Khương Thục Đồng tìm một bộ quần áo mặc vào, vén mớ tóc bị nhét trong bộ quần áo mới mặc ra ngoài.
Khương Thục Đồng đứng bên cửa, mở cánh cửa ra, nói một câu “Chồng tôi tìm tôi trong văn phòng, xin lỗi, lúc nãy tôi không kiềm chế được bản thân!”
“Tất cả đồ của tôi cô đã trả hết chưa?” Cố Minh Thành ngồi bất động trên ghế sofa, ánh mắt dõi theo Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng gật đầu.
“Này người phụ nữ của tôi, chừng nào cô trả cho tôi?” Cố Minh Thành đột nhiên chất vấn một câu.
Khẩu khí đùa cợt lúc nãy không còn, có chút gì đó buồn buồn, có chút gì đó xuống nước.
Khương Thục Đồng nhìn ra bên ngoài, không nói gì, cũng không thèm để ý đến Cố Minh Thành, đi thẳng đến văn phòng, Từ Mậu Thận đang đợi ở đó, hy vọng anh ấy không nhìn thấy cảnh này.
Từ Mậu Thận đã nói với Khương Thục Đồng việc giao cho Cố Minh Thành làm 500 bộ quần áo trong vòng ba ngày.
Khương Thục Đồng thầm nghĩ mục đích của Cố Minh Thành không đơn giản là chỉ làm phục trang.
Nhưng anh ta muốn gì chứ?
Không phải anh muốn lấy người đã kết hôn? Anh ta muốn cái gì?
Muốn cô ấy sao?
Trước mặt cô ấy không hề giấu diếm việc lên giường với người phụ nữ khác, Khương Thục Đồng thật không hiểu suy nghĩ của Cố Minh Thành.
“Khi nào ký hợp đồng?” giọng Cố Minh Thành hỏi từ phía sau lưng
Đối với hợp đồng này, Khương Thục Đồng từ chối ký, bởi vì cô cảm thấy không còn có bất cứ quan hệ gì với Cố Minh Thành nữa, muốn thoát cũng thoát không được, vả lại đầu óc cô không thể so sánh bằng Cố Minh Thành, trong đầu Cố Minh Thành có kế sách gì chắc chắn cô cũng không nhận thấy được.
Nhưng rõ ràng thấy rằng hôm nay Khương Thục Đồng chậm hiểu, cơ bản không chỉ là việc ký hợp đồng, mà cảnh vừa rồi lại bị Cố Minh Thành phát hiện.
Tuy đã biết từ trước rồi nhưng lúc đó vẫn khác nhau.
Cô ngước mắt lên, ánh mắt tội lỗi nhìn Cố Minh Thành, Cố Minh Thành cũng bắt gặp được ánh mắt ấy, anh từ từ quay đi chỗ khác.
Khương Thục Đồng nói cô không nhận hợp đồng này, nếu có việc gì thì xin gặp Cố tổng và Từ tổng thảo luận, cô có việc xin đi trước.
Sau đó cô về nhà, đầu óc suy nghĩ mông lung.
Vừa bước vào liền thấy mớ quần áo để hỗn độn trên ghế sofa đã được xếp gọn gàng ở đó, 2 cái áo lót cũng được xếp gọn để ở trên cùng
Hồi nãy cô đi trước, hóa ra anh ấy ở trong phòng để làm việc này.
Khương Thục Đồng tưởng tượng không ra hình ảnh một Cố tổng tự kiêu tự đại lại làm việc này nó như thế nào.
Cô sẽ mãi không tưởng tượng ra được tâm trạng anh như thế nào khi thốt lên câu “có thể quay về bên anh không”, trong tim anh lúc đó cô đã bị lỗi nhịp.
Khương Thục Đồng lấy tay bịt miệng lại, khóc thỏ thẻ.
Từ Mậu Thận đang thảo luận về các điều khoản và nội dung trong hợp đồng với Cố Minh Thành, đột nhiên Cố Minh Thành bực tức, rõ ràng là anh không tập trung nghe, anh nhìn lướt qua thấy trên bàn làm việc của Khương Thục Đồng có để một cái túi nữ màu đỏ, Cố Minh Thành biết rất rõ túi của Khương Thục Đồng.
Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa đối diện với bàn làm việc của Khương Thục Đồng, nên nhìn thấy được cái túi, có khả năng lúc Khương Thục Đồng bỏ cái túi lên rồi tiện tay ném nó một cái, nên đồ trong túi sẽ bị lộ ra, từ vị trí Cố Minh Thành ngồi có thể thấy được nửa cái bao cao su bị ló ra ngoài
Tim anh trở nên rất lạnh, tùy tiện mang theo bao cao su, và cũng không biết đi với ai!
Khương Thục Đồng đang ở trong phòng, ban đầu còn định hùng hổ đi đến văn phòng gặp Từ Mậu Thận để kéo anh ta không ký hợp đồng, sau đó thấy quần áo xếp gọn trên ghế sofa cô lại xìu xuống.
