Quyến Luyến Roussillon

Chương 3-1: Giấc mộng Luberon (Thượng)

Chiều hôm sau, tôi suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng quyết định đi tìm Lộ Thiên Quang.

Nhưng Marie nói cho tôi biết, hôm nay Lộ Thiên Quang ra ngoài vẽ tranh phong cảnh, trong nhà chỉ còn lại hai anh em nhà họ Lộ. Tôi vừa định tạm biệt thì Tử An từ trên lầu đi xuống, cậu ấy hết sức phấn khởi gọi tôi lại: “Chị đến tìm em à?”

Tôi cười cười, gật đầu.

Tuy rằng vóc dáng Lộ Tử An rất cao lớn nhưng tính tình lại như cậu bé: “Em dẫn chị đến khu lân cận bắt chim nha?”

Bắt chim? Tôi đào khoét lỗ tai, nghe sao cũng không tự nhiên.

“Lộ Tử An, luận văn của em viết xong rồi sao?” Anh Hai Lộ không biết xuất hiện bên cạnh hồ bơi khi nào, ánh sáng mặt trời chiếu lên người anh, làn da có vẻ càng thêm ngăm đen.

Người cao to buồn bực cào tóc: “Không phải còn ba tuần nữa mới nộp sao…”

“Em đừng hòng kéo dài thời gian, mau đi viết!” Anh Hai nghiêm khắc trừng cậu ấy.

Tôi rất bình tĩnh đánh giá anh Hai, bất luận nhìn từ góc độ nào, tôi cảm thấy anh và Lộ Thiên Quang không giống mấy, nhưng mà tôi phát hiện anh có vài điểm đặc trưng giống ba anh, ví dụ như tóc hơi xoắn, cằm nhọn, làn da ngăm đen… Từ góc độ này, tôi và anh khá giống anh trai em gái.

Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu chấp nhận “sự thật” anh là anh trai của tôi. Ai quy định anh em nhất định phải yêu thích lẫn nhau, trên thế giới này anh chị em không hợp nhau có nhiều, quan hệ gắn bó giữa bọn họ cũng không phải do đồng ý với nhau, mà là huyết thống trời sinh!

Lộ Ngụy Minh túm Tử An đưa lên lầu, sau đó đi xuống thấy tôi vẫn còn ở đây, anh liền hỏi: “Cô có việc gì sao?”

“Không có việc gì,” tôi cố ý nói, “Anh không phải đã nói tôi không có việc cũng có thể đến tìm các người à?”

Anh kéo khoé miệng, có lẽ coi như là nụ cười thân thiện nhất của anh: “Tôi đi ra ngoài tản bộ, cô muốn đi cùng không?”

Tôi do dự hồi lâu, ngẫm lại dù sao cũng không tán gẫu, mà người tôi muốn tìm cũng không ở đây, vậy từ trên người đứa con của ông nói gần nói xa hỏi chút tình hình cũng được, vì thế tôi nhận lời.

“Anh Hai,” tôi gọi anh thật thuận miệng, anh quay đầu lại nhìn tôi, vì thế tôi nhận ra có chút đột ngột, nên vội vàng chuyển đề tài, “Ở nhà anh đứng hàng thứ hai sao?”

“Nếu tôi xếp thứ ba, Lộ Tử An sẽ gọi tôi là anh Hai sao?” Anh lại liếc tôi một cái, chẳng qua lần này mang theo ý châm biếm.

Tôi mất mặt, nhưng không có mất hứng chút nào. Từ khi tôi biết Lộ Ngụy Minh có thể là anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, hình như tôi đã không giống như lúc đầu nhìn anh không vừa mắt, ngược lại, tôi trở nên dễ dàng tha thứ cho khuôn mặt khó đoán của anh hoặc là cách ăn nói có chút chua ngoa này.

Tôi có anh trai đấy, tôi nằm mơ cũng không ngờ có thể tìm được ba ruột, càng không thể ngờ tới mình lại có anh chị em!

“Vậy…cùng một thế hệ với anh, tổng cộng có mấy anh chị em?”

