Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 150

Khương Thục Đồng nói không sao, để cô đừng kể chuyện lần trước cô té cầu thang với Cố Minh Thành

Tiết Lan không hiểu, nhưng vì bảo vệ bí mật của Khương Thục Đồng, cô tuyệt đối không bán đứng bạn bè.

Chủ đề Khương Thục Đồng với Bạch Mi bàn chưa nói xong, hai người vừa đi vừa nói, khi ra khỏi hoa viên có một cánh cửa nhỏ hình vòng cung.

Khương Thục Đồng bất cẩn va phải người kế bên, hình như va trúng đồng hồ của người đó, nghe một tiếng “tang”, vòng ngọc bích trên tay bị đứt rơi xuống đất.

Mắt Khương Thục Đồng dò kiếm trên sàn, sau đó cô ngước lên để tìm thủ phạm thì thấy Cố Minh Thành đang nhìn chăm chăm vào cái vòng ngọc bích của Khương Thục Đồng.

Thấy vòng tay Khương Thục Đồng bị rơi vỡ, anh mới ngước lên nhìn Khương Thục Đồng

Khương Thục Đồng cảm thấy khó chịu và buồn, vì vòng này là kỷ vật cuối cùng mẹ cô tặng cho cô

Khi nhìn thấy Cố Minh Thành, ý nghĩ muốn chửi cũng không được, vì đây là đám cưới Tiết Lan

Mà người này là người cô quyết tâm muốn cách xa.

“Tôi sẽ đền!” Cố Minh Thành nhìn xuống chiếc vòng bị vỡ ra ba mãnh dưới sàn

“Không cần đâu.” Dường như trốn tránh anh ta cũng khó khăn, Khương Thục Đồng không phải cố ý đến đây, xung quanh Cố Minh Thành cả đám người, rõ ràng anh cũng không phải cố ý va vào Khương Thục Đồng.

“Tôi sẽ đền!” Cố Minh Thành nhấn mạnh thêm lần nữa, giọng điệu quả quyết.

Khương Thục Đồng không muốn tiếp tục vướng vào chuyện này, cô với Bạch Mi liền đi khỏi.

Cố Minh Thành và đám khách nam phía sau, anh nhặt chiếc vòng bị vỡ thành ba mảnh lại

……

Sau khi Cố Minh Thành về đến công ty, giao cho thư ký một nhiệm vụ: điều tra quan hệ giữa Khương Thục Đồng và Bạch Mi. Bởi vì xem ra quan hệ giữa hai người phụ nữ này rất tốt, không giống như kẻ địch.

Rất nhanh cô thư ký đã tìm ra: quan hệ giữa Khương Thục Đồng và Bạch Mi rất tốt, nhưng nghe nói rằng có một đêm Bạch Mi đã ở cùng với Khương Thục Đồng cả đêm trong nhà máy, có vẻ như là bạn tốt, vả lại Bạch Mi cũng tán thành Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận ở bên nhau.

Cố Minh Thành châm điếu thuốc, chắc là như vậy, gửi cho anh hình ảnh để anh chia tay với Khương Thục Đồng, để tác hợp cho hai người, Khương Thục Đồng chắc biết rõ việc gửi hình ảnh.

Cố Minh Thành hít một hơi.

Cố Minh Thành chủ động hẹn Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng đang ở cửa hàng ở Thượng Hải, lần này cô đến để trả tiền thuê phòng ở Thượng Hải, xem cửa hàng một chút, công ty con của Cố Minh Thành cũng ở Thượng Hải.

Trước đây vì làm kinh doanh và lý do cá nhân, cô luôn ở trong xưởng của mình, Cố Minh Thành bất cứ lúc nào cũng có thể tìm gặp cô, cô trốn không khỏi, cô luôn muốn đi đâu đó, vòng quanh thế giới, hoặc xây một cái xưởng ở nước ngoài, thì sẽ dần lãng quên người đó, lần này đến Thượng Hải cũng đã thương lượng với Bạch Mi rồi, muốn xem địa chỉ công ty mậu dịch nước ngoài ở Thượng Hải, còn một địa chỉ là Tam Á.

Cố Minh Thành gửi tin nhắn cho cô, nói là đang ở bến Thượng hải, có việc muốn gặp cô.

Phản ứng đầu tiên của Khương Thục Đồng đương nhiên là từ chối.

“Sợ anh như vậy sao? Em lại chưa biết là việc gì, tại sao không đến chứ?”

Một từ “sợ” cũng khiến tim Khương Thục Đồng thắt lại, cô thừa nhận cô sợ gặp anh

Cuối cùng Khương Thục Đồng cũng đồng ý gặp, dù sao cũng không hẹn gặp ở nhà anh ta, cô sợ cái gì chứ?

Sự việc lần trước chắc sẽ không xảy ra nữa.

