Quỳnh Châu Toái Viên

Chương 53

Mọi người ánh mắt đồng loạt nhìn về phía thái tử, thái tử cũng không quay đầu tránh đi, lại nhìn Thu Tử Ngộ đang hấp hối, dậm chân nói: “Thứ đó thì tiếc cái gì? Ta về cung lấy ngay!” Ánh mắt chuyển đến Uý Oản: “Lão sư, ta chỉ có một gốc cây, hữu hiệu sao?”

Thái Phó mỉm cười: “Không vội, Tham Hoàn của ta có thể bảo vệ chân khí cho hắn ba mươi ngày, sau ba mươi ngày ta nhất định có thể tìm được giải dược, đến lúc đó dùng Song Nhuỵ Tuyết Liên cũng không muộn!” Thái tử gật gật đầu, theo bản năng dựa vào Thái Phó.

Thu Tử Ngộ rên rỉ đứt quãng, mày hơi chau lại, trên mặt thế nhưng không có một chút mồ hôi, ngược lại Triệu Hi ôm chặc hắn trên trán từng giọt một chảy xuống. Vân Ngọc nhìn Tử Ngộ cắn môi dưới, ánh mắt hiện lên nét đau đớn, y lấy từ trong ngực ta một tấm khăn lụa màu xanh lau nhè nhẹ cho Tử Ngộ.

Úy Oản đến gần nhìn sắc mặt của hắn thấp giọng nói: “Tham Hoàn đang phát huy hiệu quả, các ngươi mau tránh ra để hắn nằm xuống, ta sẽ châm cứu.”

Triệu Hi và Vân Ngọc liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt cùng ngập tràn chua xót. Triệu Hi cúi người, hai tay không dám dùng lực mạnh, cẩn thận kiềm lại thân thể Tử Ngộ không ngừng run rẩy.

Uý Oản ánh mắt chuyên chú, cổ tay áo vừa lướt, bàn tay đã lấy ra một loại kim châm, ánh mắt chớp một cái, hai tay đồng thời cử động, chuẩn xác cắm vào đại huyệt đạo của Tử Ngộ.

Úy Oản không dám thả lỏng, lần lượt chuyển động kim châm, tiếng rên rỉ của hắn dần dần dừng lại, thật chậm rãi từng giọt mồ hôi tinh tế lần lượt chảy xuống. Triệu Hi thử thả lỏng hai tay, phát hiện thân thể run rẩy của hắn đã dừng lại mới chậm rãi thở dài.

Uý Oản từ từ chuyển động kim châm, ánh mắt không một chút rời khỏi khuôn mặt Tử Ngộ, tinh tế quan sát thần sắc của hắn. Một nén hương phút chốc cũng qua đi, Tử Ngộ chân mày mới dần dần thả lỏng, khuôn mặt nhợt nhạt cũng trở nên hồng hào hơn, Uý Oản mỉm cười thu kim châm về.


Vân Ngọc cầm khăn tay lau tầng tầng mồ hôi trên mặt Tử Ngộ, thấp giọng hỏi: “Hắn làm sao vậy?” Thái tử bu lại: “Lão sư…”

Thái phó đem kim châm thu vào tay áo, nói giọng ôn hoà: “Hắn vừa mổ xong, tổn thương nguyên khí, mất máu rất nhiều. Nhưng mà đây chỉ là ngoại thương, ta đã đem vết thương khâu lại, đã dùng Tham Hoàn nên không sao cả, ngày mai sẽ tiếp tục từ từ điều dưỡng. Mới vừa rồi châm chính là đem độc tố thu lại một chỗ, tạm thời áp chế! Chờ tìm được giải phát, sẽ tiêu giải!” Mọi người im lặng, Vân Ngọc lấy một cái áo ngủ bằng gấm cẩn thận đắp lên người Tử Ngộ.

Đứa nhỏ nằm trong lòng Tô Bình đột nhiên “Oa” một tiếng rồi khóc lớn, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, hơi hơi mân mê, khuôn mặt nhỏ nhắn đưa vào ***g ngực Tô Bình, đầu dụi dụi vào.

