Quyến Luyến Roussillon

Chương 2-3: Năm tháng ở Provence (Hạ)

Tôi từng suy nghĩ rất nhiều lần, mẹ tôi vì sao không ở với ba ruột của tôi, mà lại một mình sinh ra tôi, phải biết rằng vào thời đại đó phải cần bao nhiêu dũng khí! Cho dù là tuỳ tiện kết hôn trước rồi sau đó lại ly hôn cũng tương đương với mồ côi cha mẹ!

Tôi thật sự nghĩ tới rất nhiều khả năng, tính cách bọn họ không hợp? Bọn họ không hề yêu nhau? Địa vị xã hội hoặc là cơ sở kinh tế của bọn họ kém nhau rất xa?…

Cuối cùng, tôi biết còn có một khả năng khiến ba mẹ tôi không thể ở cùng nhau —— đó chính là ba ruột của tôi đã kết hôn.

Loại suy đoán này đối với tôi mà nói là sự tra tấn thống khổ, cho nên mỗi lần tưởng tượng đến đó tôi đều ngừng lại. Người mẹ nữ vương vô cùng hoàn mỹ của tôi bởi vì ngoại tình mới sinh ra tôi —— điểm này thật sự khiến tôi không thể chịu đựng nổi!

Nhưng tôi không thể làm vậy, khi việc này xảy ra trước mặt tôi, tôi ngoài chấp nhận thì không có lựa chọn nào khác.

Lộ Ngụy Minh chắc chắn lớn hơn tôi vài tuổi, một khi đã vậy, khi Lộ Thiên Quang và mẹ tôi ở cùng nhau thì Lộ Ngụy Minh hẳn là đã mấy tuổi, nói cách khác, khi đó Lộ Thiên Quang đã kết hôn…

Ở sâu trong lòng tôi còn ôm một tia hy vọng hèn mọn, có lẽ sau khi sinh Lộ Ngụy Minh không bao lâu thì cha mẹ anh ta đã ly hôn?

Nhưng mà ngay cả bản thân tôi cũng hiểu, đây là khả năng rất nhỏ…

Có lẽ vẻ mặt cứng ngắc của tôi biểu hiện rất rõ ràng, ngay cả Lộ Tử An cũng nhìn ra, mà đưa ra dáng vẻ khó hiểu. Tôi vội vàng lấy lại bình tĩnh nói: “Không thể nào, nhìn sao cũng thấy Lộ Tử An giống con ông hơn a…”

Lộ Thiên Quang phát ra tiếng cười sang sảng: “Không gạt cô, tôi cũng cảm thấy như vậy, Tử An trông giống tôi hơn.”

Người cao to cũng cười theo, chỉ có anh Hai từ đầu đến cuối không có biểu tình gì.

Tôi đi theo bọn họ trở lại phòng khách, tâm trạng hạnh phúc và sung sướng âm thầm đã bị đau khổ hoà tan. Tôi nên làm gì bây giờ? Còn muốn tiếp tục tìm đáp án này không? Giống như Hạ Ương đã nói, nếu cuối cùng phát hiện tất cả khiến em thất vọng, vậy em muốn làm gì?


Tôi bỗng nhiên nhớ tới cuộc sống ở thành phố kia với Hạ Ương, tôi chợt cảm nhận được nỗi nhớ quê nhà, mới ra ngoài mấy ngày ngắn ngủi, tôi đã bắt đầu nhớ nhung.

Lộ Thiên Quang muốn giữ tôi ở lại ăn tối, tôi từ chối, tuỳ tiện tìm một cái cớ rồi ra về. Ông nhìn tôi, nhạy cảm nhận ra tôi có chút không vui, nhưng ông không thể biết vì sao tôi không vui. Tôi và Lộ Tử An trao đổi số điện thoại của nhau, tôi còn nói địa chỉ nhà trọ của mình với bọn họ, sau đó tôi vội vàng rời đi.

Tôi đi xuống dốc núi, đi mãi đi mãi, rồi lại rơi nước mắt. Tôi bỗng nhiên thật sự bắt đầu hận mẹ tôi, vì sao bà lại làm như vậy, nếu không thể cho tôi một gia đình đầy đủ, vì sao còn muốn sinh tôi ra? Vì sao muốn cho tôi đau khổ như vậy?!

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, tôi không hề để ý, sau đó có người vỗ vai tôi, tôi xoay người, phát hiện là Lộ Ngụy Minh.

Trong tay anh ta cầm khăn quàng cổ màu trắng bằng lụa của tôi, chắc là tôi không cẩn thận bỏ quên ở nhà anh ta. Trong tích tắc anh ta thấy rõ gương mặt tôi, vẻ mặt hơi kỳ lạ, như là kinh ngạc và không biết làm sao xen lẫn nhau, anh ta trở nên có chút không giống như ngày thường.

Được rồi, dưới đáy lòng tôi nói, dù nói thế nào, người này có lẽ chính là anh trai của tôi, anh trai cùng cha khác mẹ của tôi, vì vậy cho dù anh ta không được lòng người, tôi vẫn nên tối thiểu có lễ độ.