Trong thâm tâm Khương Thục Đồng, cô cảm thấy tiếp xúc nhiều quá với Cố Minh Thành sẽ không tốt.
Bởi vì Khương Thục Đồng biết rất rõ cái kiểu “Nói ở đây chết cây trên rừng” của anh, nhưng anh đã có bạn gái rùi, hôn lễ cũng đã sắp xếp xong xuôi hết, vậy còn theo đuổi cô là có ý gì?
Anh không những theo đuổi Khương Thục Đồng mà còn đánh trúng tâm lý cô, làm cô tâm ý bất an như ngồi trên đống lửa.
Sau đó Khương Thục Đồng ngồi trên giường gửi tin nhắn cho Từ Mậu Thận: Tại sao anh không muốn nhận đơn hàng này?
Từ Mậu Thận đang thảo luận với Cố Minh Thành trong văn phòng, nói là thảo luận chứ thực ra là Cố Minh Thành đang từ từ thiết chặt.
Nhận tin nhắn của Khương Thục Đồng, anh trả lời: Bởi vì trong thâm tâm tôi thấy có lỗi với Cố Minh Thành.
Khương Thục Đồng nhắn: Đừng ký. Giao hàng quá nhiều lần, lằng nhằng phức tạp.
Từ Mậu Thận cũng nghĩ vậy.
Thế là anh ngước lên nói với Cố Minh Thành: “Xin lỗi Minh Thành, Thục Đồng vừa mới nói với tôi hợp đồng này chúng tôi không ký.”
“Vừa mới đây sao?” Cố Minh Thanh ngồi trên ghế sofa từ từ châm điếu thuốc mắt nhấm lại.
Từ Mậu Thận giơ điện thoại lên, “wechat”
Cố Minh Thành nhếch mép cười bí hiểm, khiến cho Từ Mậu Thận dù đã quen biết với anh nhiều năm nhưng vẫn cảm thấy thần hồn nát thần tính.
“Cô ấy không chịu?” một lúc lâu sau anh mới nói
“Vâng, cô ấy không chịu, tôi một mình cũng không làm hết.” Từ Mậu Thạn hạ giọng điệu xin lỗi.
Uhm, Từ Mậu Thận cũng trở thành người nghiêm khắc, trong mắt anh hai người giống như một người hát một người diễn biến Cố Minh Thành trở thành người ngoài cuộc
Thực ra trong lòng cô không bao giờ là người nhà.
Cố Minh Thành đi khỏi.
Khương Thục Đồng đang đứng trong phòng của mình, nhìn qua kính cửa sổ thấy bóng Cố Minh Thanh đã đi khỏi.
Hai tay cô chấp sau lưng, lưng thẳng đứng, tuy không nỡ nhưng đây cũng là kết cục của cô và Cố Minh Thành.
Xe Cố Minh Thành chạy ra khỏi cổng công ty.
Khương Thục Đồng đột nhiên không muốn cả ngày ngồi lì trong công ty, dường như Cố Minh Thành đã già đi.
Mặc dù đối với anh, đàn ông có ba bốn cô bạn gái là chuyện bình thường, nhưng cô vẫn muốn chấm dứt với anh.
Hai ngày sau, Khương Thục Đồng nhận được một tấm thiệp cưới, đúng là của Tiết Lan.
Tình bạn của Tiết Lan và Khương Thục Đồng giống như “quân tử chi giao đạm như thủy”, cảm thấy rất bình đạm, tin Tiết Lan có bạn trai, Khương Thục Đồng cũng là người biết trước, nhưng không biết rằng bạn trai cô giàu như thế. Bởi vì nơi cử hành hôn lễ là biệt thự hoa viên của sơn thủy trang viên, Tiết Lan cũng từng nói, sơn thủy trang viên là nhà của bạn trai cô, sau khi kết hôn thì cũng sẽ là nhà cô, hôn lễ của cô cũng được làm tại đó.
Trong wechat Tiết Lan nói: Cậu phải trang điểm cho đẹp, nhưng đám cưới của mình, tiếc là chúng ta đều là con gái, cậu lấy chồng rồi, không làm phụ dâu được, nhưng sẽ liệt vào trong đám bạn thân của mình, lễ phục không thiếu, nhanh nhanh đi xem lễ phục mình chuẩn bị cho cậu có đẹp không.
Sau đó liền gửi hình lễ phục của Khương Thục Đồng qua wechat.
Đẹp lắm, nhưng là váy quay, lộ nguyên đôi vai trần, trước đây Khương Thục Đồng chỉ mặc loại váy có dây, kiểu này hở như vậy cô chưa từng mặc qua.
“Rất đẹp. Cám ơn cậu.”
“Hôm đó nhớ mang đồ trang sức đẹp nha.”
Khương Thục Đồng đã hứa.
