Editor: Phong Nguyệt
Ngày hôm sau, Đường Tranh trước khi đi làm theo bản năng qua gõ cửa phòng Đường Quả. Người hầu thấy thế mới nói cho anh biết Đường Quả đã ra ngoài từ sớm.
Nghĩ đến chuyện cô có thể là vội đi gặp Lâm Dật Thỉ, tâm trạng vui vẻ buổi sáng của Đường Tranh bị đánh nát.
"Biết rồi. Tôi đi làm đây."
"Cậu chủ, cậu không định ăn sáng ạ?"
Người hầu đuổi theo sau, đáp lại bà là tiếng động cơ xe nổ.
Đường Tranh cong môi, mắt trầm xuống, rất đáng sợ. Đến công ty, ai nhìn thấy biểu cảm của anh cũng khϊế͙p͙ vía, vội liếc mắt ngầm ám chỉ, rằng hôm nay không thể chọc đến Tổng giám đốc Đường.
Nhìn qua cũng biết tâm tình Tổng giám đốc Đường cực kì không tốt.
Cũng không biết ai quậy Tổng giám đốc Đường, dũng cảm thật.
Chẳng biết người này đã thăng thiên chưa.
...
Về phía Đường Quả, cô đi gặp Lâm Dật Thỉ thật à?
Đường Quả cười lạnh. Cô đây không có hứng đi gặp thằng móng heo Lâm Dật Thỉ kia.
Cô đến tiệm sửa điện thoại, mang cái máy bị hỏng hôm qua đến sửa.
Hệ thống: Không hiểu kí chủ muốn làm gì.
"Anh ơi, có sửa được không ạ?"
Đường Quả nhìn chủ tiệm tách điện thoại ra. Tuy là ngâm nước nhưng bên trong không có dính tí bùn nào.
"Để anh thử."
Chủ tiệm gấp gáp. Đây là lần đầu tiên có cô bé xinh đẹp thế này mới sáng sớm đã đến tiệm y sửa điện thoại. Xem ý cô, có lẽ là muốn chờ đến lúc y sửa xong.
Áp lực như núi đè.
Nếu y sửa không được, y dám chắc là cô bé xinh đẹp sẽ khóc lóc ăn vạ y.
Này thì chịu làm sao.
Cho nên, y phải dốc toàn lực để sửa điện thoại trong hôm nay.
"Anh ơi, anh nhất định phải sửa lại được, xin anh đấy."
Chủ tiệm vội vàng gật đầu, cả người toàn mồ hôi lạnh nhìn cô bé đưa cho mình một xấp nhân dân tệ, thoạt qua có vẻ cực kì nhiều.
Nói thật, tiền nhiều thế này, hẳn là dư sức mua một cái máy mới.
Nhưng thấy cô bé sốt ruột, chủ tiệm đành chịu khó chịu khổ sửa điện thoại, không dám lên tiếng từ chối.
Gần mười hai giờ, Đường Tranh không nhịn được nữa, vì từ sáng đến giờ Đường Quả không nhắn cho anh một tí nào.
Chuyện này trước giờ chưa từng có, chẳng lẽ chơi với Lâm Dật Thỉ vui quên lối về luôn rồi?
Anh mặt không cảm xúc gọi một cuộc cho Đường Quả.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Anh đen mặt. Trợ lý vừa mới đi vào vội muốn quay lại ra ngoài.
Xử lý xong văn kiện với gương mặt khó ở, Đường Tranh lại một lần nữa gọi cho Đường Quả và lại một lần nữa không liên lạc được.
Anh cười lạnh một tiếng, đến mức trợ lý đang đứng ở cửa cũng cảm giác được mùa đông đến gần.
"Tôi muốn nói chuyện với Lâm Dật Thỉ."
"Xin hỏi ngài là ai ạ?"
"Đường Tranh."
"Vâng. Tổng giám đốc Đường, ngài chờ một lát."
Lâm Dật Thỉ nghe thư kí nói Đường Tranh gọi điện cho gã, có chút vừa mừng vừa lo.
Làm sao mà lại gọi cho gã vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gã cho ra một kết luận rằng có liên quan đến Đường Quả.
Gã nhận điện thoại, quả nhiên câu đầu tiên mà Đường Tranh nói ra là, "Anh chơi với Tiểu Quả có vui không?"
Lâm Dật Thỉ không kịp phản ứng, cho là Đường Tranh nói chuyện hôm qua, mỉm cười đáp lại, "Tiểu Quả là một cô gái tốt, chơi cùng em ấy rất vui."
Lòng Đường Tranh trầm xuống, ghim Lâm Dật Thỉ vào dạng hoa ngôn xảo ngữ.
"Bảo con bé nghe máy."
Anh nghĩ là Đường Quả ở cùng với Lâm Dật Thỉ.