Tô Bình có chút mê muội, không rõ đứa nhỏ lần này khóc vì cái gì? Ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía chủ tử của mình. Triệu Hi thở dài, đứng dậy ôm lấy con mình. Đứa nhỏ vẫn còn khóc lớn, Triệu Hi thì không biết vỗ con nhỏ, lại nhìn về phía Tô Bình, hai người đưa mắt nhìn nhau, đối với việc này thì không ai có kinh nghiệm, hiển nhiên là để đứa nhỏ khóc đến đáng thương.

Thái tử nhìn một lúc bỗng nhiên liều lĩnh nói: “Hay là nó đói bụng?” Mọi người đều sửng sốt, Úy Oản trầm ngâm nói: “Chắc là đói bụng!” Từ trong lòng lấy ra một khối khăn lụa thấm chút rượu đưa cho Triệu Hi. Triệu Hi cầm lấy khăn lụa sững sờ, Uý Oản nhắc nhở nói: “Đem khăn lụa nhét vào miệng của nó thử xem!” Triệu Hi theo lời đem khăn lụa nhét vào miệng đứa nhỏ, ấu nhi nho nhỏ nhất thời ngừng khóc, cái miệng be bé khẽ nhúc nhích, mút mút.

Vân Ngọc yên lặng nhìn, trong lòng đột nhiên chua xót: Nếu không phải ta nhất thời hồ đồ, ta và Tử Ngộ sẽ có con… Yên lặng ngồi xuống nhìn Thu Tử Ngộ đang nằm trên giường cẩm: Ta còn có thể sống cùng ngươi không? Trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi còn yêu ta không? Tử Ngộ…

Thu Tử Ngộ cảm thấy được thân thể nhẹ nhàng, xa xa còn thấy phụ thân đang đứng đấy nhìn hắn không nhúc nhích, Tử Ngộ muốn qua nhưng bất lực, lòng nóng như lửa đốt, hô lớn: “Phụ thân! Người đến đón ta sao? Phụ thân…”

Thu thân lắc đầu, vẫn bất động như cũ, ánh mắt thương tiếc nhìn hắn, thanh âm hoà ái nói: “Tử Ngộ, đừng tới đây, đừng đi tới! Con trai của ta, ngươi còn trẻ, phụ thân không thể mang ngươi đi!”

Thu Tử Ngộ vội vàng muốn đi tới nhưng phát hiện thân thể di động giữa không trung, hai chân một chút cũng không thể động, ánh mắt dõi theo thân ảnh phụ thân ngày càng mờ ảo mà cảm thấy khẩn trương.

Thân ảnh ấy như ẩn như hiện cuối cùng cũng không thấy đâu, Tử Ngộ hoang mang nhìn một khoảng không hoàn toàn trắng xóa, phân không rõ bản thân nên đi bên nào. Thân thể lung la lung lay, xung quanh không thấy bóng dáng, ta nên đi đâu đây? Trong hoảng hốt dường như hắn nghe được một tiếng khóc trẻ con mơ hồ truyền đến, Tử Ngộ đột nhiên nhớ tới chính mình đã cầm dao mổ bụng sinh đứa nhỏ, đứa bé kia… đứa bé kia… Mạnh mẽ nôn ra một búng máu, thần trí hắn mới dần thanh tỉnh lại.

Vân Ngọc ngồi xổm bên giường, cầm lấy khăn tay lau vết mồ hôi trên mặt Tử Ngộ, chợt thấy hắn nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt liền hoảng sợ: “Tử Ngộ…” Một tiếng kêu lên đồng thời tập trung toàn lực chú ý của mọi người, Uý Oản mau lẹ chặn lại mạch môn của hắn, cười nói: “Không việc gì, đó chính là nôn máu tụ trong bụng ra! Là công hiệu của Tham Hoàn… Ừm, ngươi đã tỉnh?” Câu này là để hỏi người đang nằm trên giường bệnh.


Thu Tử Ngộ chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy Vân Ngọc nơi đầu giường, thấy thái tử cùng một gã nam tử xa lạ, thấy Tô Bình và cũng thấy Triệu Hi đang ôm chặt một đứa nhỏ, hắn cố hết sức mở miệng: “Con… ơi…”

Vân Ngọc giật mình, Triệu Hi cùng Tô Bình liếc mắt một cái, trên mặt sắc vô cùng vui mừng: Hắn có thể nói chuyện!

Úy Oản nhẹ giọng nói: “Đem đứa nhỏ để bên cạnh hắn đi!”