Vào một ngày thứ bảy, bầu trời không một vầng mây, không một cơn gió, là một ngày mùa xuân vô cùng đẹp, Khương Thục Đồng sáng sớm đã đi rồi, thay bộ lễ phục Tiết Lan đã chuẩn bị, tóc búi phía sau, cắm thêm cây trâm cài tóc mang đậm nét Trung hoa, tai mang hoa tai mạ vàng, trên cổ đeo vòng cổ ngọc trai mỏng, tay đeo vòng ngọc bích, vòng tay này là mẹ Khương Thục Đồng để lại cho cô, màu trong suốt, hoa văn tinh tế, bình thường cô ít khi đeo vì bất tiện.
Nhưng lần này Tiết Lan buộc phải trang điểm đẹp, cô tất phải nghe theo.
Người đẹp hơn hoa
Bởi vì trời hãy còn sớm, hôn lễ bắt đầu buổi trưa, nên Khương Thục Đồng ra hoa viên dạo, Bạch Mi cũng đã đến, hình như Bạch Mi là họ hàng phía nhà trai, cô trang điểm rất phong cách nước Anh.
Khương Thục Đồng ngồi trên xích đu, lăc nhẹ nhàng từ từ, Bạch Mi đứng trước mặt cô.
Hai người đang thảo luận việc kinh doanh, vì Khương Thục Đồng cảm thấy bây giờ làm việc trong nhà máy kiếm tiền không nhiều bằng kinh doanh mậu dịch, vả lại cô không muốn cả đời ở nhà máy, cô muốn mở một công ty mậu dịch,hỏi ý kiến của Bạch Mi.
Bạch Mi cầm rượu vang, nói “Lần này cô hỏi đúng người rồi đó!”
Khương Thục Đồng cúi đầu, mỉm cười.
Cố Minh Thành đi vào cùng với một số người, anh đang bàn về thị trường chứng khoán với nhừng người bên cạnh.
“Nếu không biết mua cổ phiếu công ty nào, thì mua cổ phiếu của tập đoàn Minh Thành!” Cố Minh Thành vừa đi vừa nói đùa.
Những người bên cạnh cũng cười theo.
Vừa quẹo qua hoa viên, thấy Khương Thục Đồng đang ngồi trên xích đu, ánh nắng rọi vào khuôn mặt cô.
Cô ngước lên, thấy Bạch Mi, Bạch Mi dường như đang chỉ tay vào giang sơn
Đôi hoa tai lúc lắc chiếu lấp lánh, đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy hở vai, vai không mượt, vai ngang, rất biết chọn đồ, để lộ xương cổ, rất hút hồn.
Nhưng lúc này vị trí cô ngồi nhìn theo hướng của Cố Minh Thành mà nói thì là nhìn nghiêng, cho nên Cố Minh Thành chỉ có thể thấy dáng vẻ cô ấy đang mỉm cười.
Những người xung quanh, đối với cô ấy họ đều là hư không, cô chuyển động rất chậm, thời gian dường như cũng chậm lại, đôi hoa tai lại đong đưa.
Đột nhiên Cố Minh Thành trở nên bình yên giống như bầu trời xanh
“Cố tổng, Cố tổng... “ những người xung quanh đang nói gì với Cố Minh Thành
Cố Minh Thành vẫn chưa hoàn hồn, chỉ trả lời ậm ừ.
Khương Thục Đồng không nhìn thấy Cố Minh Thành, đám cưới Tiết Lan cô không nghĩ tới sếp tổng cũng đến, đi vào đại sảnh cùng với Bạch Mi, một đôi đang đứng trên sân khấu, hôn lễ sắp tiến hành, Khương Thục Đồng và Bạch Mi đứng nép sang, Bạch Mi hét “ oh” “oh”
Mấy chuyện hò hét như vậy Khương Thục Đồng làm không được, cô chỉ vỗ tay, nhìn Bạch Mi, rồi mỉm cười, cô cảm thấy con người Bạch Mi sống rất cởi mở, rất ngưỡng mộ.
Cố Minh Thành diện nguyên bộ đồ màu đen ở phía sau, ngồi giữa đám người đông đúc, đang nhìn cô vỗ tay phía trước.
Anh đã từng nghĩ sẽ cho cô có một đám cưới trong mơ.
Sau hôn lễ, mọi người được hoạt động tự do.
Tiết Lan gặp Khương Thục Đồng sau sân khấu, không kiềm lòng hỏi ngay, tại sao sau cuộc thi đấu lần trước cô lại đột nhiên chia tay Cố tổng để lấy Từ tổng? Có phải Tiết Lan chưa làm tốt việc gì.
Tiết Lan cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì quan trọng nên mới không dám tùy tiện nói với Cố Minh Thành, chỉ sợ mang lại tai họa cho Khương Thục Đồng, nhưng luôn thấp thỏm lo âu, lại không gặp được Khương Thục Đồng, có nhiều chuyện không gặp trực tiếp không nói được.