Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 235

Cho nên không để ý xe được phép quẹo phải khi đèn đỏ, bị xe phía sau đâm vào đuôi xe.

Khương Thục Đồng nghe tiếng “leng keng” biết là va chạm rất nghiêm trọng, nên cô xuống xe kiểm tra.

Chủ xe phía sau cũng xuống xe, khi nhìn thấy biển số xe là 8888, mặt tái xanh, anh ta biết là xe Cố Minh Thành, chủ xe va chạm phía sau chỉ lái chiếc Mazda Hải Nam, đụng vào chiệc Audi A8 trị giá 2 triệu, hậu quả như thế nào anh cũng biết rồi.

Thực ra mà nói, va chạm xe Khương Thục Đồng rất vui.

Cô cảm thấy mình bây giờ hơi biến thái, vì Cố Minh Thành có thể làm bất cứ điều gì.

Vì xảy ra tai nạn, anh sẽ quan tâm xem cô có bị thương không, anh sẽ xuất hiện để giải quyết dùm cô.

Bốn năm ở Frankfurt không có ai ra mặt giúp cô chuyện giống như vậy.

Đối với sự quan tâm và yêu thương như thế, trong lòng cô thấy vô cùng ấm áp.

Chỉ cần cảm nhận được nó, những vết thương trong lòng cô mới dần dần hồi phục.

Cho nên việc đầu tiên là dừng xe bên lề đường rồi gọi điện thoại cho Cố Minh Thành nói rằng xảy ra tai nạn, vì chủ xe là anh, cô không biết cách giải quyết.

Quả nhiên câu đầu tiên Cố Minh Thành nói là “Có bị thương gì không?”

Giọng điệu rất khẩn trương.

Trong lòng Khương Thục Đồng phút chốc trở nên rực rỡ.

Chỉ vì suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng mà tâm sinh tội lỗi.

“Không sao, lúc em ngừng xe bị người phía sau tông tới, em không sao, chỉ là không biết giải quyết như thế nào, xe của anh, bảo hiểm em cũng không biết.” Khương Thục Đồng trả lời.

“Anh đến liền!” Cố Minh Thành trả lời.

“Thực ra anh có thể gọi công ty bảo hiểm của anh” Khương Thục Đồng đột nhiên cảm thấy đích thân anh đến thì quá phiền, cô chỉ muốn nghe những lời quan tâm của anh thôi, mục đích này cô đã đạt được rồi.

Cố Minh Thành đã tắt điện thoại, 10 phút sau anh lái xe tới.

Anh và cảnh sát giao thông, còn có đương sự bên kia đang xử lý tranh chấp, chiếc xe này chuyển đến hãng xe sửa chữa, Khương Thục Đồng tạm thời không lái được nên rất thất vọng.

Chiếc xe màu đỏ yêu quý rất tốt, nhưng anh chưa lái bao giờ.

Khương Thục Đồng muốn một chiếc xe như thế, anh đã lái qua, mang mùi vị của anh, rồi sau đó cô sẽ lái.

Khương Thục Đồng ngồi xe Cố Minh Thành về nhà.

Trên đường về Cố Minh Thành bắt đầu giáo huấn Khương Thục Đồng, “xe được phép quẹo phải em không biết à?”

Giọng điệu vừa quan tâm vừa trách móc, nhưng Khương Thục Đồng vừa mới gây tai nạn cũng hơi lo lắng.

Anh không biết tâm tư nhỏ bé và sự tự mãn của cô.

“Không biết!” Khương Thục Đồng ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Lúc học lái xe không có học à?” Cố Minh Thành chau mày tiếp tục trách móc.

“Anh cũng không chỉ!” Khương Thục Đồng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng ung dung.

Cố Minh Thành nhìn vào mắt cô, đột nhiên anh hiểu được tâm tư cảu người phụ nữ này.

Có phải tất cả mọi thứ anh phải chỉ cô mới biết hay sao?

Khương Thục Đồng biết anh đang vui vẻ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, Cố Minh Thành luôn quay đầu nhìn cô qua ảnh phản chiếu của cửa kính.

“Có bán hạt dẻ, anh ngừng xe em đi mua!” chịu không nổi ánh mắt nhìn chăm chăm của anh, Khương Thục Đồng để anh dừng xe bên lề đường.

Mua một túi hạt dẻ, hai người về nhà.

Ken vẫn còn ở công ty, chiều khi đi làm về tài xế sẽ chở cậu về, chiều nay là thế giới của Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành.

Sau khi về đến nhà, Khương Thục Đồng hơi đãng trí quên xuống xe.

“Muốn chơi trò rung lắc xe à, anh chơi với em!” Cố Minh Thành nói.

Khương Thục Đồng liếc anh một cái, mở cửa xe.

