Quỳnh Châu Toái Viên

Chương 54

Hoạ Phiến đứng trước cửa phủ, một lúc lại nhìn xung quanh. Triệu Hi cùng Tô Bình sáng sớm đã rời đi đến giờ sắc trời cũng đã tối còn chưa thấy về, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy như đã xảy ra một tai hoạ nào đó liền bất an không yên. Người gác cổng thấy bộ dáng lo lắng của nàng cũng hảo tâm hỏi một câu: “Hoạ Phiến cô nương, có việc gấp gì sao?”

Hoạ Phiến lắc đầu không nói, người gác công hỏi không có kết quả liền ngượng ngùng thu miệng, hảo tâm đưa đến một cái ghế: “Cô nương, ngồi một chút đi!”

Hoạ Phiến yên lặng thở dài: Ta lúc này sao có thể ngồi yên được! Sau đó nàng cảm ơn người gác cổng đột nhiên nghe được một tiếng: “Đại nhân, quản gia, các ngươi đã trở lại! A, Phượng công tử xảy ra chuyện gì vậy?”

Hoạ Phiến vội vàng chạy đến đón: “Đại nhân… Thiếu gia!”

Triệu Hi trầm giọng nói: “Mau mau trở về phòng!” Dưới chân bước không ngừng, lắc mình vào bên trong phủ, Hoạ Phiến cũng vội vã theo sau, Tô Bình thì ôm chặt đứa nhỏ vào trong phủ, phân phó: “Coi cửa phủ cẩn thận!” Rồi quay đi.

Người gác cổng không hiểu chuyện gì cũng không dám chần chờ đã vội vàng đóng cửa, cẩn thận rào tốt.

Triệu Hi cước bộ như bay, giây lát vào sân rồi vọt đến phòng, cẩn thận đem Tử Ngộ trong lòng đặt lên giường rồi đắp lên áo gấm, vuốt ve khuôn mặt hơi nhiễm lạnh của hắn, thấp giọng phân phó Hoạ Phiến đang đi vào: “Lấy một chậu nước ấm!”

Hoạ Phiên vâng lời rời đi, Tô Bình ôm đứa nhỏ vào phòng để Triệu Hi bế, đem cục cưng đang say ngủ đặt lên cạnh Tử Ngộ, kéo mền đắp lên. Đứa bé này bao ngày qua hắn đều hi vọng có được nhưng đến hiện giờ lại không cảm thấy được hạnh phúc.


Hoạ Phiến bưng nước ấm đi vào đặt ở đầu giường. Triệu Hi vắt khăn nhè nhẹ, lau sạch khuôn mặt cho Tử Ngộ. Tô Bình thấp giọng nói: “Đại nhân, có cần tắm rửa cho tiểu thiếu gia một chút không?”

Hoạ Phiến đã sớm nhìn thấy đứa nhỏ, trong mắt đột nhiên ánh lên: “Tiểu thiếu gia? Là bảo bảo của thiếu gia sao?” Triệu Hi yên lặng gật đầu.

Tô Bình thanh âm thấp xuống: “Ta đi tìm nãi nương. Hoạ Phiến, ngươi lại lấy thêm nước ấm đi rồi giúp tiểu thiếu gia tắm rửa!” Hoạ Phiến nước mắt chảy ra, xoay người lặng đi khỏi phòng.

Triệu Hi sờ sờ nước ấm, nhìn thấy Hoạ Phiến sắp đi khỏi vội vàng gọi lại: “Hoạ Phiến, thêm một chút nước ấm nữa, ta muốn tự mình lau người cho Tử Ngộ. Ngươi bưng một mình không được thì gọi thêm hạ nhân đi!”

Hoạ Phiến gật đầu, đi khỏi, Tô Bình cũng lặng lẽ theo sau, đột nhiên nhớ đến Hoa Tượng cũng vừa sinh em bé, lão bà của gã còn nhiều có lẽ sẽ giúp cho tiểu thiếu gia một chút a.