Gọi xe đi đến bến Thượng Hải, Khương Thục Đồng đi được một đoạn, thấy Cố Minh Thành hai tay đang dựa vào lan can, lưng cúi xuống hút thuốc, đang ngắm nhìn dòng sông Hoàng Phố.

Tiếng còi tàu vang lên, mặc dù Khương Thục Đồng đang nhìn trơ trơ Cố Minh Thành, nhưng cũng không bị tiếng còi làm giật mình.

Lúc nhỏ xem TV, ấn tượng về Thượng Hải là tiếng còi tàu, lúc đó đối với Khương Thục Đồng Thượng hải là một nơi xa vời mà cả đời cô không đến được, cả đời này không thể nào chính tai nghe thấy tiếng còi tàu.

Chưa từng nghĩ có một ngày được nghe tiếng còi tàu gần như thế, rất gần!

Thượng hải có sự lôi cuốn với anh, công ty con của anh, hai người ăn mì ở Thượng Hải

Tít tít bíp bíp

Thượng Hải hôm nay rất ảm đạm, không có mặt trời, nhưng trời lại rất xanh.

Dưới bầu trời xanh, anh mặc áo xám, đang đứng quay lưng hút thuốc, vẫn chưa nhìn thấy Khương Thục Đồng, dường như tất cả cảnh vật sau lưng anh biến mất chỉ còn lại một mình anh trên thế gian này.

Khương Thục Đồng cảm thấy hình ảnh này không đáng bị lẻ loi, người này nên có một đứa con riêng trong cuộc đời này.

Khương Thục Đồng cúi nhẹ người bước tới, vẫn chưa nói lời nào, anh dường như có linh cảm nên ngoái đầu nhìn lại, thấy Khương Thục Đồng đã đứng ở đó tự bao giờ.

“Đến rồi à?” Anh nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu bình thản cứ từ từ, nhưng khẩu khí không có một chút khinh miệt gì hết.

Khương Thục Đồng “ừ” một tiếng, đi lại phía anh.

“Tưởng em không đến chứ!” Anh cười.

Khương Thục Đồng không trả lời.

“Vòng tay của em không phải bị vỡ rùi à?”

“Tôi biết.”

Khương Thục Đồng hiểu ý của anh, chẳng phải là cố ý va chạm để làm vỡ vòng tay của cô, rồi kiếm cớ tạo mối quan hệ lần sau.

“Tấm hình em và Từ Mậu Thận chụp với nhau là em để cho Bạch Mi gửi cho tôi?” Cố Minh Thành hỏi.

Khương Thục Đồng giật mình, không biết Cố Minh Thành đã tìm ra manh mối gì, tuy nhiên Khương Thục Đồng bình tâm lại, muốn biết mối quan hệ giữa cô và Bạch Mi, cô nói “Sợ anh không chịu chia tay. Cho nên để Bạch Mi ra tay, tôi và anh ấy cảm xúc nó đến từ từ chứ không giống như anh, rất có sự mê hoặc, không phải lúc nào cũng lên giường, anh ấy cứ từ từ bước vào trái tim tôi, cho nên, xin lỗi anh!”

Khi nói đến hai chữ “xin lỗi”, Khương Thục Đồng cúi đầu.

À! Vậy người đó rất tốt!

“Tôi là người phức tạp đúng không?” Cố Minh Thành hỏi.

Khương Thục Đồng không trả lời, cô không biết nhưng những biểu hiện gần đây của cô hình như là đúng như vậy.

Nhưng cũng không phải, anh đã có bạn gái rồi, mỗi lần cố ý hay không cố ý kích động Khương Thục Đồng đều khiến cô cảm thấy anh hình như có mục đích khác chẳng hạn như là trả thù.

“Cái này tặng cho em!” tay anh cầm một vật gì đó đưa lên tặng Khương Thục Đồng

“Cái gì vậy?” Khương Thục Đồng ngạc nhiên nhìn vật đang nằm trong tay Cố Minh Thành, là một cái hộp rất đẹp.

Cố Minh Thành đưa cho cô, Khương Thục Đồng mở nó ra, quả nhiên là một chiếc vòng tay rất đẹp, Khương Thục Đồng không am hiểu về đá quý, nhưng nhìn từ bên ngoài có thể thấy được chiếc vòng này rất tinh xảo, bên trong lại có màu xanh tuyệt đẹp, nếu so với chiếc vòng của Khương Thục Đồng thì nó đẹp gấp mấy lần.

“Không cần đâu!” Khương Thục Đồng biết anh muốn bồi thường chiếc vòng của cô, hôm đó anh cũng đã nói anh sẽ bồi thường.

“Nếu cô không cần thì ném nó xuống sông Hoàng Phố đi!” Cố Minh Thành nói xong câu này rùi bước đi, không chút do dự.