Nhưng tâm tư nhỏ của Khương Thục Đồng vừa mới trên đường Cố Minh Thành đã rõ.

Vừa bước vào nhà anh liền vịnh hai vai Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng bị anh chụp eo lại, lưng ngã người ra sau, ánh mắt điềm tĩnh và quyến rũ nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên suy nghĩ “anh xử em thế nào”

Cố Minh Thành giận dỗi nghiến răng!

Người phụ nữ này là con quỷ! Giữ chặt anh, từng bước không để anh leo lên.

“Thật khốn nạn!” Anh nghiến răng nói.

Khương Thục Đồng biết anh không phải nói mình, là nói trạng thái này anh không chế không được.

“Thủ đoạn nhiều quá ha? Hừ?” Cố Minh Thành gầm gừ hạ thấp giọng, nghiến răng nói.

Lần nào người phụ nữ này cũng vô tình khiêu khích dục vọng nơi anh.



Anh không thể kiềm chế bản thân mình.

Khương Thục Đồng không biết anh nói “thủ đoạn” là ám chỉ cái gì, nếu bắt đầu từ Adam, anh đã biết rồi, con người cô thực sự bị anh nhìn thấu hết rồi.



Cố Minh Thành mạnh bạo nhấc bổng cô lên, đặt lên giường trong phòng dưới lầu.

Người phụ nữ này mạnh bạo mới đủ để giải tỏa nỗi buồn trong lòng anh, thậm chí anh cảm thấy đi lên lầu 2 quá xa, nên trực tiếp giải quyết ở lầu 1.



Cảm giác đó thật là sướng.

Khương Thục Đồng nằm úp trên giường, “anh thật đáng ghét!”



“Ghét cái gì?” Cố Minh Thành vẫn nude nằm kế bên cô.



“Ghét anh không bao giờ mang bao cao su. Lần nào em cũng thấp thỏm lo âu.”

Cố Minh Thành nằm lại gần Khương Thục Đồng, nựng cằm cô.

Cố Minh Thành dựa người vào đầu giường, nên lúc này mặt Khương Thục Đồng đang kề sát vào ngực Cố Minh Thành.

“Không muốn sinh con cho anh à?”

“Không muốn nhanh như vậy!”

Cho nên ý là chờ thêm thời gian, vẫn còn muốn sinh con cho anh.

Dưới ánh nắng yên ả, Khương Thục Đồng nằm đó, lỗ chân lông trên khuôn mặt sáng lấp lánh, không có một dấu vết lỗ chân lông nào.

Cố Minh Thành mỉm cười, ngồi dậy mặc quần áo.

Mấy ngày nay Khương Thục Đồng ở phòng của Cố Minh Thành, mỗi ngày trong phòng phảng phất hương vị quen thuộc.



Đó là mùi của cô và anh.



Hôm nay Khương Thục Đồng đang ở trong xưởng vẽ tranh.

Có sự xúc tác của Cố Minh Thành, gần đây Khương Thục Đồng càng xinh đẹp hơn, ngay cả khi vẽ tranh môi cũng cong lên.

Âm dương điều hòa, giờ đây trong lòng Khương Thục Đồng rất yên bình.

Cố Minh Thành gọi điện cho cô, bảo cô đến công ty anh một chuyến.

Cô sắp xếp lại vải rồi đi.

Tâm trạng vui vẻ, Cố Minh Thành có chút ngây ngất.

Mấy ngày nay Cố Minh Thành đã sử xong chiếc xe màu đỏ cho cô, nhưng cô không muốn lái, cô thích lái chiếc Audi A8 của Cố Minh Thành.

Ý sâu xa Cố Minh Thành đương nhiên ít nhiều hiểu rõ, nhưng anh không phải là phụ nữ, tâm tư phụ nữ không thể hiểu rõ hết, anh không thể hiểu hết tâm tư hư vinh khi cô lái chiếc xe này.

Khương Thục Đồng gõ cửa bước vào, Cố Minh Thành đang viết gì đó.

“Lại đây.” Thấy Khương Thục Đồng Cố Minh Thành bỏ bút xuống, quay ghế sang một bên, chuẩn bị đón tiếp Khương Thục Đồng đang đi đến.

Khương Thục Đồng vừa bước đến trước mặt anh liền bị anh ôm trọn vào lòng, cô ngồi lên đùi anh, một tay cô ôm cổ anh.

“Lần này thế nào? Đến dễ dàng nhanh vậy à?”Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng.

Hôm nay Khương Thục Đồng trang điểm rất nhẹ nhàng, bình thường đa số cô để mặt mộc, môi thoa chút son YSL.