Chỉ chốc lát sau, Hoạ Phiến đã dẫn theo bốn hạ nhân vào phòng, trong đó hai người bưng nước ấm còn hai người khác bưng bồn tắm. Nước ấm đổ vào trong, Triệu Hi lại phân phó: “Đốt thêm nước ấm, nửa canh giờ sau đưa tới!” Hạ nhân lĩnh mệnh mà đi.

Triệu Hi đem đứa nhỏ từ trong chăn ôm ra, cởi bỏ y phục trắng cho nó. Đứa nhỏ này từ khi sinh ra chưa được tắm rửa sạch nên trên người còn loang lổ vết máu đen. Triệu Hi đem tất cả cởi hết xuống, sờ sờ nước ấm, cảm giác cũng không phỏng tay, mới đem thân thể nho nhỏ thả vào trong bồn, chỉ lộ ra mỗi đầu.

Hoạ Phiến lấy từ trong tủ ra một cái khăn đi đến bên bồn nhẹ giọng nói: “Đại nhân, ta tới giúp tiểu thiếu gia tắm!”

Triệu Hi yên lặng lắc đầu, nhận lấy chiếc khăn từ tay Hoạ Phiến, nhúng nước rồi cẩn thận từng chút rửa sạch thân thể của tiểu hài tử.

Đứa nhỏ tựa hồ cảm thấy thoải mái, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng còn lộ ra một nụ cười mũm mĩm, Hoạ Phiến trong mắt nóng lên: “Đại nhân, bảo bảo đang cười!”

Triệu Hi trong lòng đột nhiên đau xót, một lúc thì cảm giác kiêu ngạo cùng vui sướng bỗng dưng dâng lên, một giọt lệ phút chốc rơi xuống hoà tan vào bọt nước nhẹ nhàng văng lên.


Tô Bình mang theo nãi nương tiến vào, vừa lúc Triệu Hi ôm đứa nhỏ ra khỏi bồn tắm, Hoạ Phiến cũng sớm lấy ra trang phục cho nó mặc vào, sao đó tìm chăn bông mới tinh bọc lại thân thể bé nhỏ. Triệu Hi nhìn cục bông chỉ lộ ra khuôn mặt trẻ con, thở dài: “Hoạ Phiến, may mà ngươi cẩn thận, mọi việc mới có thể chu toàn!”

Hoạ Phiến rũ đầu xuống, cẩn thận dùng khăn lau vết nước còn vương lại trên mặt đứa nhỏ, rồi đem nó đặt lại bên người Tử Ngộ. Tô Bình mang nãi nương tới nhìn thấy nó đang ngủ say, phân phó nói: “Đây là tiểu thiếu gia, chỉ cần sữa của ngươi là đủ, mau tới uy thiếu gia đi!”

Nãi nương hành lễ với Triệu Hi: “Đại nhân xin yên tâm, đứa bé nhà ta uống được, sữa này sẽ đủ, có thể uy cho tiểu thiếu gia!”

Triệu Hi gật đầu: “Sau này ngươi không cần làm việc khác nữa, chỉ cần phải đặc biệt nuôi nấng tiểu thiếu gia thôi. Bình, phân phó phòng bếp làm đồ ăn ngon hằng ngày cho nãi nương.” Tô Bình gật đầu, nãi nương vén áo thi lễ: “Đa tạ đại nhân!”

Cửa truyền đến một giọng thông báo: “Đại nhân, nước ấm đã đưa tới!” Triệu Hi thản nhiên nói: “Vào đi!”

Hai gã hạ nhân bưng lấy nước ấm đi đến, đem hai chậu thủy đặt lên bàn rồi cúi xuống dọn dẹp chậu nước của đứa nhỏ.

Triệu Hi phất tay nói: “Không cần phải đổi nước, mang chậu kia ra đi!” Hạ nhân vâng một tiếng sau đó lui ra ngoài.

Triệu Hi nhìn ba người trong phòng cau mày nói: “Các ngươi ra ngoài sân một chút, ta muốn xoa bóp cho Dục Hoả!” Hắn vẫn còn nhớ rằng trước mặt người khác thì không thể nói rõ tên Tử Ngộ kia.

