Editor: Phong Nguyệt
Tộc trưởng Đường thị sợ có người gây nguy hiểm cho trưởng lão Đường Quả, ngay lập tức cho cô hai hộ vệ cảnh giới nguyên quân.
Đường Quả mỉm cười nhận lấy, để hai người bảo vệ ngoài sân viện. Trừ Dạ Chu ra, không ai được phép đi vào.
"Linh đan của các ngươi cứ để ta lo."
Cảnh giới nguyên quân mà chỉ để canh cửa thật sự rất quá đáng. Nhưng hai người không có gì không vui cả, chỉ cần một câu trưởng lão luyện linh đan cho mình, việc này chỉ sợ có người còn tranh cướp làm.
Hai người còn đắc ý nghĩ, may mắn là cảnh giới cao, được gọi đến, nếu những người khác biết sợ là hối hận không kịp.
"Người nào dám xông vào cứ đánh ra ngoài, không cần hạ thủ lưu tính. Đánh chết tính ta."
Đường Quả vừa mới giao việc xong, chưa được bao lâu đã có người đến cửa.
"Tránh ra, ta là chị họ nó, sao ta không thể gặp nó?"
"Bạc tiểu thư cô vẫn nên đi đi, Đường trưởng lão không muốn thấy cô. Nếu cô nhất định không đi, chúng ta sẽ không khách khí."
Bạc Linh Nhi trừng mắt, "Sao? Ta muốn đi vào đấy thì sao? Các ngươi làm gì được ta?"
Nàng ta vừa dứt lời đã định nhảy tường xông vào bên trong. Hai hộ vệ nhìn nhau, cùng tóm lấy Bạc Linh Nhi ném đi. Bạc Linh Nhi văng ra ngoài, ngã trúng một quầy hàng.
Người xung quanh thấy nhà họ Đường ném ra cái gì đó to to, vội vàng quây lại hóng hớt, rồi thấy Bạc Linh Nhi mình đầy rau cải bò dậy, vô cùng chật vật.
Hai nguyên quân nhảy lên bờ tường, lạnh lùng, "Nếu lần sau còn mạo phạm Đường trưởng lão của chúng ta, không chỉ đơn giản là bị ném ra như thế này."
Bạc Linh Nhi bị khí thế nguyên quân dọa sợ. Nàng ta đã lâu không ra khỏi cửa, dường như thế giới này đã thay đổi.
Người xung quanh lúc này đã nhận ra được nàng ta. Đây không phải là tiểu thư nhà họ Bạc, kẻ đã đẩy đích tiểu thư nhà họ Đường vào miệng yêu thú hay sao? Tức khắc, xung quanh đầy ánh nhìn khinh thường.
Khoảnh khắc đó, Bạc Linh Nhi hận chết Đường Quả. Đương nhiên, nàng ta hận Đường Hoan hơn. Hai mặt, bán đứng bạn bè, còn câu dẫn anh trai nàng ta. Hiện tại anh trai lúc nào cũng theo ả tìm người, nàng ta thật muốn tức chết.
Nàng sống không tốt, Đường Hoan cũng đừng hòng sống tốt.
Đường Quả không đụng vào được, nhưng Đường Hoan thì chưa chắc.
Hủy hoại thanh danh nàng ta? Được, nàng ta cũng hủy hoại thanh danh Đường Hoan cho mà xem.
Không cần chờ Bạc Linh Nhi động thủ, Đường Hoan đã có chuyện.
Nơi xảy ra là hầu phủ, người dính líu là nhị công tử hầu phủ. Hiện giờ Bình Thành ai ai cũng buôn chuyện này. Dưa lớn như thế, lại còn ngon nữa.
Chuyện là thế này, không biết ai tiết lộ cho Đường Hoan, rằng nhị công tử có giấu đàn bà trong phòng, gọi là Lâu thị, còn nói là nhị công tử rất cưng chiều bà ta.
Trịnh Tụng giấu người rất kĩ nhưng hầu phủ không thiếu người, số thị nữ hầu hạ hắn không ít. Gần đây hắn có hứng thú với Lâu di nương, chọc thị nữ ghen ghét, âm thầm truyền ra ngoài rằng nhị công tử cưng chiều Lâu di nương như thế nào.
Thị tưởng rằng mình sẽ kéo thù hận cho Lâu di nương, khiến người khác nhắm vào bà ta.
Kết quả là truyền đến tai Đường Hoan. Ả đang sốt ruột tìm mẹ, tuy cảm thấy không có khả năng, nhưng vẫn lặng lẽ tới tìm.
Rồi ả gặp phải Lâu di nương đang bị Trịnh Tụng ngược đãi. Lâu di nương không có mặc gì, cả người thất thần, trên người máu chảy be bét. Trịnh Tụng thì dường như rất suиɠ sướиɠ.
Chẳng cần biết vì sao hắn thích ngủ với mĩ nhân đầy máu, giá trị phẫn nộ của Đường Hoan vọt tới đỉnh.
Ả đẩy Trịnh Tụng ra, một nhát kiếm chém đứt vật kia của hắn.
Trịnh Tụng la oai oái thảm thiết rồi chạy ra khỏi phòng, chỉ một lát sau, cả hầu phủ náo loạn.