“Nhà họ Lộ có ba người, trên tôi có một người chị họ, Tử An là nhỏ nhất.”

“Tử An mấy tuổi?” Tôi vừa đi vừa hỏi.

“Hai mươi.”

“Chị anh thì sao?”

“Lớn hơn tôi một tuổi.”

“Vậy còn anh?”


Anh nhìn tôi như là có chút ghét bỏ tôi vì tôi xen vào chuyện người khác, nhưng anh vẫn cứng nhắc trả lời: “Hai mươi chín.”

Tôi gật đầu, cũng gần lớn bằng Hạ Ương… Nói cách khác, khi tôi sinh ra, anh đã hai tuổi, như vậy mẹ tôi và ba anh tối thiểu là ở cùng nhau khi anh một tuổi…

Tôi đi sau anh, chậm rãi xuống triền núi, hướng đến đồng ruộng cách đó không xa. Dọc đường đi thỉnh thoảng có xe chạy lên núi, mỗi lần anh đều nghiêng đầu, dùng cánh tay che trước người tôi, nhưng lại chưa từng liếc nhìn tôi. Tôi bỗng nhiên có chút cảm động, tôi cảm thấy anh như là lặng lẽ bảo vệ tôi.

“Anh không hỏi tôi mấy tuổi sao?” Tôi nói.

“Hỏi làm gì?” Anh cũng không quay đầu lại.

Tôi không giận dỗi chút nào: “Tôi nhỏ hơn anh hai tuổi.”

Anh không nói tiếng nào mà đi về phía trước, chẳng biết có nghe tôi nói không.

“Tôi có thể gọi anh là anh Hai giống như Tử An không?”

“Tuỳ tiện.”

Tôi đi sau anh, phát hiện đỉnh đầu anh có hai cái xoáy giống tôi, trong lòng tôi khỏi phải nói có bao nhiêu hứng thú.

Anh dẫn tôi đến một đoạn đường núi, trên sườn núi lại có một vườn hoa oải hương. Bởi vì tôi đến thẳng Roussillon nên ngay cả hoa oải hương nổi tiếng ở Provence cũng chưa xem, vì vậy khi chợt nhìn thấy tôi vô cùng phấn khởi.

Nhưng anh Hai chỉ đút hai tay vào túi quần lặng lẽ ngắm nhìn tất cả. Anh vốn không lộ ra vẻ hỉ nộ, lúc này đeo kính mát lại càng nhìn không ra anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Ánh mặt trời vào tháng bảy ở đây thật sự quá gay gắt, phong cảnh trước mắt tuy rằng xinh đẹp, nhưng sau khi đứng dưới mặt trời hai mươi phút thì không chịu nổi.

“Đi thôi.” Anh Hai bỗng nhiên nói.

Tôi gật đầu. Chúng tôi lại tiếp tục xuống chân núi, đi ngang qua tiệm trái cây ở ven đường núi, anh mua hai trái cà chua, đưa cho tôi một trái rồi tự mình cắn trái kia.

Chúng tôi cứ như vậy lên đường đi xuống, cách thị trấn đất đỏ ngày càng xa. Tôi rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh dẫn em đi đâu?”

“Nếu cô không thích nữa thì trở về.” Anh vẫn là bộ dáng lạnh nhạt đó.

Nhưng tôi rất có kiên nhẫn đi theo sát.

“Này, anh cảm thấy mình giống ba hay là giống mẹ?” Tôi lại bắt đầu hỏi vấn đề ngu xuẩn.

“Không giống ai hết.” Anh vẫn đút tay vào túi đi tới phía trước.

“Anh không phải là được nhặt chứ.” Tôi cố ý nói.

Anh quay đầu nhìn tôi một cái, tôi đoán sau kính mát anh đang liếc tôi, tôi cười hì hì cắn một miếng cà chua.

Đi ngang qua đường ngoằn ngoèo lại có xe chạy qua, anh đưa tay ý bảo tôi dừng lại, chờ xe qua mới đi. Tôi dừng bước, cắn mạnh một miếng cà chua, ai ngờ nước cà chua lại bắn lên áo thun màu xanh nhạt của anh, vết bẩn lớn cỡ ngón cái.

