(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 71

Lãnh Duệ nghiêng đầu nhìn cô gái đang nằm bò trên cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn cô đầy ôn nhu cùng dịu dàng. Có lẽ tỉnh yêu của hắn đã tràn ngập, vô pháp che dấu. Đáng tiếc, Lãnh Duệ có lẽ vẫn chưa nhận ra.


Tuy nhiên, mối quan hệ của họ vẫn còn khá nhiều khúc mắc. Đường Quả luôn muốn bám lấy hắn, nhưng hắn lại chán ghét sự đụng chạm của cô. Nhưng Lãnh Duệ cũng không thể phủ nhận, cô đã dần dần nắm trọn trái tim mình.


Cho dù cả cuộc đời không thể chạm vào cô, nhưng hắn vẫn muốn lưu cô lại bên mình. Cho dù hắn có chết đi, hắn cũng sẽ tìm mọi cách để khiến cô vẫn ở bên.
Nếu sau này muốn phản kháng, hắn cũng có không ít biện pháp để khiến Đường Quả không thể rời xa hắn.


Việc lãng mạn nhất mà hắn từng nghĩ đến là ôm thật chặt Đường Quả. Nhìn cô chết trong lồng ngực của mình.
...
Cục Dân Chính.
Đường Quả có chút ngoài ý muốn. Lãnh Duệ tại sao lại mang cô tới nơi này.


【 Ký chủ, hiện tại cô hẳn đã chịu tin hệ thống đi? Lãnh Duệ thật sự đem cô đặt trong lòng. Hắn đã đưa cô đến cục dân chính rồi đó. 】


Lãnh Duệ cũng không hỏi thăm ý tứ của Đường Quả. Từ đầu đến cuối đều do hắn quyết định. Tuy nhiên Đường Quả vẫn rất ngoan ngoãn, không chút phản kháng, phối hợp mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Trong lúc chụp ảnh, cô nghiêng đầu nhìn Lãnh Duệ.


"Lãnh Duệ, đây hẳn là lần chúng ta được đứng gần nhau nhất trong suốt mấy năm qua. Anh nói có phải không?"
Lãnh Duệ trái tim hơi nghẹn lại. Không biết vì lí do gì, dù cô đang đứng trước mắt hắn, dù cô là người phụ nữ của hắn nhưng... hắn vẫn cảm thấy cả hai thật xa cách.


Rõ ràng trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập hình ảnh của hắn, tràn đầy tình yêu cho hắn. Nhưng hắn vẫn thấy vô cùng khủng hoảng.
Mang Đường Quả tới nơi lãnh chứng, cũng không phải suy nghĩ nhất thời nhất thời.
Nếu muốn giữ cô lại bên mình, hắn cần phải có một lí do quang minh chính đại.


Xung quanh cô, có không ít người đàn ông tuyệt vời. Nào là Trần Việt Sinh, rồi lại đến Lãnh Tử Việt. Những tên này như những con hổ rình mò, muốn cướp cô khỏi vòng tay hắn. Hiện tại tốt nhất nên khắc lên cô một danh xưng, phải khiến biết mình là người phụ nữ của hắn. Khi ấy Lãnh Duệ hắn mới có thể thấy an tâm một chút.


Bằng không, hắn rất khó khống chế. Hắn luôn cố giữ mình, cố ngăn bản thân xúc động mà giết chết người con gái bé nhỏ này.


Từ trước đến nay, đồ vật của hắn chỉ cần có nguy cơ bị người khác nhúng chàm... chắc chắn hắn sẽ không tiếc tay mà huỷ diệt cả món đồ ấy cũng như kẻ xa lạ kia. Nhưng sau cùng, hắn sẽ tìm lại, lưu trữ, bảo tồn nó để khiến nó mãi bên mình.
Giống như, cha mẹ hắn.


Lãnh Duệ cầm tờ hôn thú trong tay. Sau đó hắn quay ra gọi điện cho con trai mình.
Câu đầu tiên nói chính là: "Mẹ cậu đã trở lại. Tối nay nhớ qua đây ăn cơm."


Ở Lãnh Tử Việt còn đang mơ màng như trong giấc mộng. Vốn tưởng ba nuôi vì quan tâm mà gọi điện, ai ngờ ngay với câu nói đầu tiên đã gợi lại cơn ác mộng mà hắn che dấu suốt bao lâu nay.
"Mang theo cả người phụ nữ của cậu tới. Cả hai phải cùng nhau kính trà cho mẹ kế."


Lời yêu cầu muốn được con chồng và con dâu kính trà của Đường Quả hắn luôn nhớ rõ. Vậy nên nhân dịp cô về nước, có lẽ không nên để người con gái này uỷ khuất thêm. Hắn cũng nên giữ lời hứa với Đường Quả.


Nói một tràng dài vậy mà Lãnh Tử Việt vẫn không có dấu hiệu phản ứng lại. Thấy thằng con trai ngu ngốc vẫn đần ra, Lãnh Duệ không kiên nhẫn được nữa, thẳng tay cúp điện thoại.
Đường Quả thấy hành động kia của Lãnh Duệ, bật cười: "Lãnh Duệ, anh vẫn nhớ đến những lời này sao?"
"Đương nhiên."


Lãnh Duệ nhìn sang cô gái ngồi trên ô tô đối diện. Nhìn gương mặt nhỏ xinh của cô, thật muốn duỗi tay ra xoa xoa mái tóc đen dài.
"Còn về phần bộ tiểu thuyết kia, tôi đã mang đến nhà xuất bản. Chậm nhất thì tháng sau chúng ta có thể công bố ra thị trường.
"Nhanh như vậy sao?"


Đường Quả cười đến mi mắt cong cong, tâm trạng buồn bực, khó chịu của Lãnh Duệ nháy mắt bị nụ cười này chữa khỏi.
Từ lúc gặp em ấy, hắn cười nhiều hơn. Không đúng, phải là được đứng trước mặt người con gái này, hắn mới có thể nở nụ cười.


Nhưng, Đường Quả của hắn dường như không bao giờ biết giận. Kể cả lúc giận dữ, cô ấy vẫn cười. Những nụ cười kia đã phần nào che đi cảm xúc thật, khiến người ta khó có thể phân biệt rõ em ấy đang cao hứng hay là sinh khí.
...
"Tử Việt, anh làm sao vậy? Là ai gọi vậy?"


Dù cuộc gọi đã ngắt từ lâu nhưng Lãnh Tử Việt vẫn đờ người ra, im lặng không nói thêm gì.
Lục Kỳ nhìn thấy chồng mình đang ngẩn người. Không nhịn được mà quay ra hỏi.


Lùc này Lãnh Tử Việt mới tỉnh ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lục Kỳ Lãnh Tử Việt ngơ ngác ngẩng đầu, nói, "Ba muốn tối nay chúng ta về nhà ăn cơm."
"Hoá ra ba gọi vì lí do này sao."
Lục Kỳ hơi hơi mỉm cười: "Vậy hai vợ chồng mình chuẩn bị nhanh nhanh một chút, đừng để ba phải đợi lâu."


Chuyện này cũng không phải việc họ thường xuyên làm. Phải nói từ lúc kết hôn đến nay, hiếm có lần nào ba nuôi mời hai vợ chồng đến thăm hỏi hay nói chuyện. Đây chính là lần đầu tiên Lãnh Duệ chủ động mời họ về ăn cơm chung.