Editor: Phong Nguyệt
Đường Quả liếc mắt nhìn Lâm Dật Thỉ xuống nước, vuốt vuốt tóc mình giống như là đang phủi đi thứ gì dơ bẩn lắm.
Hệ thống: Tui không có nhớ là kí chủ mắc bệnh sạch sẽ à nha.
Đường Quả nâng cằm, nhìn người đàn ông bơi qua bơi lại trong hồ, khóe môi cong cong, "Mi đoán xem bao giờ hắn mới có thể tìm thấy điện thoại?"
[Kí chủ, cô là ma quỷ à]
Tốt xấu gì người ta cũng là nam chính, cô lợi dụng, trêu chọc thế không thấy lương tâm đau đớn hả?
Lâm Dật Thỉ nhìn qua, Đường Quả cười tươi rói, ra vẻ hiểu chuyện, "Anh Lâm, nếu tìm không thấy thì thôi vậy, anh đi lên đi. Đông Hồ lớn thế này, anh tìm không ra cũng là bình thường mà. Một cái điện thoại thôi, cùng lắm thì em bỏ cũng được."
Lâm Dật Thỉ với tư cách nam chính đương nhiên là không nghe theo.
Vốn dĩ là gã buộc phải xuống Đông Hồ, giờ thì hắn thề rằng nhất định phải tìm ra cái điện thoại mắc dịch kia để xem nó vuông tròn thế nào.
"Chời, chuyên nghiệp quá đi."
Nghe kí chủ nhà mình cảm thán khích lệ, hệ thống vui vẻ không nổi. Nó sợ nam chính với nữ chính chưa kịp thịt nhau đã bị kí chủ nhà nó tra tấn đến chết.
Cũng còn may là kí chủ vẫn biết điều, không dễ chơi chết nam nữ chính như thế.
Nghe giống như là cô đã từng chơi chết rồi, nhưng mà đúng thật là Đường Quả ở thế giới nào đó đã từng hắc hóa, rồi sau đó chơi chết nam nữ chính.
Chết rồi thế nào?
Tuổi thọ nam nữ chính chưa hết, phải chết sớm nên thế giới đó sụp luôn, nó và kí chủ buộc phải đi thế giới tiếp theo.
Cũng chính lần đó mà kí chủ thông minh nhà nó đưa ra được một kết luận, cô có thể nhảy nhót thế nào cũng được ở các thế giới, có thể sửa lại vận mệnh trừ tuổi thọ. Dưới điều kiện đặc bệnh, nhiều nhất là kéo dài được mười năm.
Hệ thống còn hoảng sợ phát hiện, kí chủ nhà nó nghĩ được làm được. Lúc đầu cô nghe lời hoàn thành nhiệm vụ nữ phụ kia, nó có thể nghĩ là, lúc ấy kí chủ không biết bản thân muốn làm cái gì nên mới qua được nhiều thế giới như thế.
"Mi nghĩ gì vậy?"
Âm thanh lành lạnh vang lên khiến hệ thống bừng tỉnh. Nó yếu ớt đáp, [Kí chủ, tôi mới phát hiện ra một việc không thể tưởng tượng nổi.]
[Cô có thể che lấp hào quang nam nữ chính!!]
Định công mệnh thật thần kỳ!!
Nội tâm nó rối như tơ vò, điều này nghĩa là gì? Nghĩa là cô muốn đóng băng thế giới nào thì sẽ đóng băng.
Nó hoài nghi nhân sinh, thậm chí còn dò xét cả ý nghĩa của sự tồn tại của mình. Rốt cuộc là nó giúp kí chủ tồn tại hay nó là thú cưng của cô vậy?
Quay về với Đường Tranh sau khi tắt máy một giờ mới nhớ khởi động lại.
Vừa mới mở ra, anh không kịp đọc tin nhắn mà Đường Quả gửi mà lật lên lật xuống, nụ cười vụt tắt.
Bởi vì anh phát hiện ra, sau khi anh tắt máy một phút, Đường Quả không gửi tin gì nữa.
Anh nắm điện thoại thật chặt, nhìn thời gian rồi gọi về biệt thự.
"Vẫn chưa về?"
"Vâng thưa cậu, cô chủ chắc là ăn cơm bên ngoài."
Đường Tranh nhìn giờ, mười một giờ hai mươi phút, đúng giờ ăn cơm.
Anh để điện thoại xuống, mấy phút sau lại cầm lên gọi cho Đường Quả.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..." *
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện giờ không liên lạc được..."
Đường Tranh buông máy ra, không phát hiện rằng đáy mắt mình đã lạnh đi.
_________
* Bản convert không như thế nhưng mị thích edit vầy cho nó quen thuộc =)))