“Cô…” Anh nhíu mày, có lẽ ở phía sau kính mát đang trừng tôi.

“Em xin lỗi, em xin lỗi…” Tôi vội vàng chìa tay lau cho anh, nhưng tôi làm gì cũng có chút lôi thôi, trên ngón tay đều là nước cà chua, chạm vào áo thun của anh, vết bẩn ngược lại lớn hơn nữa.

“Cô…” Mặt mũi anh càng nhăn nhíu.

Kết quả nhìn thấy bộ dáng khốn cùng của anh, tôi ngược lại cười khanh khách. Miếng cà chua còn lại trong tay bỏ hết vào trong miệng, sau đó tôi lại nghịch ngợm lau trên áo anh, ngón tay rốt cục sạch sẽ.

“Lỗ Tây Vĩnh!” Anh nhảy một bước, vẻ mặt kia rất giống nuốt một con cóc.

Có lẽ anh thật sự giận dữ, nên xoay người tiếp tục đi về phía trước, tôi vừa gọi “anh Hai” vừa đuổi theo.

Anh không lên tiếng nào, tôi lại vừa hô to vừa đuổi theo. Nếu Hạ Ương nhìn thấy tình cảnh này, có lẽ tròng mắt cũng muốn rớt ra, tôi khi nào thì làm chuyện mất mặt như vậy? Nhưng không biết vì sao, tôi rất vui.

Vừa nghĩ đến Hạ Ương thì di động vang lên.

“A lô?” Tôi vừa đi vừa tiếp máy, thanh âm hơi hổn hển.


“Em đang làm gì đấy?” Hạ Ương khó hiểu hỏi.

“Đang tản bộ.”

“Không phải đâu, sao anh nghe giống như là đang chạy bộ a.”

“Đi xuống núi mà.” Tôi thuận miệng nói mò.

“Rốt cuộc em đang làm gì?”

“Thật là đang tản bộ mà!” Có đôi khi anh giống như mẹ già của tôi, “Nhưng con đường xuống núi không tốt lắm.”

“Đi núi nào?”

“Không biết.”

“Không biết thì em đi loạn làm gì?”

“Có người dẫn em đi.” Khi tôi nói lời này, anh Hai rõ ràng đi nhanh hơn.

Tôi không cam chịu yếu thế mà theo sát, Hạ Ương ở đầu dây bên kia khẩn trương hỏi: “Ai?”

“Thì…” Tôi thiếu chút nữa là thốt ra anh trai của em, may mắn tôi còn suy nghĩ, “Thì người mới quen a…”

“Em nói con trai của hoạ sĩ kia sao?”

“Vâng!” Tôi cảm thán anh thật thông minh.

“Anh ta dẫn em đi đâu?”

“Không biết.”

“Vậy em còn đi theo?!”

“Không có việc gì đâu…” Tôi muốn cúp điện thoại.

“Lỗ Tây Vĩnh, cho dù em ở nhà sơ ý lơ là, nhưng ra bên ngoài phải nhìn xa một chút, tri nhân tri diện bất tri tâm, em có hiểu không?”

“Hiểu —— a!” Tôi còn chưa nói dứt lời thì cả người té về phía trước, khuôn mặt hướng xuống đất.

Khi anh Hai ngoảnh đầu lại nhìn tôi thì tôi đã ngã xuống dang tay chân quỳ rạp trên mặt đất, di động cũng bay ra ngoài.

Anh vội vàng chạy tới kéo tôi lên, nói thật, cú ngã này thật không nhẹ, ven đường núi vốn có những hòn đá, hơn nữa tôi mặc quần đùi, trên hai đùi đều là bụi đất, đầu gối và mắt cá chân đều sướt da, đã chảy máu.

Phản ứng đầu tiên của anh Hai là nhìn mặt tôi, tôi đoán anh muốn xem tôi có khóc hay không, nhưng tôi lại rất bình tĩnh phủi đất trên đùi, chịu đau nói: “Không sao không sao. Điện thoại của em đâu?”