Triệu Hi vội vàng ngồi xổm người xuống, cẩn thận đem nó đặt bên người Tử Ngộ, một tay kéo lấy tay phải của hắn đặt lên mặt đứa trẻ, thấp giọng nói: “Nó khoẻ lắm! Ngươi sờ xem.”

Tử Ngộ không còn khí lực nghĩ đến tại sao Triệu Hi lại thay đổi thái độ như vậy, bàn tay chạm vào khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của đứa bé, hắn cuối cùng cũng yêu lòng: Đứa nhỏ… Thật khoẻ… Khoé miệng câu ra một nụ cười nhợt nhạt sau đó chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Vân Ngọc thấy hắn nhắm mắt trong lòng chợt giật nảy, nhịn không được hô lên: “Tử Ngộ, Tử Ngộ…” Úy Oản xua tay ngăn y lại, thấp giọng nói: “Thương thế của hắn còn nặng, có thể tỉnh dậy có lẽ vì lo cho đứa con. Đừng gọi, hãy để hắn an tâm nghỉ ngơi thật tốt đi!” Vân Ngọc nhất thời im lặng.

Đứa nhỏ mút mút khăn lụa, tựa hồ cảm thấy thoả mãn, tay chân hơi hơi múa qua múa lại sau đó thì chìm vào giấc ngủ, Triệu Hi vuốt ve hai má Tử Ngộ, thập giọng hỏi: “Hắn hiện tại có thể di chuyển không?”

Úy Oản gật đầu nói: “Không sao! Chỉ cần đừng xóc nảy thì di chuyển cũng được.” Triệu Hi không nói tiếng nào, đưa tay như muốn bế Tử Ngộ lên.

Vân Ngọc hai tay cản lại, ánh mắt dao động, thanh âm cũng trầm xuống: “Ngươi làm gì?”

Triệu Hi cũng không yếu thế, liếc y một cái: “Ta muốn dẫn hắn về nhà! Vân Ngọc, nếu không phải do ngươi cướp người lung tung thì hắn sao có thể chịu khổ sở như vậy?”


Vân Ngọc sắc mặt trắng bệch chậm rãi thu tay lại. Triệu Hi cũng không để ý đến hắn, cẩm thận dùng áo gấm bọc lại người Tử Ngộ rồi ôm vào lòng. Tô Bình bế đứa nhỏ nhìn Uý Oản tràn đầy xin lỗi: “Thái Phó đại nhân, y phục của ngài mấy ngày nữa sẽ được giặt sạch, ta hạ sẽ sai người đem trả!”

Úy Oản lắc lắc đầu: “Không sao đâu, chẳng qua chỉ là một bộ y phục mà thôi!” Sau đó hướng thái tử nói: “Điện hạ, chúng ta xuất cung một ngày chưa về, chỉ sợ trong cung đã tìm muốn loạn rồi, mau trở về thôi.”

Triệu Hi đột nhiên nhớ tới gì đó, vội vàng nói: “Thái Phó đại nhân, bệnh tình của Tử Ngộ…” Lời còn chưa dứt, Úy Oản đã mỉm cười nói: “Ta sẽ mỗi ngày đến chỗ ngươi, ngươi cứ yên tâm!” Y nhìn đứa nhỏ trong tay Tô Bình, ý vị thâm trường cười cười: “Cũng là vì đứa bé này, ta cũng muốn đến quý phủ viếng thăm!”

Triệu Hi không rõ sau lời nói đó còn có ý tứ gì, nhưng trước mặt gã lời nói vẫn cảm kích vạn phần, khẽ khom người: “Đa tạ đại nhân!” Úy Oản xua tay, kéo lấy thái tử chậm rãi ra khỏi cửa.

Triệu Hi ôm chặt Tử Ngộ đi về phía cửa phòng, Vân Ngọc ngây người một lúc liền phi thân ngăn lại, ánh mắt tĩnh lặng nhìn khuôn mặt Thu Tử Ngộ he hé trong lòng Triệu Hi.

Triệu Hi nhíu mày nói: “Vân tướng quân có gì chỉ giáo?”

