[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 548: Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (15)

Chu Tước cố gắng không chú ý đến những chuyện xảy ra ở ghế sau.
"Bất quá, cụ thể thế nào vẫn còn phải tìm Huyền Vũ tới xác nhận."
Ở phương diện y học, Huyền Vũ mới là chuyên gia, còn cô chỉ là hiểu biết sơ sơ một chút mà thôi.


Chỉ là, sau khi Chu Tước nói xong, cô lại không đợi được phản ứng của lão đại. Thấy lạ, cô định quay đầu lại nhìn thử, nhưng còn chưa kịp làm đã nghe một tiếng [xẹt!] vang lên, quần áo của lão đại bị người ta xé nát.


Bất quá, rất nhanh, Nam Nhiễm đã xoay người lại, đè Thân Đồ Mạc xuống dưới thân. Cô vừa giữ chặt anh, vừa duỗi tay sờ cổ của mình.
Chỗ đó đang chảy máu.


Mí mắt Nam Nhiễm giật, đôi môi phấn hồng chậm chạp phun ra mấy chữ: "Cái tên dạ minh châu hư hỏng này." Dứt lời, cô giơ tay lên định đánh đối phương bất tỉnh.
Nhưng, [bộp!].


Tay của cô mới rơi xuống được một nửa đã bị đối phương nắm lấy, đôi mắt sâu thẳm của Thân Đồ Mạc càng ngày càng âm trầm.


Môi mỏng lạnh khẽ cong, giọng nói có hơi khàn: "Chiêu này, vô dụng." Dứt lời, một giây sau Nam Nhiễm đã bị ép tới cảnh cửa sổ, hai người dựa sát vào nhau, anh đè người lên cửa kính, sau đó lại đoạt mất đôi môi cô một lần nữa.
Càng nhìn, hệ thống càng cảm thấy thần kỳ.


Hai người này, rõ ràng là luôn tạo cho người ta cảm giác bọn họ đang nói chuyện yêu đương nhưng không khí giữa hai người bọn họ cũng đậm mùi chiến tranh, làm người ta cảm thấy có khả năng ngay một giây sau bọn họ sẽ lao vào đánh nhau.
Vừa sắc tình lại vừa như oan gia.
Hả?
Đây là khái niệm gì?


Chu Tước dẫm mạnh chân ga, cuối cùng cũng trở về núi.
Cô vội vàng xuống xe, mở cửa sau ra.
"Lão đại, tới rồi?"
Dứt lời, Chu Tước lại cho người đi gọi Huyền Vũ tới.
Hia người đứng ở cửa xe đợi một lúc lâu.


Huyền Vũ mặc một cái áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo một cặp kính tròn, cả người tản ra khí chất thư sinh, vẻ mặt có chút do dự: "Chu Tước, không phải cô nói tới khám bệnh sao? Chúng ta ở đây nhìn lão đại làm chuyện này, có phải hơi không tốt không?"
Chu Tước ho khan một tiếng, "Chờ một chút."


Qua một lúc, cuối cùng cũng thấy Nam Nhiễm bước xuống xe.
Quần áo Nam Nhiễm chỉnh tề, chỉ là cổ áo bị xé mất một phần, vải dệt rũ xuống. Trên cổ, có một vết cắn rõ ràng, hiện tại còn đang chảy máu.
Còn Thân Đồ Mạc ở trên xe đã bị Nam Nhiễm đánh ngất.


Cô dựa người vào thân xe, thở ra một hơi.
Hắn là dạ minh châu, là dạ minh châu, là dạ minh châu.
Sau khi mặc niệm ba lần, ánh mắt Nam Nhiễm lại hung lên.
"Ngươi là cái tên hạt châu hư hỏng!"
Nói xong, cô lại định bụng quay trở lại trong xe nhưng lại bị Chu Tước kéo lại.


"Lão đại, hình như anh ta ngất rồi, nếu còn đánh nữa thì sẽ xảy ra chuyện."
Nghe được lời này, Nam Nhiễm dần dần bình tĩnh lại.
Cuối cùng, Huyền Vũ cũng hiểu, thì ra bệnh nhân là vị trên xe kia.
Hắn ta nghịch vạt áo của mình một chút rồi bước đến cạnh xe.


Đầu tiên là bắt mạch, tiếp đó kiểm tra sơ qua vết thương trên người Thân Đồ Mạc, càng nhìn Huyền Vũ càng cau mày.
Đêm đã về khuya, mọi vật chìm trong yên tĩnh, từng cơn gió lạnh thổi qua.
Chu Tước giải thích: "Bọn tôi đụng phải Cửu Âm."


Nghe tới cái tên Cửu Âm, vẻ mặt Huyền Vũ lập tức hiểu rõ.
"Thì ra là thế."
"Thế nào?"
Huyền Vũ đứng dậy, hai tay ôm quyền: "Lão đại, vết thương do bị đạn sượt qua trên tay hắn không nghiêm trọng lắm. Chỉ là hắn bị trúng độc tình."
"Ừ?"


"Quân phiệt Cửu gia, chuyên môn dùng cơ thể người làm thực nghiệm, Cửu Âm là con gái nuôi của Cửu gia, cô ta cũng từng là người thử thuốc. Người lão đại đưa về bị trúng đạn có dính máu của cô ta." Nói tới đây, Huyền Vũ hơi dừng lại, quan sát sắc mặt của lão đại.
...


Tuy là hệ thống Tiểu Hắc rất vô dụng nhưng lâu lâu cũng có những câu rất chí lí đấy nhé!


"Hai người này, rõ ràng là luôn tạo cho người ta cảm giác bọn họ đang nói chuyện yêu đương nhưng không khí giữa hai người bọn họ cũng đậm mùi chiến tranh, làm người ta cảm thấy có khả năng ngay một giây sau bọn họ sẽ lao vào đánh nhau."


Câu mô tả này của hệ thống thật sự rất đúng với mối quan hệ của Nam Nhiễm - Dạ minh châu.
Thật ra tình yêu đôi khi không phải lúc nào cũng ngọt ngào, cũng hồng phấn đẹp đẽ. 


Với tui, tình yêu đôi khi là thứ gì đó vô cùng giản đơn, là thứ gì đó vô cùng quen thuộc. Trạng thái tốt nhất của hai người yêu nhau có lẽ là việc tìm một người để nói tới nói lui, để nổi nóng, là ở cạnh nhau sẽ cảm thấy thoải mái, xa nhau lâu sẽ cảm thấy nhớ nhung, yên tĩnh lâu rồi lại muốn ầm ĩ một chút, là người vừa cãi nhau xong sẽ vội vã nhận thua, là vì nhau mà thay đổi từng chút từng chút một.


Còn mọi người, mọi người thấy thế nào?
...