Tôi luôn là đứa nhỏ quật cường, từ bé đã có thói quen chịu đựng đau đớn, những đứa trẻ không có ba đều có bệnh chung này: không muốn cho người khác nhìn thấy nỗi đau thầm kín của mình.

Tuy rằng tôi té rất đau, miệng vết thương còn đang đổ máu, nhưng phản ứng đầu tiên là: di động đâu? Tôi phải nói với Hạ Ương tôi không sao, bằng không điện thoại tôi ngắt ngang một nửa như vậy, anh sẽ nóng ruột.

Anh Hai kinh ngạc nhìn tôi tìm điện thoại xung quanh, anh sửng sốt hai giây, rồi kéo tôi ngồi trên tảng đá lớn, nói: “Cô đừng động đậy, để tôi tìm.”

Chuông điện thoại lại vang lên, tôi đoán chừng sau khi tắt máy ban nãy, Hạ Ương bèn gọi lại lần nữa. Anh Hai theo tiếng chuông nhanh chóng tìm được, anh cau mày đưa tôi, giống như trách tôi vào lúc này còn chuyên tâm gọi điện thoại.

Tôi lấy điện thoại tiếp máy, Hạ Ương quả nhiên sốt ruột hỏi: “Em sao vậy?”

“Không có việc gì,” tôi nhịn đau, cố để giọng nói nhẹ nhàng thoải mái, “Vừa rồi không cẩn thận làm rơi di động.”

“À…” Anh nhẹ nhàng thở ra, “Vậy em không có việc gì thì đừng ra ngoài đi loạn, mau trở về đi, ở chỗ không quen, người khác đem em đi bán em cũng không biết.”

“Sẽ không đâu.” Tôi cười hì hì nói.

Lúc này anh Hai ở bên cạnh cũng bắt đầu gọi điện thoại, chẳng qua là nói tiếng Pháp, tôi nghe không hiểu chút nào.


Chờ tôi cúp điện thoại của Hạ Ương thì anh Hai mới đến trước mặt tôi, anh ngồi xổm xuống xem vết thương trên đùi tôi.

“Tôi đã gọi điện thoại cho Paul, bảo ông ấy lái xe đến chở chúng ta đi bệnh viện.” Paul chính là chồng của Marie, là ông lão người Pháp tới đón anh em nhà họ Lộ mà tôi đã thấy ở bãi đậu xe ngày đó.

“Đi bệnh viện?” Tôi mở to mắt, “Không cần đi, chỉ cần dùng thuốc khử trùng rồi băng lại là được rồi, đi bệnh viện làm gì!”

Anh nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt giấu ở phía sau kính mát không biết suy nghĩ cái gì. Bỗng nhiên anh khẽ hừ một tiếng, nói: “Cô thật kỳ lạ, bị thương không khóc, hôm qua vô duyên vô cớ lại khóc…”

Hoá ra anh còn nhớ chuyện ngày hôm qua, tôi quên mất bộ dạng quẫn bách của mình đã bị anh nhìn thấy.

“Da thịt đau đớn nhịn một chút là không sao.” Đây là lời thật tình của tôi, không phải ra vẻ kiên cường, mà là thật sự cảm thấy sướt chút da chảy chút máu, căn bản không coi là chuyện lớn.

“Vậy hôm qua trong lòng cô đau sao?” Anh nói.

Tôi lập tức xấu hổ không biết nên nói cái gì mới tốt. Anh Hai Lộ này khoảng mười mấy tuổi đã rời khỏi tổ quốc đến nước ngoài, có đôi khi dùng từ trực tiếp lại kỳ lạ.

“Nhà tôi ai chọc giận cô khiến cô không vui?” Anh không thấy tôi trả lời lại hỏi.

“Không có không có…” Tôi vội xua tay.

“Vậy sao cô vừa ra khỏi cửa nhà tôi liền khóc.” Cá tính anh giống tôi, không bỏ qua không buông tha…

“Không phải,” đầu óc tôi xoay vòng, suy nghĩ làm sao giải thích để cho anh tin, “Ngày hôm qua chủ yếu là vì… Nhìn thấy gia đình anh ở cùng nhau, tôi bỗng nhiên nhớ tới người mẹ đã mất của tôi…”

Anh yên lặng há hốc mồm, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt có lỗi: “… Tôi xin lỗi.”