“Cám ơn.” Tôi nhận khăn quàng cổ, tuỳ tiện quấn trên cổ rồi chuẩn bị đi xuống.

“Cô không sao chứ…” Anh ta ngập ngừng hỏi, tôi đoán anh ta vốn có thói quen giữ khoảng cách với người khác, cho nên dù ngẫu nhiên nói những lời quan tâm cũng có vẻ không được tự nhiên như vậy.

“Không sao.” Tôi không có lời nào để nói.

Anh ta nhìn tôi, sau đó bỗng nhiên đút hai tay vào túi, nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về. Nếu lạc đường sẽ phiền toái.”

Nói xong, tự anh ta đi xuống núi trước.

Tôi lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, nhìn bóng lưng của anh ta, tôi nghĩ thầm: thị trấn nhỏ như vậy, có thể lạc đi đâu chứ!

Tôi làm sao cũng không hiểu được lòng tốt của anh ta? Có lẽ nhìn thấy tôi khóc nên cho rằng tôi có chuyện gì đau lòng, anh ta lo lắng cho tôi mới viện cớ đưa tôi trở về.

Nghĩ đến đây, tôi chợt cảm thấy, “anh Hai” này của tôi cũng không làm cho người ta quá ghét. Hơn nữa tôi vừa lúc có thể hỏi thăm anh ta chút chuyện.

“Mẹ anh đâu? Sao không thấy bà ấy?” Con người của tôi không biết lòng vòng quanh co, từ trước đến nay đều thẳng tính, khi mẹ tôi còn sống, bà luôn nói tôi như vậy sẽ chịu thiệt, đương nhiên tôi không bằng tư duy của bà, nhưng bây giờ tôi rốt cục hiểu được thẳng tính này di truyền từ ai.


Anh Hai dường như cũng quen với cách nói trắng ra này, anh ta không quay đầu lại: “Ba mẹ tôi ly dị khi tôi mười mấy tuổi.”

Tôi rầu rĩ “À” một tiếng, ảo tưởng hèn mọn trước đó rốt cục tan biến. Sau đó tôi lại nói thêm một câu: “Tôi xin lỗi.”

“Không sao,” anh ta nói, “Bây giờ tôi không phải thằng bé mười mấy tuổi, sẽ không vì việc này mà không vui.”

Tôi lặng lẽ theo sát anh ta, trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng của tôi phức tạp.

“Cô thì sao?” Anh ta hình như có thói quen khi người ta hỏi xong mới bắt đầu vấn đề của mình, “Đi xa nhà, ba mẹ không lo lắng à?”

Tôi không biết nên trả lời như thế nào, nhưng nghĩ nghĩ vẫn kiên trì đáp: “Tôi… mẹ tôi qua đời nửa năm trước… từ nhỏ tôi đã không có ba…”

Anh ta kinh ngạc dừng bước, trong mắt hiện lên một tia thương hại, đó là biểu cảm mà tôi ghét nhìn thấy nhất trong mắt người khác.

“Tôi xin lỗi.” Anh ta vội vàng nói.

Ngay cả đưa ra tâm tình có lệ tôi cũng không có, lập tức hướng đến nhà trọ của mình.

Anh ta đưa tôi tới cửa, sau đó xoay người, có chút do dự nói với tôi: “Cái kia… Nếu cô không có việc gì thì tới nhà tôi ngồi chơi.”

Nhìn thấy anh ta cẩn thận để ý như vậy, tôi lại có chút không đành lòng, dù sao trong chuyện này, anh ta giống tôi, cũng chỉ là đứa nhỏ vô tội… Nghĩ đến đây tôi nhìn anh ta nói giỡn: “Vậy có việc thì không thể đến sao?”

Anh ta nhìn mắt tôi, chắc là muốn xác định tôi nói giỡn cũng coi như tôi không sao. Cuối cùng anh ta kéo khoé miệng, xoay người vẫy tay tạm biệt tôi.

Tôi nhìn bóng dáng của anh ta, cảm thấy ngày hôm nay thật sự rất thần kỳ…

Trở lại phòng, tôi vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với sự chênh lệch của thời gian, hơn nữa hôm nay nói nhiều như vậy, nhận được nhiều tin tức như thế, tôi thật sự hơi mệt mỏi. Vì thế tôi ngã lên giường, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.


Nhắm mắt lại tôi liền ngủ thẳng, hơn nữa còn bắt đầu nằm mơ.

Trong mơ tôi thấy một người đàn ông không rõ mặt vẫy tay với tôi, ông ta nói, Tây Vĩnh con lại đây.

Tôi đi qua, phát hiện vẫn không thấy rõ mặt ông ta, vì thế tôi hỏi, ông là ai?

Khoé miệng ông ta nhếch lên, như là đang cười, sau đó khẽ nói, Tây Vĩnh, ta là ba của con đây…

Lúc tôi vẫn còn kinh ngạc thì một tiếng hát du dương vang lên, sau đó tôi thức dậy, bởi vì tôi nhận ra đó là điện thoại của tôi kêu vang.

