[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 561: Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (28)

Chu Tước vốn còn cho rằng lần đó lão đại và Cửu Sơn chạm mặt nhau chỉ là do trùng hợp. Ai ngờ, chưa tới hai ngày, bọn họ lại gặp nhau lần nữa.
Nam Nhiễm đứng dưới gốc cây đại thụ ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, sau đó cô cụp mắt, dáng vẻ hờ hững như không hề quan tâm.


Đối diện, Cửu Sơn mặc một bộ tây trang trắng, đầu đội mũ dạ màu trắng, trong tay cầm một tấm thiệp màu đỏ.
Hắn ta duỗi tay đưa nó cho Nam Nhiễm, đôi môi mỏng khẽ cong, toàn thân toát ra khí chất ôn hòa, lễ độ.


"Nam tiên sinh, tôi vừa mới từ nhà thị trưởng tới đây, đây là thiệp mời thị trưởng nhờ tôi đưa cho cậu."
Hắn ta nói tới đây thì dừng lại một chút, rồi giải thích: "Thị trưởng mời cậu ba ngày sau đến dự tiệc sinh nhật một tuổi của cháu gái ngài ấy."


Nam Nhiễm giơ tay cầm lấy thiệp mời, sau đó mở ra xem một chút.
Cửu Sơn ôn hòa nói: "Hy vọng ở trong bữa tiệc tôi có thể gặp được Nam tiên sinh."
Hiện tại bọn họ đang đứng cạnh một cái hồ.
Thanh Long và Bạch Hổ đứng cách đó rất xa, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.


Bọn họ vốn thừa dịp thời tiết tốt nên ra ngoài đi dạo nhân tiện ăn thưởng thức một bữa tiệc toàn cá, ai ngờ, ở trong núi hoang cũng có thể "trùng hợp" gặp mặt.
Nước hồ trong vắt, từng đàn cá bơi qua bơi lại vui mắt, cảnh tượng nhìn qua trông vô cùng yên bình.


Nam Nhiễm ngẩng đầu, hai con ngươi đen như mực liếc nhìn người đối diện một cái, rồi lấy tay sửa lại mái tóc của mình. 
Cô vẫn im lặng không nói một lời, chỉ quay đầu nhìn về phía Hoa Vũ đang nướng cá, dù cách rất xa nhưng vẫn có thể ngửi được mùi cá nướng thơm phức.


Nháy mắt, tất cả mọi sự chú ý của Nam Nhiễm đều đổ dồn vào hướng phát ra hương thơm kia, cô nhanh chóng bước qua.
Sau lưng, ý cười trên mặt Cửu Sơn càng lúc càng tươi, tiếng cười kia phát ra cả bên ngoài.
"Không biết tại sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Nam tiên sinh, tôi đã bị cậu thu hút."


Nam Nhiễm vẫn không dừng bước, cô tiếp tục chạy nhanh về phía trước, cả người giống như một ngọn gió làm cây cỏ trên mặt đất đung đưa qua lại.
Thấy vậy, Cửu Sơn cũng không tức giận, hắn ta lại mở miệng: "Có lẽ do chúng ta là đồng loại."
Lời này vừa ra, Nam Nhiễm liền đứng lại.


Cô vịn người vào cây đại thụ gần mình nhất, bàn tay bị băng bó thành một cái màn thầu chống lên thân cây, đưa lưng về phía hắn ta, hai mắt nhắm chặt, lắc lắc cổ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.


Cửu Sơn thấy Nam Nhiễm dừng lại, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh, hắn ta bước từng bước tới trước mặt Nam Nhiễm.


"Thì ra Nam tiên sinh cũng đã nhận ra. Hơi thở của chúng ta giống nhau như vậy, thuộc hạ của cậu đều sợ hãi với hành vi gϊếŧ chết Cửu Âm của tôi. Chỉ có cậu là hiểu tôi nhất, chỉ có cậu biết, Cửu Âm là một người không quan trọng, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, sao chỉ vì thế mà nói tôi biếи ŧɦái được?"


Lúc nói chuyện, Cửu Sơn cười nhẹ một tiếng, hít một hơi thật sâu giống như đang chìm đắm trong không khí quen thuộc lâu ngày chưa thấy.
"Từ trước đến nay, tôi chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ gặp được đồng loại. Cậu có muốn hợp tác với tôi cùng nhau hủy hoại thế giới này không?"


Dưới lớp vỏ bọc văn nhã của Cửu Sơn chính là nội tâm điên cuồng và bệnh hoạn. Hắn ta hoàn toàn không hề có ý định che giấu tâm lý vặn vẹo của bản thân.
Cửu Sơn giơ tay lên, bắt lấy một phiến lá đang rơi xuống, dùng sức xoa nát nó rồi ném xuống đất.


"Tôi ghét tất cả mọi thứ trên thế giới này, tôi nghĩ cậu cũng thế. Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể sống suиɠ sướиɠ vui vẻ như thế, còn tôi lại phải vĩnh viễn sống trong đau khổ? Đều là con người giống nhau, hẳn bọn họ cũng nên thể nghiệm một chút cảm giác phải sống trong thống khổ. Cậu cảm thấy thế nào? Nam tiên sinh?"


Nam Nhiễm mở to mắt, tầm mắt hướng về phía đám người đang nướng cá ở nơi xa.