Tôi cười khổ lắc đầu.

Xe nhanh chóng tới nơi, anh cẩn thận đỡ tôi lên xe, hơn nữa cuối cùng nghe lời tôi không đi bệnh viện, nhưng anh kiên trì bảo tôi về nhà anh băng bó vết thương, tôi nghĩ mình không mang theo thuốc thoa ngoài da nên đồng ý.

Lộ Tử An nghe tiếng xe trở lại thì ló đầu ra cửa sổ, cậu ấy trông thấy anh Hai đỡ tôi đang khập khiễng từ trong xe đi ra, cậu ấy vội vàng chạy xuống lầu: “Chị, chị làm sao vậy?”

Trong lúc nhất thời, tôi xúc động bởi sự quan tâm của cậu ấy, cái mũi hơi chua xót, nhưng vẫn bắt chính mình bình tĩnh, nói: “Không sao, chỉ bị ngã sướt da thôi.”

“Là anh Hai em vấp ngã chị à?” Người cao to thốt ra.

Tôi kinh ngạc nhìn Lộ Ngụy Minh ở bên cạnh, anh tức giận trừng Tử An: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần, lần đó là anh không cẩn thận!”

Người cao to cười hì hì không để ý anh, cậu ấy nói với tôi: “Chị, chị mau vào phòng khách ngồi đi.”

Tôi vừa ngồi xuống sô pha phòng khách thì Marie mang hộp thuốc đến đây, nhìn thấy chân tôi, bà ấy rất khoa trương kêu sợ hãi một tiếng, giống như tôi sắp chết, khiến tôi thật xấu hổ. Nhưng bà ấy làm rất cẩn thận, phương pháp cũng thuần thục. Anh Hai ở bên cạnh nói trước kia bà ấy là y tá, tôi hiểu ra gật đầu.

Kỳ thật tôi sướt da cũng không nhiều lắm, nhưng mà người nhà họ Lộ rất coi trọng, hoặc là nói người nước ngoài rất để ý da dẻ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Marie vừa mới băng bó xong (bà ấy băng bó giống như tôi bị gãy xương), thì Lộ Thiên Quang đeo tranh vẽ ở sau lưng đã trở về, nhìn thấy dáng vẻ “trọng thương” của tôi, lại một hồi hô to gọi nhỏ.

“Là Ngụy Minh vấp ngã cháu à?” Lộ Thiên Quang nói.

Khuôn mặt anh Hai lúc này đã rất đen, như là không muốn giải thích nữa nhưng không thể không nhắc tới hai câu: “Con đã nói rất nhiều lần! Đó là ngoài ý muốn!”

Anh quả thật nghiến răng nghiến lợi, nhưng không ai để ý lời nói của anh.

“Hôm nay cháu ở đây ăn tối đi, ăn xong để Ngụy Minh đưa cháu trở về.”

“…” Tôi thật sự ngượng ngùng, nhưng vẫn nhận lời. Trên thực tế, tôi muốn có nhiều thời gian để hiểu Lộ Thiên Quang.

Bữa tối vẫn do Marie nấu, lần này là bốn người ăn, nồi bát chén đĩa dường như nhiều hơn lần trước.

Trong bữa cơm Lộ Thiên Quang hỏi tôi là người ở đâu, tôi trả lời Thượng Hải, sau đó “thuận tiện” hỏi ông đã từng đến đó chưa, ông lập tức nói: “Đương nhiên đương nhiên! Hồi nhỏ tôi ở làng chài ven biển Chiết Giang, gia đình tôi mở một xưởng đóng thuyền, cả thời thơ ấu của tôi đều trải qua ở bờ biển. Sau đó năm hai mươi tuổi tôi đến Thượng Hải học đại học, sau khi tốt nghiệp đại học tôi có duyên mới đến đây. Lại nói tôi đã ở Thượng Hải năm, sáu năm.”