Vân Ngọc không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn Thu Tử Ngộ, trên trán y hiện lên chữ không muốn rời xa, rồi gương mắt nhìn Triệu Hi, chậm rãi nói: “Hôm nay ta không ngăn cản ngươi, bất quá, Triệu hi ngươi nghe đây, Vân Ngọc ngày xưa chưa từng dùng tâm ý của mình chính là một sai lầm, hiện nay thì đã tỉnh ngộ. Ta yêu Tử Ngộ, đời này sẽ không buông bỏ hắn, ta sẽ khiến cho Tử Ngộ một lần nữa quay về bên cạnh ta!”

Triệu Hi lông mày chau lại, thản nhiên nói: “Triệu Hi không sợ bất luận kẻ nào khiêu khích. Chẳng qua…” Cúi đầu nhìn ái nhân trong lòng, ánh mắt một mảnh ôn nhu như nước: “Tử Ngộ rốt cục nguyện ý ở cùng ai thì vẫn là quyết định của hắn! Vân tướng quân, xin nhường đường!”

Vân Ngọc lạnh lùng tránh qua một bên không dây dưa nữa. Triệu Hi liếc y một cái sau đó cùng Tô Bình ra thẳng phủ tướng quân.

Vân Ngọc ra khỏi thư phòng nhìn thấy xa xa Triệu Hi và Tô Bình đã ra khỏi phủ, thần sắc trên mặt vô cùng ảm đạm, chậm rãi đi về tiền thính. Nhớ đến việc Tử Ngộ bị cướp đi một cách thật kỳ quặc, Tống Tuệ Phương sao có thể biết được chỗ ngoại trạch kia? Lẽ nào bên người ta có kẻ đã mật báo cho nàng?


Vào tiền thính còn theo sau mấy hạ nhân, Vân Ngọc chọn một người phân phó: “Ngươi mau gọi Trương phó tướng đến đây, nói… Bổn tướng quân có quân vụ cần muốn cùng hắn thương nghị!” Hạ nhân lĩnh mệnh mà đi.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Vân Ngọc xa xa nhìn thấy trương phó tướng bước nhanh vào phủ, áo giáp trên người còn chưa cởi có vẻ như vừa từ tập trận tới, không kịp thay đã bị hạ nhân gọi.

Trương phó tướng thấy theo Vân Ngọc, chắp tay hành lễ: “Tướng quân tìm thuộc hạ, không biết có gì quân vụ chuyện quan trọng?”

Vân Ngọc thản nhiên nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: “Trương tướng quân, việc bản tướng bố trí ngoại trạch đã bị phu nhân biết!”

Trương phó tướng biến sắc, quỳ xuống: “Tướng quân…”

Vân Ngọc ánh mắt dần dần chuyển âm tàn nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ: “Quả nhiên là ngươi, một kẻ thủ đoạn, ngay cả những mật thám chính ngươi huấn luyện cũng giết bằng hết. Bích Châu chỉ mới mười tám tuổi… Trương phó tướng, ngươi làm mật cáo thật tốt a!”

Trương phó tướng sắc mặt đột nhiên chuyển trắng: “Tướng quân, phu nhân đáp ứng ta nhất định sẽ không lạm sát kẻ vô tội! Bích Châu…”

Vân Ngọc thanh âm dần dần chuyển lãnh: “Ta thấy ngươi còn trẻ, nếu cùng Bích Châu sẽ rất hợp, chỉ cách vài tuổi thôi! Trương Dũng ơi Trương Dũng, ta xem ngươi là tâm phúc nhưng ngươi lại có thể bán đứng ta!”

Trương Dũng sắc mặt càng trắng chỉ biết dập đầu: “Tướng quân, ta…”

Vân Ngọc cắt đứt lời của hắn: “Ngươi nguyên cũng là Tống Tướng quân bộ hạ, muốn giết Thu Tử Ngộ, nhưng sợ rằng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi nên ngươi mới đem bí mật này báo cho phu nhân. Trương Dũng, không thể ngờ đương ngươi bình thường miệng lưỡi ngu ngốc nhưng tâm cơ thật lợi hại a!”


Trương Dũng run rẩy nói không nên lời, Vân Ngọc phóng một chưởng, ánh mắt nghiêm túc chớp lên, chuẩn bị đánh tới đã bị một hạ nhân nghiêng nghiêng lảo đảo chạy vào trong phòng: “Tướng quân, tướng quân!”

Vân Ngọc trách mắng: “Hoảng cái gì?”

Hạ nhân kia môi lưỡi run rẩy đến nửa ngày mới mở miệng: “Phu nhân… Phu nhân… người đã chết!”