Ru giấc mộng đời

Chương 25

Cuộc sống mới lạ nào rồi cũng quen, những ngày bỡ ngỡ khi Tịnh Phương về nhà Khoa rồi cũng trở lên bình thường khi mọi người trong nhà anh đều đối với cô rất mực thương yêu. Ngay cả Khoa cũng thế, chưa bao giờ anh làm một điều gì để cho cô phải buồn.

 

Ông bà Khôi thương yêu Tịnh Phương vì nhiều lẽ. Trước nhất vì Tịnh Phương là một cô gái đáng yêu. Tuy chỉ còn cha từ khi mới sinh ra nhưng Tịnh Phương sống rất nề nếp. Bản tính cô lại hiền lương, hiếu thuận nên bà Khôi là người gần gũi cô nhiều nhất càng thêm mến thương.

Còn một điều rất quan trọng mà ông bà Khôi thương yêu Tịnh Phương nữa là vì từ ngày cưới cô, thằng con phóng túng của ông bà đã trở nên chăm chỉ và sống nghiêm túc lạ thường. Những cuộc vui thâu đêm suốt sáng của anh hoàn toàn không còn nữa, ngay cả thói quen la cà nơi vũ trường cũng được anh bỏ đi.

 

Hằng ngày Khoa đến công ty làm việc và về đúng giờ. Nếu như có việc phải về muộn thì anh nhất định báo tin về cho gia đình biết. Khoa và Tịnh Phương sống như hai người bạn. Nhưng tất cả mọi người trong nhà đều không hề biết vì không bao giờ Khoa để lộ ra điều đó. Mà trong mắt mọi người, họ luôn là đôi vợ chồng hạnh phúc tràn trề. Bởi vì khi có mặt người thứ ba thì Khoa lúc nào cũng tỏ ra yêu vợ nhất trên đời. Và Phương cũng thế, cô đóng vai một người vợ nhỏ bé rất thành công.

 

Tịnh Phương vô tư sống trong căn nhà mà mới chỉ mấy tháng trước đây, có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến việc bước chân vào đó chứ đừng nói đến chuyện cô trở thành một thành viên trong đó. Cô không thể nghĩ được là gia đình Khoa lại giàu như thế, và cái anh chàng ăn chơi ngày nào lại là một giám đốc siêng năng như hôm nay.

 

Tịnh Phương cũng không hề biết rằng chính điều đó đã làm mẹ con bà Mỹ Hương sôi sục lên vì căm giận. Họ đã đi sai một nước cờ. Những tưởng Mỹ Chi đã giành được của Tịnh Phương một nơi nương thân sung sướng, không ngờ cô ta lại nhường cho cô một nơi còn đáng giá gấp trăm lần.

 

Trước đây, Mỹ Chi chỉ nghĩ Khoa là một công tử mê gái chơi ngông mà thôi. Vì thế, khi bị bọn anh chị vũ trường khống chế và khi có cơ hội, cô ta liền cầm ngay căn nhà của anh để lấy một món tiền trả cho bọn kia rồi bỏ trốn. Cũng may cô còn có một nơi dung thân tuyệt vời mà ở đó, cô đã tìm được hạnh phúc cho đời mình.

 

Đến khi Khoa cưới Tịnh Phương, Mỹ Chi đã nghĩ là cô không còn gì để lo sợ cho tương lai của mình nữa. Vì chẳng lẽ Khoa lại tự kể tội của mình? Vậy thì những điều cô đã làm không còn sợ anh nói ra nữa rồi! Nhưng khi nhìn thấy bề thế gia đình của anh, cô lại tự sỉ vả mình đã không có mắt nhìn người.

 

Bà Mỹ Hương cũng choáng cả người khi nghe con gái kể lể sự thật. Nhưng bây giờ mẹ con bà còn có thể là được gì nữa bây giờ khi mà mọi chuyện đã đâu vào đấy? Làm sao Mỹ Chi có thể chen vào khi mà cô đã làm bấy nhiêu chuyện với anh ta, và nhất là anh ta đã cưới Tịnh Phương rồi!

Nghĩ tới Tịnh Phương lòng bà Mỹ Hương lại sôi sục lên vì căm giận. Đúng là cái con ranh con luôn ngăn đường cản lối mẹ con bà! Tại sao số nó lại cứ may mắn như thế nhỉ? Vì nếu so sánh Tịnh Phương với Mỹ Chi thì nhất định cô ta không thể nào sánh được với con gái bà. Vì không thể nào lại đem con gà mà so với con phụng được.

 

Không thể chịu đựng được nữa nên trong một dịp tình cờ biết được chuyện giữa Khoa và Tịnh Phương, bà Mỹ Hương như mở cờ trong bụng. Bà đã vội vàng tìm Mỹ Chi và kể hết cho cô nghe. Và cô đã suýt xoa thương cho Tịnh Phương:

- Ôi tội nghiệp Tịnh Phương quá. Lấy chồng mà như vậy thì cũng như không. Mà tại sao Khoa lại như thế chứ, không lẽ anh ấy lại không yêu Tịnh Phương hay sao?