“Vậy sau đó ông đã từng trở về chưa?”

Lộ Thiên Quang như là nghiêm túc nhớ lại, tôi hơi khẩn trương, rất bình tĩnh quan sát vẻ mặt của ông, rất khó nói rõ ràng tôi rốt cuộc muốn đọc được gì trên khuôn mặt ông. Vui vẻ sao? Không phải. Bi thương sao? Cũng không phải. Có lẽ tôi chỉ hy vọng ông đặc biệt nhớ nhung thành phố nơi tôi đã sinh ra.

Tôi từng suy nghĩ rất nhiều lần, ba ruột của tôi rốt cuộc có biết sự tồn tại của tôi không?

Xác suất này hẳn là 50%, bởi vì mẹ già của tôi là một người phụ nữ khó đoán, có lẽ bà chính là loại người trong phim truyền hình hoặc tiểu thuyết, sau khi mang thai không nói lời nào mà rời xa người đàn ông, rồi lặng lẽ sinh ra đứa con, nuôi nấng nó trưởng thành… Nói vậy, mặc dù mẹ già của tôi làm ra chuyện gì tôi cũng sẽ không ngạc nhiên, bởi vì bà chính là một người như vậy!


Lộ Thiên Quang ở trước mắt tôi đang lộ ra dáng vẻ suy tư về chuyện xưa, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, điều này khiến tôi không khỏi có chút thất vọng. Nhưng trong mắt ông bỗng nhiên hiện lên gì đó, tôi không thể nói rõ là cái gì, thật giống như ông chợt nghĩ tới điều gì nhưng cảm xúc này hầu như là lướt qua.

“Ừ… tôi đã từng trở về… đó là…” Ông dừng một chút, giọng nói bỗng nhiên có chút trầm thấp, “Rất nhiều năm trước…”

“Bao lâu?” Tôi không từ bỏ ý định truy hỏi.

“Cũng khoảng… hai mươi, ba mươi năm thì phải…” Nói xong, ông ho nhẹ một cái, rủ ánh mắt xuống bắt đầu ăn cá trong đĩa.

Đầu óc tôi xoay nhanh, suy nghĩ tìm tòi nên tiếp tục đề tài này như thế nào, ông lại hỏi tôi làm gì, học bộ môn nào, tôi rất hy vọng ông hỏi về tình hình gia đình của tôi, nhưng ông cố tình không hỏi đề tài đó. Tôi không hề sốt ruột, tuy rằng trực giác nói cho tôi biết người đàn ông này là ba ruột của tôi, tôi càng muốn hiểu ông nhiều hơn.

“Đúng rồi,” ông hỏi, “Ai đặt tên cho cháu vậy?”

Trái tim tôi đập mạnh, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: “Mẹ cháu. Gần đây cháu mới biết nguồn gốc của tên mình…”

“?”

Tôi bất đắc dĩ cười cười: “Mẹ cháu rất thích thị trấn trên núi này, cho nên mới đặt tên cho cháu như vậy.”

“Vậy sao bà ấy không cùng đến đây?”

Lộ Thiên Quang vừa hỏi xong, anh Hai rõ ràng huých khuỷu tay ông. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã nói với anh Hai mẹ tôi đã mất nên anh mới làm như vậy, trong lòng tôi không khỏi có phần cảm kích đối với anh.

“Bà ấy…” Nhịp tim tôi đập lợi hại, trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình không đại điện cho bản thân nói với ông, mà là thay thế mẹ tôi, “Bà ấy vừa mới qua đời không lâu.”

“A, tôi xin lỗi.” Lộ Thiên Quang hé miệng, vẻ mặt có lỗi.

Tôi không biết tiếp tục thế nào nên cũng chỉ lựa chọn trầm mặc.

Trên bàn cơm, tôi phát hiện gia giáo của nhà họ Lộ vô cùng nghiêm khắc, nếu Lộ Thiên Quang không nói chuyện với Lộ Ngụy Minh hoặc Lộ Tử An, hai người vai dưới không được nói lời nào mà chỉ ăn cơm, thói quen này tình cờ trùng hợp với gia đình tôi, mẹ tôi vẫn làm theo thực bất ngôn tẩm bất ngữ*, nhưng sau khi tôi trưởng thành bà cũng không xen vào nữa, cho dù tôi vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại bà cũng làm như không thấy.

