra gần nhà tôi. Tôi đã trông thấy mái nhà bốc cháy, những thân xác ngã gục. Tôi đã nghe những tiếng kêu la thảm thiết trong cảnh bom đạn tơi bời. Tôi lại mất thêm vài đứa bạn thật thà, những thằng bạn đáng mến và đáng thương. Chiến tranh đã gieo rắc tang tóc cho không biết bao nhiêu gia đình, đã gây cảnh tàn phá vô cùng khủng khiếp. Cảnh tàn phá của quê hương, cảnh đau khổ của bao người chung quanh đã làm cho tôi tỉnh ngộ. Nghĩ đến nếp sống của mình ngày xưa, tôi cảm thấy như mình đã đùa trên sự đau khổ của đồng bào. Giáo chủ, Đảng trưởng, Minh chủ là những cái quái gì? Dầu có là Minh chủ thật sự như trong các pho võ hiệp mô tả, tôi cũng không thể làm cho những người bạn trẻ của tôi khỏi chết vì cảnh bom rơi đạn lạc, cho đồng bào tôi thoát khỏi cảnh tử biệt sinh ly... Sau cùng không sống nổi ở nhà quê, ngoại đưa tôi trở về thành thị. Và từ đây, tôi quyết “rửa tay gác kiếm”, không muốn tập tễnh đi vào con đường hiếu chiến, hiếu sát. Tôi đã học được ở những người bạn quê mùa một bài học vô cùng quí giá về Đoàn kết và Thương yêu.

Rọm vỗ nhẹ vào tay Minh, giọng chân thành xúc động:

- Bạn bây giờ mới xứng đáng là Giáo chủ, không phải là Giáo chủ ma giáo mà là Giáo chủ chính giáo.

Minh lắc đầu, nghiêm giọng:

- Giờ đây, tôi chỉ là thằng Minh, chớ không là Giáo chủ của ai cả.

Rồi nó đưa mắt nhìn bọn trẻ - cao bồi có, ma giáo có - đang bu quanh chờ lệnh của Giáo chủ và Đảng trưởng. Nó ôn tồn hỏi:

- Bấy lâu nay, Thần giáo ta đã đoạt được những thành tích gì nào?

Một Đường chúa kính cẩn thưa:

- Ta đã làm cho bọn trẻ xóm khác khiếp vía, không dám bén mảng đến xóm ta. Ta đã đập bể mấy chậu kiểng quý giá nhà chú Năm vì chú ích kỷ không mở cửa cho chúng ta xem Tivi chiếu tuồng cải lương. Ta đã trừng phạt dì Tư vì dám đánh một Đà Chúa lỡ ăn cắp của dì mấy củ khoai lang, chúng ta đã ném vào sân nhà dì liên tiếp ba đêm ba gói...cứt. Ta đã...

Thằng Minh đỏ mặt, khoát tay lia lịa:

- Thôi thôi, bao nhiêu thành tích ấy đủ rồi.

Thằng Rọm cũng lên tiếng hỏi bọn cao bồi:

- Còn Đảng ta đã lập được những thành tích gì nào?

Cao bồi chánh vểnh mặt thưa:

- Chúng ta bắt buộc những đứa trẻ đi học ngang qua hẻm phải nạp tiền mãi lộ. Chúng ta đã trừng phạt lão Nhất bằng cách chọi đá vào nhà lão, vì lão không cho chúng ta coi phim cao bồi. Chúng ta đã dí đánh thằng Thành ở đường Đỗ Thành Nhân vì nó dám gọi ta là lưu manh, du đãng.

Chúng ta đã...

Thằng Rọm khoát tay ngăn lại:

- Thôi bao nhiêu đó đủ rồi.

Thằng Minh trang trọng tuyên bố:

- Thành tích của ta bấy lâu nay đều là những thành tích bất hảo. Nếu ta tiếp tục, một ngày kia chúng ta sẽ đi vào trại giáo hóa cả đám. Vậy, nhân danh Giáo chủ, tôi ra lệnh giải tán Thần giáo từ đây. Các bạn phải trở về nhà lo học hành, lo sửa mình để xứng đáng là những mầm non của dân tộc.

Bọn trẻ phe ma giáo lưỡng lự một lúc mới lên tiếng:

- Xin vâng lời Giáo chủ.

Thằng Minh mỉm cười:

- Từ đây, các bạn không nên gọi Giáo chủ nữa, cứ gọi là Minh gầy.

Thằng Rọm cất giọng sang sảng:

- Lời anh Minh nói rất đúng. Vậy, nhân danh Đảng trưởng, tôi ra lịnh giải tán Đảng Người Dơi. Từ rày, các bạn không được tụ tập phá phách hàng xóm, hống hách với bất cứ ai. Chúng ta nên lo học hành để trở thành người tốt cho đất nước mai sau.

Bọn trẻ riu ríu đồng thanh:

- Chúng tôi xin vâng lời.

Rọm cầm lấy tay Minh, đôi bạn tươi cười hớn hở. Qua phút giây kinh ngạc, bọn trẻ trở lại vui tươi. Chúng thấy bầu không khí hôm nay có vẻ thân mật, đầm ấm hơn bần không khí trong Đại hội “Tỉ võ đoạt soái” ngày nào. Sợi dây tương ái tương thân bắt đầu siết chặt những vòng tay bé bỏng.

Thằng Minh bỗng cất tiếng cười to, giọng vô cùng thành thật:

- Chúng ta sẽ thi đua học tập. Những lúc rỗi rảnh, chúng ta sẽ gặp nhau để trau dồi võ thuật, với tinh thần thể thao, chớ không phải với tinh thần hiếu chiến như ngày nào.

Thằng Rọm lộ vẻ hân hoan:

- Phải rồi, ba tôi thường khuyên: “Ta nên luyện võ để mạnh khỏe và để tự vệ chớ không phải để đánh lộn”.

Rồi nó hướng về phía bọn trẻ hỏi to:

- Các bạn đồng ý chớ?

Bọn trẻ vừa vỗ tay vừa reo to:

- Đồng ý! Đồng ý!

Thằng Minh cười vểnh răng, giọng dí dỏm:

- Vậy thì tôi sẽ có dịp trả lại anh Rọm món nợ ngày nào.

Rọm ngạc nhiên hỏi:

- Món nợ gì?

- Món nợ bồ đã đá tôi gãy răng đó mà.

Bọn trẻ cất tiếng cười vang, giọng cười hồn nhiên trong sáng. Rọm và Minh siết chặt tay nhau, môi nở nụ cười thông cảm, tin yêu...

Thẩm Thệ Hà

HẾT