Bà Mỹ Hương trề môi:

- Chắc là như vậy rồi, con nhỏ nhà quê đó thì ai thương cho được!

Mỹ Chi lắc đầu:

- Biết là có phải như thế không? Hay là tại Tịnh Phương không chịu. Mẹ cũng biết là anh Khoa và Phương cũng mới chỉ biết nhau thôi chứ đã quen nhau lâu đâu mà nói là thương yêu nhau được. Trong khi đó thì Tịnh Phương lại yêu anh Thoại cơ mà.

Bà Mỹ Hương dèm pha:

- Yêu thương gì nó, chẳng qua là vì thấy thằng Thoại có đủ điều kiện nên nó mới yêu như vậy thôi. Bây giờ gặp được thằng Khoa ngon lành hơn nên bám riết chứ có chịu bỏ ra đâu. Cả ông già nó cũng khôn nữa, biết thằng Khoa con nhà giàu có nên cứ buộc riết cho nó. Nó còn cách nào để thoát ra được. Mà con cũng dở nữa, sống chung với nó bao lâu vậy mà không biết gia cảnh nó thế nào.

Mỹ Chi xụ mặt:

- Mẹ nói làm con lại thấy tức, ai mà ngờ được đâu. Con cũng biết anh Khoa là con nhà giàu, nhưng giàu đến cỡ nào thì con làm sao biết được. Anh ta giấu mình kỹ quá mà.

- Bây giờ thì có cơ hội cho con lấy lại được rồi đó.

Mỹ Chi ngạc nhiên:

- Mẹ nói vậy là ý gì?

Bà Mỹ Hương thản nhiên trả lời:

- Là con có thể đòi lại thằng Khoa chứ sao nữa!

Mỹ Chi trợn mắt:

- Làm cách nào bây giờ? Anh Khoa đã cưới Tịnh Phương rồi mà.

- Chuyện đó thì có gì là quan trọng đâu, cưới được thì nó bỏ được mà. Theo mẹ thấy thì thằng Khoa không yêu con Phương mà là yêu con đó. Con hãy tới gặp nó để xin lỗi nó và xin nó cho con trở về, mẹ tin là nó sẽ chấp nhận ngay thôi.

- Sao mẹ biết là anh Khoa còn yêu con?

Bà Mỹ Hương bật cười:

- Thế mới biết là con còn ngây thơ thật. Nếu nó không yêu con thì nó còn tìm con làm gì? Rồi chuyện nó cưới con Phương một cách vội vàng như thế, chẳng phải là do nó muốn trả thù con hay sao? Mà như thế có nghĩa là nó rất yêu con nên mới giận như thế chứ!

 

Mỹ Chi ngẩn người ra vì những lời giải thích của bà Mỹ Hương. Cô thấy mẹ cô có lý thật! Như thế thì phải tìm cách có lại được Khoa thôi, như thế thì cô sẽ nghiễm nhiên là bà giám đốc, và cuộc sống sang giàu sẽ không chỉ còn là ước mơ nữa. Tuy nhiên, cô cũng còn phân vân:

- Nhưng mà như vậy thì anh Thoai làm sao? Rồi lại còn dượng nữa, mẹ ăn nói làm sao với dượng đây?

Bà Mỹ Hương nhếch môi, một nụ cười hiểm độc hiện trên môi bà:

- Ôi dào, mấy người đó thì có gì con phải băn khoăn. Quan trọng là cuộc sống của mình tốt đẹp thôi chứ. Con có yêu thương gì thằng Thoại mà phải tiếc nó? Nó chỉ là cái phao để cứu con ra khỏi cuộc sống nhờ vả này thôi mà. Thằng Khoa làm điều đó chẳng phải là tốt hơn sao? Còn dượng con thì không phải lo, mẹ sẽ có cách nói với ông ấy. Còn nếu như mà ông ấy cứ cố chấp thì mẹ cũng chia tay luôn, tiếc nuối gì.

Mỹ Chi lạ lẫm nhìn mẹ:

- Chẳng phải là mẹ yêu dượng hay sao? Như thế thì...

Bà Mỹ Hương cắt ngang lời của con gái:

- Yêu với đương gì? Đó chẳng qua là hồi còn đi học mẹ mơ mộng thế thôi chứ còn bây giờ thì thực tế là hơn cả. Thôi nhé, không bàn cãi gì nữa. Con mau tìm tới thằng Khoa đi, nhớ khóc lóc cho nhiều vào, đàn ông họ thường hay mềm lòng trước nước mắt phụ nữ. Nhất là nó yêu con như thế.

Mỹ Chi càng nghĩ càng thấy lời mẹ cô là có lý. Nhất định là Khoa còn yêu mình nên mới hững hờ với Tịnh Phương như thế chứ thật ra cô ta đẹp đâu có thua kém gì cô bao nhiêu. Huống hồ hai người đã cưới nhau, thế mà anh ta vẫn không màng tới nó thì lời mẹ cô nói là đúng rồi.

 

Đứng bật dậy, Mỹ Chi đã có cho mình một quyết tâm!