Tô Bình mang theo nãi nương cùng Hoạ Phiến lui khỏi phòng. Triệu Hi lấy từ trong tủ một tấm khăn mặt mềm mại sau đó bưng chậu nước đến đầu giường, bế đứa nhỏ vào phía trong rồi cần thận xốc áo ngủ lên, chậm rãi đem thân thể Tử Ngộ lật ra, xoay lưng về phía mình. Nhìn thấy y phục kia rõ ràng là của tên Vân Ngọc, hắn vô cùng ngứa mắt, dứt khoát “Xoẹt” một cái liền xé rách đi. Đôi đồng tử đột nhiên co lại, hai đạo roi thâm sâu vừa to vừa rộng nổi bật ngay trước mắt, da thịt như muốn nát, nhưng nhờ vào Kim Sang Dược nên máu tạm thời đã dừng lại.

Triệu Hi vắt khăn, nhẹ nhàng lau từng chút.


Roi này đích thị có gai, chỉ cần đánh một phát huyết nhục sẽ lưu lại trên lưng. Triệu Hi nhẹ nhàng lau, lớp máu khô chậm chạp rớt xuống, hai mắt như đỏ lên cắn chặt khớp hàm, di chuyển dưới tay cũng càng lúc càng trở nên chậm lại.

Thật vất vả mới lau sạch tấm lưng kia, Triệu Hi lấy ra từ trong lòng Kim Sang Dược cẩn thận bôi bên, trong hôn mê Tử Ngộ dường như cảm thấy đau đớn, cơ thể run lên nhè nhẹ.

Dược hảo hạng, Triệu Hi đem y phục trên người xé xuống rồi ném trên đất, đem chiếc khăn lông đệm ở giường, cẩn thận đem Thu Tử Ngộ lật người lại đối mặt với hắn, vặn nước ấm lau sạch sẽ được nửa người, sau đó mới để Tử Ngộ ngửa mặt nằm ngủ.

Triệu Hi sắc mặt hiện ra vài phần xanh trắng, trên bụng Tử Ngộ rõ ràng vết đao rất sâu, miệng vết thương thật dài đó cũng đã được Uý Oản băng bó thoa thuốc, làn da toàn những vết máu loang lỗ như muốn dựng lại cảnh mổ bụng thảm thiết giờ Tý.

Triệu Hi hai tay có chút phát run, miễn cưỡng áp chế cảm xúc mà cẩn thận lau nhẹ, ngay cả miệng vết thương hắn cũng không dám đụng vào. Hốc mắt nóng lên đến khó chịu, hàm răng cắn chặt, trên trán mồ hôi lạnh tủa ra như mưa, nhưng bàn tay lại vô cùng vững vàng không một chút sơ sẩy.

Thật vất vả mới lau sạch. Triệu Hi chậm rãi thở ra, nửa người trên của Tử Ngộ đã xong, bây giờ bắt đầu thay chậu, lau nửa người dưới.

Dù phía dưới hắn nhìn qua đã rất nhiều, giữa hai chân có một chút máu loãng vướng lên đùi bẩn, vết thương nơi đó cũng không đến nỗi khiến cho người ta sợ hãi. Triệu Hi dần dần khôi phục tinh thần cẩn thận lau sạch, sau đó cầm y phục mà Hoạ Phiến đã chuẩn bị ở đầu giường thay Tử Ngộ mặc vào, sau đó kéo mền đắp lên.

Làm tất cả mọi việc đều không thể đánh thức được Tử Ngộ nhưng vô cớ mà đánh thức tiểu bảo bảo kia, Triệu Hi chỉnh lại tấm mềm một lát liền nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nó động đậy, sau đó thì khóc rất to nhưng rất dùng sức mà khóc, qua một chút khuôn mặt đã trướng lên đỏ bừng.

Triệu Hi ôm lấy tiểu bảo bảo, mở cửa phòng gọi ba người vào rồi đưa đứa nhỏ cho nãi nương, bà ôm vào giường sau, chỉ một lát tiếng khóc của nó đã dừng lại, có lẽ là đang nếm hương vị của mùi sữa một cách rất thoả mãn mà không hề khóc.