Tay kia cô ôm cổ Cố Minh Thành, hya tay ôm trọn, “người ta là người phụ nữ của anh rồi, anh gọi đến, ai dám không đến chứ?”



Giọng điệu dịu dàng, nhõng nhẽo khiến người đàn ông phải che chở đều ở trong câu nói ấy.

Cố Minh Thành thừa nhận khi nghe câu này mọi buồn phiền đều tan biến hết, hơn nữa sự sung mãn trong lòng cứ muốn phun trào ra, lan tỏa khắp cơ thể.

Người phụ nữ này bất cứ lúc nào cũng có thể khêu gợi sự hứng thú của anh, điều khiển anh đến nỗi anh không thể hình dung được như thế nào.



Nhưng câu nói hôm nay, anh không ngờ bản thân không thể kiềm chế được.

Khương Thục Đồng nhẹ nhàng hôn lên cổ Cố Minh Thành, còn hôn lên cả cổ áo của anh.

Cố Minh Thành nhìn thấy vết son môi của cô, nghiêng đầu nhìn cổ áo mình.

“Làm bẩn áo anh rồi, ai giặt giúp anh đây?”

“Bảo vợ anh giặt cho, em không có tư cach!” Khương Thục Đồng dựa vào vai Cố Minh Thành thỏ thẻ, đang thổi vào tai Cố Minh Thành.

Về việc không trở thành vợ Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng đã buông từ lâu, dầu sao vợ không bằng vợ lẻ! Bây giờ cô tự điều chỉnh thân phận mình.

Bây giờ cô chỉ là người phụ nữ sinh con giùm Cố Minh Thành, chứ không phải là gì của anh, không được làm chính thức thì mình làm “trộm” vậy.

Vợ lẻ cũng không đến nỗi tệ

Nhưng cô đã bị anh đánh cắp rồi.

Cướp không được thì cho qua.

Cố Minh Thành đai nghiến, mấy ngày gần đây Khương Thục Đồng luôn khiến anh nghiến răng, sẽ có ngày anh sẽ cho cô không có đường về, mới có thể dập tắt được ngọn lửa khiêu khích của cô.

“Ai là vợ anh hả?” hai tay Cố Minh Thành bấu cánh tay Khương Thục Đồng muốn cô nhìn thẳng vào mặt anh, nhưng Khương Thục Đồng vẫn kiên quyết dựa vào vai anh, không muốn đối mặt anh.

“Em làm sao biết được sau này anh muốn lấy thiên kim tiểu thư nhà nào!”

Bỗng Cố Minh Thành nhấc bổng Khương Thục Đồng lên bàn làm việc, mở cúc áo cô ra.

Ngọn lửa này mà không dập tắt sớm muộn gì cũng thiêu rụi anh.

Khương Thục Đồng ngồi trên bàn làm việc, mặt nhìn anh, hai tay để phía sau, vịnh vào bàn, nhìn vào mắt anh có vẻ mê hoặc.

Bao lâu này cô không dám đối mặt anh.

Sau khi hành sự xong, Cố Minh Thành mặc đồ giúp Khương Thục Đồng, khi cài cúc áo sơ mi lại, nói với cô một câu, “gần đây Kiều Tư Niên mở rộng kinh doanh khu vực miền nam, thực ra anh vốn không quan tâm ông ta, nhưng gần đây có chút bất an không biết tại sao, nên muốn bàn với em.”

Khương Thục Đồng đã ngồi vào ghế, anh đứng kế bên, cô đang chỉnh sửa lại y phục, “việc kinh doanh em đâu có rành.”

“Biết em không rành, nhưng anh chỉ muốn thổ lộ tâm sự với em thôi.” Cố Minh Thành gõ đầu Khương Thục Đồng một cái.

Thực lực của nhà họ Kiều hoàn toàn không thể sánh bằng tập đoàn Minh Thành, nhưng Cố Minh Thành không hiểu tại sao có chút bất an, chỉ là thấy khó chịu, hay là giác quan thứ 6 của anh quá nhạy cảm.

Qua lần này Khương Thục Đồng hơi kiệt sức, cô vò đầu và không để tâm đến lời Cố Minh Thành, bởi vì cô biết dù vấn đề khó đến đâu Cố Minh Thành cũng sẽ có cách giải quyết.

Ngay cả khi anh rơi vào trạng thái xấu, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ hồi phục trở lại.

Cho nên cô ôm đầu, mắt nhắm thư giãn không bận tâm đến chuyện này.

Buổi tối Khương Thục Đồng về nhà, dù sao cũng rất gần, cô muốn về thăm xem cha như thế nào, vì cha ở nhà một mình, ngộ nhỡ có việc gì xảy ra thì không ai biết, huống hồ hai ngày trước đã nảy sinh chuyện khiến ông lo lắng.