Khương Thục Đồng nhìn chiếc vòng, mặc dù không biết giá trị bao nhiêu, nhưng chắc chắn rất đắt, ít nhất mười vạn?

……

Khương Thục Đồng lên đường đi Thượng Hải, đến Tam Á.

Bầu trời Tam Á càng xanh, Khương Thục Đồng khảo sát địa chỉ công ty, thời gian rãnh rỗi thì đi khám phá chân trời góc biển ở Tam Á.



Khương Thục Đồng đặc biệt có hứng thú với bốn chữ “chân trời góc biển”, thời gian cho tình yêu dường như đã hết rồi, còn lại không còn bao nhiêu thời gian nữa

Người yêu đã đi rồi, tình yêu cũng không còn gì nữa.

Mùa xuân không phải là mùa du lịch, người vẫn còn ít, cũng không phải là kỳ nghỉ, không phải thời điểm để du lịch

Khương Thục Đồng nằm trên bãi biển, chụp một tấm hình đại dương mênh mông, rồi sau đó chụp bốn chữ “chân trời góc biển”.

Cô ít khi gửi cho nhóm bạn bè, trong nhóm bạn bè cô hình như là người thầm lặng, nhưng hôm nay cô muốn phá cách, muốn gửi tin này cho nhóm bạn.

Tam Á và Hải Thành, cũng như Tam Á và Thượng Hải đều cách nhau bởi một đại dương mênh mông.

Khương Thục Đồng không phải là người văn chương, nhưng có một câu luôn lởn vởn trong đầu cô: Tình yêu ngăn núi cách biển

Bí ẩn này chỉ có trong lòng cô hiểu rõ nhất, giữa cô và Cố Minh Thành không những ngăn cách bởi núi và biển, mà là cả đời này cũng không vượt qua được những trắc trở.

Khương Thục Đồng khóc.

Cô lấy chiếc vòng ngọc Cố Minh Thành tặng cô chôn dưới gốc cây gần bờ biển Tam Á, chôn rất sâu, hy vọng không ai nhìn thấy được cảm xúc sâu trong lòng cô, mãi mãi sẽ không ai biết.

Tình cảm này đã bị chôn vùi.

Cố Minh Thành vừa mới họp xong, thì thấy tin Khương Thục Đồng gửi cho nhóm bạn, anh lẩm nhẩm câu: Tình yêu ngăn núi cách biển!

Tình yêu ngăn núi cách biển!

Cảm giác đau buồn cô đơn dần trải khắp trái tim anh, khiến tim anh đau đớn, nỗi đau dai dẳng không thể xoa dịu!

Tuy nhiên sau khi rũ bỏ cái thứ tình cảm đau lòng ấy, cô cảm thấy việc gửi tin cho bạn bè thật ấu trĩ, rồi cô xóa đi.

Sau khi về Hải Thành 10 ngày, Từ Mậu Thận có việc muốn thương lượng với Khương Thục Đồng, việc rất quan trọng.

ở quê của Từ Mậu Thận có một cô gái chưa lấy chồng, đi làm bị có thai, bị người nhà la mắng. Sau khi cô sanh em bé, là một bé gái, liền gửi cho cô nhi viện.

Mẹ Từ Mậu Thận biết anh muốn nuôi dưỡng bé gái đó.

Hôm nay, Khương Thục Đồng ở nhà, ngồi trên ghế sofa chăm chú thảo luận với Từ Mậu Thận.

“Nhận con nuôi à, tại sao lại muốn bàn với em?” Khương Thục Đồng vốn cảm thấy việc này không có liên quan gì tới mình.

“Thục Đồng, có thể em không biết, luật pháp nước ta ra qui định với người nhận con nuôi, người đã kết hôn phải có giấy kết hôn, nếu là đàn ông chưa kết hôn, người đàn ông phải lớn hơn người được nhận nuôi dưỡng bao nhiêu tuổi, bây giờ anh chưa đủ tuổi, vả lại chúng ta chưa có giấy kết hôn. Đương nhiên là không đủ điều kiện nhận con nuôi, ý của anh không phải là nhờ em đi cùng nhận giấy kết hôn, mà là em có thể dùng danh nghĩa của mình để nhận nuôi bé gái ấy.” Từ Mậu Thận đã nghiên cứu rất nhiều về luật nhận con nuôi, cuối cùng rút ra kết luận, anh là người đã ly hôn, không có tư cách nhận con nuôi.

Khương Thục Đồng tạm thời chưa trả lời Từ Mậu Thận vấn đề này, vì cô còn phải suy nghĩ.

Từng nghĩ cả đời này cô sẽ không có con, không nghĩ có một ngày sẽ có một đứa trẻ từ trên trời rơi xuống.

Khác với người ta, bây giờ cô phải suy nghĩ cho việc làm mẹ vất vả như thế nào.

Một cô con gái bé nhỏ, cô có muốn nuôi không?