Đường Quả ngẩng đầu nhìn lên Lãnh Duệ, gương mặt của cô đã chuyển sang trắng bệch. Nhưng nhờ lớp trang điểm xinh đẹp, không ai nhìn ra gương mặt thực sự.
Nhìn đến bộ dạng cứng đờ của Lãnh Duệ cứng đờ, khóe miệng cô hơi uốn lượn, ánh mắt nhìn kim chủ cũng càng trở nên dịu dàng hơn.
Lãnh Duệ nhìn người con gái trước mắt, hắn rất muốn nói gì đó, nhưng không thể. Bản năng nhắc nhở hắn nên nhanh chóng đi tìm người giúp.
Không ngờ, chớp mắt một cái, cô gái kia không chống đỡ nổi, ngã xuống. Dù cơ thể yếu ớt không chịu được, nụ cười cô vẫn giữ nguyên, ánh mắt không rời khỏi hắn.
Mặt Lãnh Duệ trắng bệch, thời điểm Đường Quả ngã xuống, hắn bất chấp tất cả lao lên đỡ lấy cô.
Ôm lấy cơ thể bé nhỏ vào lòng, hắn mới phát hiện ra cô ấy thật lạnh lẽo. Trên cổ đổ từng lớp mồ hôi lạnh, nhìn lại màu da này đi, nó vô cùng nhợt nhạt, yếu ớt.
Dù hơi thở mong manh nhưng Đường Quả vẫn cố gắng không nhắm mắt lại, khéo miệng trào ra vết máu tươi. Lãnh Duệ lại càng luống cuống hơn.
Giờ phút này, hắn không quan tâm cái gì gọi là cảm giác ghê tởm khi tiếp xúc da thịt. Không quan tâm cô từng là người yêu cũ của ai, hắn chỉ biết rằng cô là người phụ nữ của mình hắn. Nếu không làm gì, Đường Quả sẽ... Bế xốc cô lên, điên cuồng chạy tìm người giúp đỡ.
"Đi bệnh viện!!"
Phía dưới fan hâm mộ cũng cảm thấy có điểm không thích hợp. Đặc biệt là những người ngồi ở hàng ghế đầu. Tận mắt chứng kiến Đường Quả ngã xuống. Tất cả đều hoảng loạn, Quả Quả nhà bọn họ bị làm sao vậy?
...
"Lãnh tiên sinh, rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
"Tế bào ung thư của Đường tiểu thủ bị khuếch tán toàn thân. Chúng tôi không có cách nào đưa cô ấy trở về."
Tế bào ung thư khuếch tán đến toàn thân
Lãnh Duệ căn bản là không chấp nhận kết quả này. Nắm lấy cổ áo của tay bác sĩ, hai mắt đỏ bừng, gào thét.
"Em ấy căn bản là không ung thư. Các người đang nói dối. Thậm chí ba ngày trước tôi còn đích thân cùng em ấy đến bệnh viện này kiểm tra."
Hắn lấy ra một bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ, ném vào mặt bác sĩ: "Mau nhìn xem. Đây không phải bản cáo bệnh từ của bệnh viện các ông sao!"
Nội tâm tay bác sĩ sợ hãi. Run rẩy cầm phiếu kiểm tra sức khoẻ.
Kết quả trên đó giống như lời Lãnh Duệ nói. Cơ thể Đường Quả ngoại trừ việc hơi thiếu máu, còn lại các vấn đề khác đều ổn. Hoàn toàn không có hiện tượng ung thư dạ dày. Càng không thể có việc tế bào ung thư có thể khuyến tán nhanh đến vậy.
Gặp phải sự tình vô cùng khó lí giải. Tên bác sĩ đã kêu gọi tất cả những nhân viên liên quan đến việc thăm khám sức khoẻ Đường Quả cùng các chuyên gia đến hội chẩm. Tất cả cùng nhau bàn luận. Trước mặt là từng trang trong báo cáo sức khoẻ, rõ ràng không tìm ra bất cứ chỗ nào bị tổn thương trên người cô gái trẻ tuổi kia.
Cho dù thế lực của Lãnh Duệ lớn đến đâu, với những bằng chứng trước mặt, bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác ngoài lắc đầu xin lỗi.
Đây là một hiện tượng vô cùng hiếm có trong y học, nếu không nói chưa từng xuất hiện. Tế bào ung thư khuyến tán trong ba ngày? Hoàn toàn không thể. Vậy đây chắc hẳn đâu là một chủng loại mới, có thể che dấu tế bào ung thư. Thậm chí những thiết bị y tế tân tiến nhất cũng không có biện pháp phát hiện.
Nếu không phải nể mặt Lãnh Duệ, không phải vị tổ tông kia mang bộ dạng đáng sợ như vậy, bọn họ nhất định sẽ xin cơ thể Đường Quả về nghiên cứu.
Hành động của ngài Lãnh so với chuyên gia càng nhanh. Hắn không muốn mất thời gian cùng mấy kẻ vô dụng kia nữa, tự giác đem di thể của cô đi.
Mang thân xác Đường Quả từ bệnh viện về biệt thự cũ họ Lãnh. Về tới nơi, hắn đã đem cô vào phòng. Đặt thân xác cô vào một quan tài thuỷ tinh. Điều đáng sợ là mọi chi tiết trong căn phòng thật xa hoa, xem ra hắn đã có kế hoạch từ lâu, tất cả mọi thứ đều trong tư thế sẵn sàng.
Cứ như vậy, nhẹ nhàng đặt thân xác cô vào bên trong, sau đó tự mình ngồi xuống, ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia vào lòng mà cưng nựng. Trên mặt hắn không có chút biểu tình, chỉ có bàn tay không ngừng vuốt ve gương mặt trắng bệch không huyết sắc của Đường Quả.
Từ đầu đến cuối Lãnh Duệ giữ im lặng. Hắn ở bên trong quan tài, an tĩnh mà ôm lấy cô. Nhẹ nhàng vuốt ve từng bộ phận. Hành động của hắn chầm chậm như thể đang chạm tay vào một món trân bảo. Như thể muốn bù đắp những cảm xúc thiếu thốn suốt bao năm. Tất cả gom lại trong lần này.
Đáng tiếc, thứ đang nằm trong vòng tay hắn chỉ còn là một khối thi thể lạnh lẽo.
...
"Lãnh Duệ, buông tha cho em ấy đi."
Nghe tin Lãnh Duệ trực tiếp mang di thể Đường Quả về biệt thự cũ của nhà họ Lãnh, hắn liền hiểu Lãnh Duệ đang muốn làm gì.
"Sinh thời, anh không muốn chạm vào Tiểu Quả nửa phần. Giờ đây khi em ấy chết đi, anh lại khẩn thiết ôm vào lòng, bảo vệ gìn giữ như vậy để làm gì. Ha ha ha, Lãnh Duệ tôi không ngờ anh là cái hạng này.."
Trần Việt Sinh thê thảm cười: "Anh không nhớ bản thân từng ruồng rẫy, xa lánh Tiểu Quả như thế nào khi biết em ấy là bạn gái cũ của con trai sao?"
"Nếu anh đã thích những cô gái sạch sẽ như vậy, sao không tự tìm một người nào khác."
Lãnh Duệ không nói gì, cũng không màng giải thích. Bây giờ trong đầu hắn ngập tràn hình ảnh Lãnh Tử Việt. Nghĩ đến thằng nghiệt chủng ấy được sinh ra từ một người đàn bà lăng loàn và một tên đàn ông yếu kém. Hận ý trong mắt hắn ngày một sâu.