[Quyển 3] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 547: Tài phiệt quốc dân là nữ sinh (14)

Chu Tước hạ tầm mắt.
"Chỉ với vài người của Cửu gia đã kiềm chế được thiếu tướng quân thiên tài nổi tiếng xa gần, cái này xác thật cũng không hợp lẽ thường."
Lúc nói chuyện, Chu Tước hơi ngẩng đầu hỏi: "Lần đó ở Hồng Đằng Bang thu hoạch được bao nhiêu?"


Nhắc tới chuyện này, hai hàng lông mày của Bạch Hổ càng cau chặt hơn: "Chưa tới một nửa."
Mí mắt Chu Tước giật giật vài cái.


Bạch Hổ có chút ảo não nói: "Người của Thân Đồ gia tới quá nhanh, bọn chúng giống như biết trước thời cơ, người của chúng ta vừa mới lấy vàng bạc châu báu ra, đang định chuyển đi thì bọn chúng đã ập tới. Cũng may tất cả anh em đều đã có kinh nghiệm, tuy rằng nhiều người bị thương nhưng đều sống sót quay về."


Chu Tước nhìn chiếc xe kia, trầm mặc một hồi, sau đó bỗng nhiên thốt ra một câu: "Anh có cảm thấy thái độ của lão đại đối với tên Thân Đồ Mạc kia có gì đó hơi lạ không?"
Bạch Hổ ngây ngốc chớp mắt một cái: "Gì?"


Chu Tước cúi đầu, xoa xoa hai huyệt thái dương, cô tìm lầm người để nói chuyện rồi.
"Không có gì."
Dứt lời Chu Tước cũng không bàn luận thêm nữa, chỉ dọc theo hướng lão đại đi, đi về phía xe đang đỗ, ngồi vào ghế lái, lái xe cho lão đại.
Trên xe, không khí yên tĩnh, tối tăm.


Đồng chí Chu Tước tuân thủ đúng chức trách thuộc hạ của mình, lái xe lên đường.
Không biết không khí yên tĩnh trong xe duy trì bao lâu, bỗng nhiên có một tiếng rêи ɾỉ vang lên.
Chu Tước nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nhưng cái gì cũng không thấy.


Nam Nhiễm ngồi ở ghế sau, cách Thân Đồ Mạc rất gần vì thế nên cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình hình hiện tại của anh. Dạ minh châu lành lạnh của cô hiện tại đã biến thành hỏa minh châu, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của anh hình như đang rất khó chịu.
Hai mắt Thân Đồ Mạc nhắm chặt, cau mày.


Nam Nhiễm bĩu môi, định bụng rút cánh tay đang đặt trên tay anh về.
Nhưng vừa mới cử động, người nọ đã mở mắt.
Hai con ngươi đen như mực nhìn cô chằm chằm.


Một giây sau, anh nắm chặt lấy tay của Nam Nhiễm, dùng sức đem người kéo về phía mình, ô cô vào lòng. Hàm răng của anh cọ xát qua lại trên cổ của cô. Sau đó, anh cẩn thận hôn xuống, hiện tại Thân Đồ Mạc chỉ cảm thấy người của anh càng ngày càng nóng, thậm chí ngay cả hơi thở của anh cũng như đang phát hỏa.


Anh hơi dùng sức một chút làm cổ của Nam Nhiễm ửng đỏ. Tiếp theo, chỉ thấy yết hầu của anh di chuyển lên xuống, giọng nói vốn dĩ lạnh nhạt nay lại giống như được rót thêm nước ấm, vừa khàn lại vừa quyến rũ: "Mịn màng như vậy?"
Nam Nhiễm nghe anh hỏi, có hơi ngơ ngác, hoảng hốt.


Có lẽ đã quen nghe anh dùng giọng điệu lãnh đạm để nói chuyện nên khi đột nhiên thay đổi thế này có hơi bất ngờ nhưng thật ra cảm giác cũng không tệ lắm, chỉ là có hơi nóng.
Nam Nhiễm duỗi tay muốn đẩy Thân Đồ Mạc ra.
Cô chỉ thích sờ dạ minh châu lành lạnh thôi, không thích cái nào quá nóng.


Nhưng cô mới đẩy một chút đã nghe anh khàn khàn nói: "Đừng cử động, nếu không tay của cậu sẽ bị bẻ gãy."
Nam Nhiễm bị dạ minh châu của bản thân uy hϊế͙p͙.
Chu Tước nhịn không được quay đầu lại nhìn thử một cái, nhưng vừa quay đầu đã thấy Nam Nhiễm đang ngồi trên đùi Thân Đồ Mạc.


Cô đột nhiên ho khan: "Lão đại, cái người tên Cửu Âm kia, trước đây tôi có từng điều tra qua. Cơ thể của cô ta bị người khác cải tạo bằng thuốc. Máu của cô ta có độc. Hơn nữa, một khi cô ta đã vừa ý "con mồi" nào thì cô ta sẽ bôi máu của bản thân lên vũ khí, sau đó dùng nó đâm bị thương "con mồi"."


Nam Nhiễm cau mày: "Sẽ chết?"
Chu Tước gật đầu một cách trịnh trọng: "Máu của cô ta có thành phần kíƈɦ ɖụƈ nhưng sau khi cô ta đã chơi chán "con mồi" thì "con mồi" kia sẽ nổ banh xác."
Nam Nhiễm nghe Chu Tước giải thích, vừa thất thần đã bị Thân Đồ Mạc chiếm lấy đôi môi, ấn cô vào lưng ghế.


Động tác mãnh liệt này mang theo chút ái muội, sắc tình.