Editor: Phong Nguyệt
Hệ thống tỉnh ngộ lại, cảm thấy mình thực sự vô dụng.
Thế nên nói chuyện với Đường Quả, nó không nhắc cô không được ngược nam nữ chính nữa. Nó tuyệt đối không thừa nhận là cô đã phanh phui sự thật ra đâu.
[Kí chủ, cô tiết lộ cho tôi đi, nguyên chủ có thích Đường Tranh không?]
Nếu là có, sao cô ấy lại gả cho Lâm Dật Thỉ? Sau Lâm Dật Thỉ có Cố Thanh Thanh thì nháo lên? Cuối cùng có cái kết thảm như thế?
"Thích." Mắt Đường Quả trầm đi, "Thích từ khi còn bé."
Hệ thống run lên, không chen ngang lời Đường Quả. Nó cảm thấy kí chủ hiểu biết thật nhiều, rõ ràng cùng một cái cốt truyện như thế, cô có thể phân tích ra được rất nhiều thứ.
"Nguyên chủ ba tuổi có vào bệnh viện một lần, mà sau chỗ phòng bệnh của cô ấy là một cô nhi viện." Đường Quả thấp giọng kể, "Cô ấy thấy Đường Tranh, một cậu bé rất quật cường, dũng cảm."
[Đường Tranh được nhà họ Đường nhận nuôi có liên quan đến nguyên chủ?]
Hệ thống suýt nhảy dựng lên. Đoạn kịch bản này nó chỉ mới liếc qua, rốt cuộc là nguyên chủ không có chủ động yêu cầu ông bà Đường nhận con nuôi.
"Nguyên chủ ở bệnh viện một tuần, ngày nào cũng nhìn về phía cô nhi viện, mi nghĩ là vợ chồng họ ngu đến mức nhìn không ra à? Đường đường là nhân vật lớn của Đường thị mà không biết được con gái mình đang nhìn ai?
Bọn họ cưng con gái như thế, người con gái thích, đương nhiên là phải dẫn về."
Sự thật là ông bà Đường thấy con gái sinh bệnh, sau thấy cô cười vui vẻ với cậu bé trong cô nhi viện, lại thấy cô hồi phục nhanh nên cảm thấy cậu bé ấy là điềm lành.
Bọn họ cũng cảm thấy con gái thiếu bạn chơi nên dẫn người về, ngay từ đầu cũng không định bồi dưỡng thành con rể.
Mãi sau thấy tiền đồ của Đường Tranh, lại là người con gái mình thích nên bọn họ mới ra quyết định này. Chỉ là Đường Tranh hiểu lầm, tưởng quyết định ban đầu của bọn họ là như thế.
Cũng khó trách Đường Tranh du học nhiều năm về không thấy Đường Quả là lạ. Nguyên trong kịch bản, Đường Quả rất nghe lời Đường Tranh.
Nhiều khi ông bà Đường không biết làm sao để răn cô, nhưng mà chỉ cần Đường Tranh nói một câu, dường như núi đao biển lửa cô cũng tự nguyện vượt qua.
Nguyên chủ thực sự rất thông minh, cảm thấy được Đường Tranh bài xích mình nên không dám thổ lộ, lựa chọn im lặng.
Cô dùng cách khác để biểu lộ, ví như nghe lời anh, ủng hộ suy nghĩ của anh, đến cả quyết định của anh.
Nếu như không có nguyên chủ, Đường Tranh đâu có đi du học dễ như vậy.
Hệ thống nghe Đường Quả nói, thì thào, [Nguyên chủ mê muội quá rồi.]
Về sau Đường Tranh lên kế hoạch cho cô thích Lâm Dật Thỉ, cô cũng giữ im lặng, vì đã quen rồi. Điều Đường Tranh muốn cũng là điều cô muốn, nên cô cố gắng hết sức để thích Lâm Dật Thỉ.
Phải nói là nguyên chủ tự đưa mình vào vở kịch, đến khi nghe chuyện ông bà Đường mất mới từ trong vở kịch đi ra.
Cô ấy hiểu rõ, Đường Tranh không thích mình. Cô không còn thân nhân, mất đi cả hi vọng sống cuối cùng nên mới lựa chọn cầm dao gϊếŧ Cố Thanh Thanh và Lâm Dật Thỉ, cùng bọn hắn đồng quy vu tận.
Cuối cùng cô thất bại, bị đưa vào viện tâm thần, bị bệnh nhân tâm thần chém chết, cô cũng không phản kháng.
Hệ thống rối rắm. Mỗi lần kí chủ nhập vào nhân vật pháo hôi, họ đều không phải là người xấu từ đầu. Thậm chí có những người từ đầu tới cuối đều không phải là người xấu, chỉ là không thể tránh khỏi vận mệnh bi kịch.
Nó đã hiểu vì sao kí chủ càng ngày càng hỏng.
Thật.
____
Editor: Thương nguyên chủ