(*) Thực bất ngôn tẩm bất ngữ: nguyên là “Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn”, trích từ Luận Ngữ của Khổng Tử. Khi ăn không nên nói chuyện tránh ảnh hưởng đến tiêu hóa, lúc đi nằm chuẩn bị ngủ cũng không nên trò chuyện, dễ gây khó ngủ.

“Tử An, hôm nay ba con gọi điện cho bác, nói bác đừng để con gặp rắc rối.” Lộ Thiên Quang nói.

“Ba con có phải cho rằng con cả ngày ở bên ngoài gây chuyện không?” Người cao to hơi bất mãn.

“Bác cũng nói với ba con như vậy,” Lộ Thiên Quang cười hì hì nói, không ra dáng vẻ bậc chú bác chút nào, “Bác nói với ba con, con chú đã trưởng thành, những gì nên làm chú đã làm, sau này để tự nó lo liệu thôi.”

Tử An nói liên tục, anh Hai lại im lặng ăn cơm từ đầu đến cuối, giống như tất cả không hề liên quan đến anh.

“Ba con hình như thích con mọt sách như anh Hai con vậy, bác vẫn không hiểu, con mọt sách có cái gì tốt…”

Lộ Tử An khó có được cơ hội quang minh chính đại lên mặt với Lộ Ngụy Minh, cậu ấy gật đầu như gà con mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy! Có cái gì tốt!”

“Em hay nhỉ,” Anh Hai liếc ngang cậu ấy, “Cho em ba phần màu sắc em liền dám mở xưởng nhuộm đấy…”

Tử An lập tức cúi đầu làm bộ ngoan ngoãn ăn cơm.

“Ngụy Minh, con khách khí với em trai một chút.” Lộ Thiên Quang vẫn cười hì hì.

“Khách khí với ai nhưng không thể khách khí với nó.” Anh Hai không có biểu tình gì nói.

“Em thấy anh không khách khí với ai cả.” Tôi vô ý xen vào.

Anh Hai đổi lại trừng tôi.

Tôi cũng không cam chịu yếu thế: “Anh khách khí với em sao?”

Khoé miệng của anh Hai có một tia mỉm cười khó có thể nhận ra, nói là mỉm cười, hình như cũng quá “khách khí”, hẳn là cười nhạo mới đúng.

“Ừ,” anh nói, “Tôi luôn luôn không khách khí với người chẳng biết tốt xấu như Tử An.”

“Anh…” Anh luôn có biện pháp khiến người ta tức giận.


“Ngụy Minh!” Lộ Thiên Quang rốt cục lên tiếng.

Anh Hai Lộ có lẽ cũng tự cảm thấy có chút quá đáng, anh sờ mũi, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, không nói thêm câu nào nữa.

Ăn xong cơm tối, Lộ Thiên Quang vẫn bảo anh Hai đưa tôi về, con đường rất gần, lái xe năm phút đồng hồ là tới. Dọc đường đi chúng tôi không ai nói chuyện với nhau, hứng lấy nắng chiều, tôi cau mày, trong lòng miên man bất định.

Nếu tôi thật sự là em gái cùng cha khác mẹ của người đàn ông ở bên cạnh này, vậy chúng tôi sẽ có quan hệ như thế nào? Tựa như quan hệ của anh và Tử An sao?

Nhưng thực ra cũng không giống nhau, tôi nghĩ anh sẽ bất mãn hơn. Tôi không chỉ là một người có cùng huyết thống với anh, tôi còn là một bằng chứng rành rành —— bằng chứng của người cha phản bội hôn nhân và gia đình.

Anh sẽ nhìn tôi như thế nào?

Trong tia sáng mờ tối, tôi lặng lẽ quan sát người đàn ông bên cạnh.

Tôi nghĩ anh sẽ hận tôi, như tôi hận mẹ tôi.