“A lô?” Trên màn hình biểu hiện tên của Hạ Ương.

“Hôm nay thế nào?” Hình như lúc nào anh cũng có tinh thần phấn chấn.

“Cũng được…” Tinh thần tôi lại không tốt.

“Em sao thế?” Anh lập tức nghe ra.

“Em…” Tôi ngửa mặt nằm trên giường, một tay giữ điện thoại, một tay đùa nghịch móng tay mình, “Hôm nay em gặp một người.”

“…” Anh không nói gì, còn đang chờ tôi nói tiếp.

“Em cảm thấy,” tôi hít sâu một hơi, “Ông ấy chính là ba ruột của em.”

“…” Có lẽ bởi vì rất kinh ngạc nên anh vẫn không nói lời nào.

“Ông ấy là một hoạ sĩ ở chỗ này,” tôi nói tiếp, “Ông ấy tên là Lộ Thiên Quang, anh biết không, trong thư phòng của mẹ em có một bức tranh của ông ấy! Hơn nữa em cảm thấy trực giác nói với em, ông ấy chính là ba em!”

Sau đó tôi lại nói không có trình tự, nhưng vội vàng muốn chia sẻ tất cả và tâm trạng của tôi cùng người khác.


Rồi tôi cũng nói chuyện Lộ Ngụy Minh là con của ông, nói xong tôi nghẹn ngào: “Sau đó em cảm thấy khó khăn quá!”

“Sao vậy?” Hạ Ương khẽ hỏi.

“Mẹ em rất hèn hạ, lại theo một người đàn ông đã có vợ, còn sinh ra em.” Tôi qua loa lau nước mắt, tâm tình như rơi xuống đáy cốc.

“Haizz…” Qua thật lâu, Hạ Ương ở bên đầu dây bên kia thở dài, “Bây giờ anh cảm thấy, rất nhiều chuyện, có lẽ người khác có thể phán xét ba mẹ của anh, nhưng anh không có tư cách phán xét họ. Bởi vì bọn họ sinh ra anh, giáo dục anh, nuôi dưỡng anh, anh có tư cách gì mà phán xét người sở hữu anh chứ?”

Trong một thời gian ngắn, tôi không thể nói ra, cho rằng anh nói thế này cũng có chút đạo lý, lại giống như là ngụy biện.

Nhưng sau khi nói chuyện với Hạ Ương, tâm tình của tôi tốt lên một chút, mặc dù vẫn rất uể oải, nhưng không buồn bực như vừa rồi.

“Em ăn tối chưa?” Có đôi khi anh như một mụ già.

“Chưa ăn, không có tâm tình, em đang ngủ.” Không biết vì sao, lúc này tôi đặc biệt muốn đùa giỡn.

“Không có tâm tình cũng phải ăn chứ.”

“Không muốn ăn.” Tôi cố ý nói.

“Em nha…haizz…” Anh ở đầu dây bên kia đành chịu.

Nhưng tôi lại lén lút hưởng thụ cảm giác này, bà ngoại và ông ngoại là hai người duy nhất chiều chuộng tôi, hiện giờ bà ngoại đã mắc bệnh si khờ, ngay cả tôi là ai cũng không biết, lời thề non hẹn biển chẳng biết đi đâu, nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại Hạ Ương là người duy nhất tôi có thể bốc đồng với anh.

“Nghe lời anh, ăn chút gì đó rồi hãy ngủ tiếp.” Anh dằn lòng khuyên tôi.

“Được rồi.” Tôi không thể không thừa nhận, tôi thật sự không phải là người nhõng nhẽo, nghe thấy Hạ Ương nói nhỏ nhẹ với tôi, tôi liền nổi da gà.

Cúp điện thoại, tôi điều chỉnh lại cảm xúc, tắm rửa một cái rồi xuống lầu ra ngoài ăn tối. Thị trấn lúc này giống ngày hôm qua, như mỗi một ngày đều trình diễn cùng cảnh cùng tiết mục, ngày qua ngày mãi mãi không ngừng.


Đây là điểm hấp dẫn của nơi này, không chỉ có đá núi đặc biệt, cũng không chỉ là ngói nhà màu đỏ, mà là sức sống không ngừng của nó, khiến bạn nhìn thoáng qua khó có thể quên.

Tôi lại nghĩ tới buổi tối trước khi mẹ mất, bà lưu luyến nhìn ánh mắt của tôi, giống như tôi mới là mạng sống của bà, từ trong thân thể bà đi ra, căn bản cũng không phải gì cả… Một người phụ nữ, rốt cuộc yêu một người đàn ông bao nhiêu, mới có thể vì ông ta sinh ra đứa con, một mình nuôi nấng trưởng thành?

Trong lòng tôi bắt đầu mâu thuẫn, tôi vừa yêu lại hận bà.

Tối nay tôi nằm xuống từ sớm, bầu trời ngoài cửa sổ lờ mờ ráng chiều màu tím, tôi nhắm mắt lại, cầu nguyện tất cả đều sẽ tốt đẹp.