(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 192: Thứ nữ trọng sinh (54)

Editor: Phong Nguyệt
Bạc Vân Tư nhiều năm không đến hoàng cung. Phải nói là từ khi chị gái bà ta gả cho tiên Dạ Hoàng, bà ta không đến hoàng cung một lần nào.
Mỗi lần tới đây bà ta đều cảm thấy không thoải mái, lại nghĩ đến chuyện mình không bằng được chị.


Sao chị bà ta lại có thể gả được cho người có địa vị cao nhất Tiên Bình còn bà ta phải gả cho một lão gia chủ nhà họ Đường chứ.
Là vì bà ta nhất thời mê muội, vì lời ngon tiếng ngọt của Đường Hạo Huy mà thành thân với lão ta.
Những năm này, bà ta hối hận. Hối hận không chịu được.


Cứ nhìn thấy con gái Đường Quả, bà ta lại nhớ đến lựa chọn đáng sỉ nhục của mình.
Nhưng mặt khác, bà ta lại mong con gái có thể hoàn thành việc bà ta không làm được.
Từ khi Đường Hoan bộc lộ, bà ta rất để ý, hận con gái mình không thể nháy mắt vượt qua Đường Hoan.


Bà ta không bằng được chị gái, nhưng con gái bà ta không đến mức thua con gái của một di nương đúng không?
Sau này thanh danh Đường Hoan càng thịnh, thanh danh Đường Quả cũng không kém. Chẳng qua là một người nổi tiếng một người tai tiếng kiêu ngạo không nói lí.


Đồn đãi đều nói Đường Hoan tốt, mà Đường Quả thì sao? Toàn mấy lời không dễ nghe.
Bà ta hối hận, hối hận vì sinh ra đứa con gái này. Gả cho Đường Hạo Huy là sỉ nhục, sinh con ra càng thêm nhục.


Lần trước thấy Đường Quả, bà ta không có chút tâm trạng nào. Giờ vừa mới xuất quan đã bị Đường Hạo Huy kéo đi, nói là cần bà ta giúp.


Bà ta dò hỏi chuyện xảy ra, cũng không có chút dao động nào. Đường Hoan đúng là di nương sinh ra có khác. Còn ả di nương kia, cũng chẳng hiểu sao lại bò lên giường công tử hầu phủ, đúng là không biết thẹn là gì.
Đường Hạo Huy thích ai, bà ta cũng chẳng quan tâm. Bà ta đâu có ưng gì lão.


Hầu phủ mâu thuẫn với nhà họ Đường, Đường Hoan chặt mệnh căn của công tử hầu phủ. Ai cũng nói con gái bà ta có thể giúp công tử.
Bà ta ra mặt.


Bà ta không phải là muốn giúp hầu phủ. Con gái bà ta đã giỏi giang như thế, đã vượt qua Đường Hoan rồi. Bây giờ Đường Quả chịu chữa, thanh danh càng tốt, đối với bà ta cũng là chuyện tốt.


Chỉ cần Đường Quả vẫn ưu tú như thế, bà ta cũng không ngại nó từng là sỉ nhục của mình. Nó càng phong quang, quá khứ của bà ta càng dễ bị quên lãng, người ta sẽ nhắc đến bà ta với tư cách mẹ ruột của một luyện dược sư cao cấp.


"Hầu phủ đã cầu đến tận cửa, ngươi cũng đừng giận dỗi nữa, trước cứ chữa cho người ta đi." Bạc Vân Tư bày ra tư thế trưởng bối, lời nói lạnh nhạt vô tình, mấy người Dạ Chu cũng lạnh mặt đi mấy phần.


Bạc Vân Tư không đợi Đường Quả nói gì, gương mặt hiện lên ý cười, "Không nghĩ là ngươi lớn lên lại ưu tú đến vậy, còn xuất sắc hơn Đường Hoan."
Đường Quả: "..."
"Hôm nay ta không muốn nói chuyện khác, hai ngày nữa ta bế quan rồi, ngươi chọn thời gian chữa bệnh cho người ta đi."


Đường Hạo Huy có mâu thuẫn gì với Đường Quả, bà ta không thèm quan tâm.
"Ta không đi."
Mày liễu Bạc Vân Tư nhíu lại, "Đây là chuyện tốt, đã không tốn sức còn có thể nổi danh. Sau hôm nay, ngươi sẽ là ân nhân của toàn bộ hầu phủ."


"Thanh danh đối với ta có ích lợi gì đâu?" Đường Quả như có như không cười lên, "Ta ngày trước bị đồn là ngang ngược càn rỡ, sao bà chưa từng hỏi thăm ta lấy một câu?"
"Đồn không tốt thì ta hỏi thăm ngươi làm gì?"


"Bên ngoài đồn không tốt, chắc chắn là ngươi không tốt. Hiện giờ ngươi tốt rồi thì bên ngoài sẽ đồn tốt thôi."
Lí luận của Bạc Vân Tư khiến người xung quanh câm lặng, âm thầm tức giận thay Đường Quả.