Tô Bình gọi hạ nhân tới đem hai chậu thuỷ tinh ra ngoài, Hoạ Phiến đi đến cạnh giường cẩn thận nhìn sắc mặt Tử Ngộ, thấp giọng hỏi: “Khi các ngươi tới vừa vặn lúc thiếu gia sinh sao?”

Tô Bình biến sắc, Triệu Hi ánh mắt chớp lên, chậm rãi gật gật đầu: “Không sai, may mắn chúng ta đến kịp lúc, nếu không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì!” Tô Bình cúi đầu không nói: Không sai, thảm hoạ này vốn không nên nói cho Hoạ Phiến!


Cửa truyền đến thanh âm của hạ nhân: “Đại nhân, bữa tối đã nguội rồi, có cần hâm lại không?”

Ba người nhìn ra cửa sổ mới phát hiện trời đã chuyển đen một màu, Triệu Hi tiếp lời nói: “Được, hâm nóng rồi đưa đến đây.” Dừng một chút lại nói: “Đem thêm đồ ăn cho Tô Bình và Hoạ Phiến!” Hạ nhân vâng một tiếng rồi quay gót rời đi.

Nãi nương vòng vo đi ra, trên tay ôm chặt đứa nhỏ đã uống no đủ, hiện tại đã ngủ mất. Nãi nương nhìn Triệu Hi ôn hòa cười nói: “Tiểu thiếu gia ăn thật tốt, đại nhân quả là có phúc nha!”

Triệu Hi tiếp nhận tiểu bảo bảo rồi đặt bên người Tử Ngộ như cũ, phân phó nói: “Ngươi sẽ sống ở viện tử này để có thể kịp thời uy khi nó đói. À đúng rồi, con của ngươi cũng cần phải nuôi nấng, cũng đem tới nơi này luôn đi! Đứa bé kia là nam hay nữ?”

Nãi nương cung kính bẩm báo: “Hồi bẩm đại nhân, là một bé trai!”

Triệu Hi gật đầu: “Cũng tốt, ngày sau cũng có thể làm bạn chơi! Cùng nhau sống ở đây đi!” Nãi nương vui vẻ lui xuống.

Hạ nhân bưng bữa tối vào phòng, Tô Bình cùng Hoạ Phiến sau khi dùng xong cũng lui ra. Triệu Hi nói bọn họ không cần rời viện buổi tối mà cũng nên ngủ lại ở đây, nếu có bất trắc thì ra tay vẫn tiện. Sau đó hắn tự mình rửa mặt một cái nhưng không lên giường, chỉ nằm bên mép lim dim ngủ.

Thu Tử Ngộ khí huyết suy yếu, lúc nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, cảm giác được bên người có một thứ nho nhỏ, hắn liền hiểu được đây chính là đứa nhỏ mà bản thân đã vất vả sinh ra, nhịn không được hơi hơi giật giật, muốn ôm lấy đứa nhỏ.

Triệu Hi rất cảnh giác, lập tức liền thanh tỉnh, nhìn thấy Tử Ngộ đã mở mắt mới vội vàng hô lên: “Tỉnh rồi sao? Ngươi có chỗ nào khó chịu à?”

Thu Tử Ngộ nhìn thấy Triệu Hi nằm ở bên giường có vẻ như để dễ dàng chăm sóc hắn, không dám lên giường nghỉ ngơi. Trong mắt đột nhiên nóng lên, một giọt lệ cuối cùng cũng chảy xuống.


Triệu Hi cực kỳ hoảng sợ, ôm cổ hắn: “Xảy ra chuyện gì? Chỗ nào đau sao?”

Thu Tử Ngộ cố hết sức lắc đầu, hé miệng, hơi thở mỏng manh: “Triệu… Hi…”

Triệu Hi nhẹ nhàng vuốt ve ***g ngực hắn, thấp giọng nói: “Thương thế của ngươi còn quá nặng, không được nói mà phải nghỉ ngơi thật tốt! Là ta đã trách nhầm ngươi, là ta có lỗi với ngươi, chờ ngươi khoẻ lại ta phải lấy đao tự chém mình một nhát mới có thể giải quyết được tội lỗi này!”