Chu Tước vừa nghe đến cái tên này, ánh mắt cũng không nhịn được nhìn về phía Bạch Hổ đang nhìn.
Đúng lúc này, hai người Nam Nhiễm và Thân Đồ Mạc, một trước một sau cùng bước ra.
Thấy vậy, người đàn ông mặc tây trang trắng kia nở nụ cười nhẹ: "Không ngờ có đồng thời gặp được hai vị ở chỗ này, xem ra đây là duyên phận."
Thân Đồ Mạc đứng trên bậc thang, tầm mắt lạnh lùng đảo nhanh qua người hắn ta.
Nam Nhiễm ở phía sau cũng liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái, vốn chỉ là không chút để ý liếc mắt nhìn nhưng sau đó tầm mắt của cô hoàn toàn dừng trên người người đàn ông kia.
Trên người hắn ta cũng có một luồng ánh sáng màu đen.
Người đàn ông mặc tây trang trắng bước lên trước, nở một nụ cười lễ phép: "Xin tự giới thiệu, tôi là Cửu Sơn. Cha tôi đã đồng ý để tôi toàn quyền xử lý tất cả mọi chuyện của Cửu gia ở thành phố Xương Lâm."
Ánh mắt của Cửu Sơn chỉ lướt nhanh qua người Nam Nhiễm vài giây, sau đó hoàn toàn đặt hết lên người Thân Đồ Mạc.
"Thanh danh của Thiếu tướng quân lan xa, không ai không biết, không ai không rõ, không biết tôi có vinh hạnh được nói chuyện với thiếu tướng quân không."
Thân Đồ Mạc không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Nam Nhiễm, không nói không rằng lợi dụng lúc Nam Nhiễm không để ý, nhẹ nhàng tháo vòng tay bằng dạ minh châu trên tay cô xuống nhét vào trong túi của mình.
Nam Nhiễm cảm thấy có hơi kỳ lạ, cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình, phát hiện, cái vòng bằng dạ minh châu mà cô mới lấy được từ chỗ hệ thống đã biến mất không tung tích.
Đến khi cô ngẩng đầu lên thì bỗng nghe Thân Đồ Mạc lạnh lùng nói một câu: "Nhớ phải đến tìm tôi đòi lại." Dứt lời, anh lập tức bước xuống bậc thang, đi thẳng về phía xe của mình đang đậu.
Thấy vậy, Bạch Trạch đi theo sau mỉm cười ôn hòa: "Cửu tiên sinh, mời!"
Cửu Sơn gật đầu, giơ tay đẩy cặp mắt kính trên mặt mình, trước khi đi tầm mắt còn cố tình liếc nhìn Nam Nhiễm một cái, đôi môi đỏ hồng khẽ cong, nở nụ cười nhạt, sau đó mới theo sát ngồi vào xe của Thân Đồ Mạc.
Bạch Hổ sờ sờ mũi, hắn còn tưởng ba vị lão đại sẽ gặp nhau trong một tình huống nào đó vô cùng long trọng, ai ngờ lại trùng hợp chạm mặt trước cửa một quán ăn nhỏ.
Nam Nhiễm cũng ngồi vào xe.
Vừa lên xe, Chu Tước đã kể lại ngọn nguồn đầu đuôi chuyện Cửu Âm chết thế nào cho Nam Nhiễm nghe. Vừa nói, cô vừa cau mày, dáng vẻ có hơi lo lắng.
"Lão đại, hắn ra tay gϊếŧ người trên núi là đang muốn nói cho chúng ta biết, hắn là một kẻ điên, chuyện gì hắn cũng có thể làm được. Đây rõ ràng là đang uy hϊế͙p͙ chúng ta, muốn chúng ta đồng ý hợp tác với hắn."
Chu Tước nói xong, lại quan sát vẻ mặt của Nam Nhiễm.
"Lão đại, ngài nghĩ thế nào?"
Nam Nhiễm dựa người vào cửa sổ xe, hai mắt hơi híp lại, thái độ có hơi tùy tiện.
"Hả?"
"Cái tên Cửu Sơn này là một nhân vật vô cùng nguy hiểm. Lão đại, hay là ngài giả bộ đồng ý hợp tác với hắn để trấn an hắn trước, sau đó thì liên thủ với Thân Đồ Mạc?"
Nam Nhiễm vừa nghe đến hai chữ Cửu Sơn, hai mày hơi nhăn lại.
Chu Tước nhìn dáng vẻ này của lão đại, còn tưởng rằng lão đại nhà mình ý thức được người kia nguy hiểm thế nào. Ai ngờ, lại nghe Nam Nhiễm nói: "Dù đứng cách xa hắn một mét nhưng ta vẫn có thể ngửi được mùi hôi thối toát ra từ người hắn."
Chu Tước ngẩn người, không hiểu câu này có ý gì.
Nam Nhiễm ngước mắt, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Chu Tước.
"Sợ cái gì."
Sau khi dùng giọng điệu trần thuật để nói xong câu đó, Nam Nhiễm liền nhắm mắt lại, không thèm để ý nữa.
Bởi vì đột nhiên lòi ra một tên điên như Cửu Sơn nên mới khiến Chu Tước khẩn trương như thế, bất quá tất cả mọi sự lo lắng của cô đều đã được một câu "Sợ cái gì" kia của Nam Nhiễm trấn an.
Đúng vậy, sợ cái gì? Trời sập đã có lão đại đỡ.
Chu Tước thả lỏng tâm tình, không tiếp tục đặt lực chú ý lên người Cửu Sơn nữa, thay vào đó tầm mắt lại dừng lại trên môi Nam Nhiễm.
"Lão đại, có phải ngài lại ăn đồ cay không? Sao miệng ngài càng ngày càng sưng thế này?"
Không nhắc đến còn tốt, mới nhắc tới chuyện này, Nam Nhiễm liền nhớ tới việc vòng tay bằng dạ minh châu của cô bị người ta lấy mất, cô khẽ hừ một tiếng.
"