Editor: Phong Nguyệt
Ba ngày sau, Đường Quả giao linh đan đã luyện xong cho các thế lực kia. Thế lực chỉ có một phần linh dược thấy không thất bại, cảm động đến rơi nước mắt.
Mấy thế lực hỏi nhiều một câu, "Đường dược sư, tất cả đều thành công?"
Bọn họ chỉ tò mò một chút, mặc kệ đưa ra nhiều hay ít linh dược, họ chỉ có một phần. Trên tay họ là bình ngọc mười viên linh đan.
"Đúng."
Đường Quả gật đầu, không hề giấu diếm, "Sao, nếu mọi người cần nhiều, có thể hỏi mua hoặc dùng linh dược cao cấp để đổi."
Mấy thể lực lớn vui vui vẻ. Đổi, phải đổi chứ.
Sợ Đường Quả đổi ý, họ vội vàng lôi hết gia sản ra cho cô nhìn.
Dạ Chu cũng bị dọa sợ đến ngây người. Sau thấy Đường Quả chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, thần trí chàng bị cô dẫn đi mất.
"Anh họ, anh xem có cái gì anh cần không."
Dạ Chu kinh ngạc, "Nàng cho ta chọn?"
"Đương nhiên, anh không cần à? Chướng mắt?"
Mấy thế lực lớn nghe được, khóe miệng run lên nhè nhẹ. Tiểu vương gia, ngài ở đây hóng hớt cái gì. Mấy thứ này quý lắm đấy, thậm chí hoàng cung cũng không có đâu.
"Muốn."
Dạ Chu vội đáp. Em họ cho đương nhiên phải muốn.
Chàng chọn mấy thứ cho mình dùng, rồi sau đó cho Đường Quả chọn. Mấy thế lực lớn dù đau lòng nhưng cũng cảm thấy đáng giá.
Chờ bọn họ hài lòng rời đi, Dạ Chu chìm đắm trong ngọt ngào của Đường Quả. Em họ người cũng như tên, nhìn ngọt, lời càng ngọt hơn.
Muốn ăn.
"Em họ, nàng có ý khác với ta không, muốn đáp ứng ta không?"
Đường Quả liếc chàng một cái, "Anh họ, không nên quá tham lam. Ta đã nói rồi, ta không ăn cỏ mọc lại."
"Vậy sao nàng lại đối xử tốt với ta như thế..."
"Ồ, vậy anh không muốn ta đối xử tốt với anh? Nếu anh cảm thấy khó xử, ta thử đối xử không tốt với anh xem sao."
"Không, ta không có ý này." Dạ Chu vội đáp, sợ Đường Quả ngày mai không thèm để ý đến mình. Cô nói được là làm được.
"Anh họ, ngoan một chút, đừng có tham lam. Ta chỉ đối xử tốt với mỗi anh."
Dạ Chu ngoại trừ cam chịu thì còn có thể làm gì. Chàng cười khổ. Hố tự đào thì phải tự lấp chứ biết làm sao.
Nhận mệnh đi.
"Hoàng huynh, anh cả, anh trai của em, anh nói xem em phải làm gì bây giờ? Em họ không ăn cỏ mọc lại."
Dạ Phàm ngồi trên long ỷ xử lí công sự. Y nghe Dạ Chu nói, không khỏi ngẩng đầu lên cười.
"Hối hận rồi?"
Dạ Chu vô lực xụi lơ trên ghế, mặt mũi u sầu, "Anh à, sao lúc trước anh không khuyên em một chút, biết đâu em sẽ nghe anh, sẽ không vội vàng từ hôn với em họ."
"Em ấy nói gì?"
"Em muốn quang minh chính đại bên nàng ấy, muốn thành thân với nàng ấy. Nhưng nàng ấy nói em quá tham, nói em phải ngoan ngoãn nghe lời, nàng ấy chỉ đối xử tốt với mỗi em."
Dạ Phàm nghe xong, vui vẻ, "Vậy tốt mà."
"Anh à, vậy mà cũng tốt hả?" Dạ Chu nhìn Dạ Phàm, "Thế sao em có lắm cháu vậy?"
Dạ Phàm ho nhẹ một tiếng, "Các nàng không phải muốn sinh hay sao? Ta cho các nàng sinh nhiều mấy đứa, miễn tới làm phiền ta."
Dạ Chu: "..." Hóa ra đây là lí do vì sao chàng lắm cháu.
"Anh..."
"Đừng phiền ta. Đi tìm em họ đi. Hố mình tự nhảy thì phải tự chịu."
Dạ Chu mếu máo, đứng bật dậy, sửa sang lại tà áo. Chàng lườm vị anh cả vô lương tâm nhà mình, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.
Dạ Phàm lắc đầu, bật cười. Em trai y cuối cùng cũng có người trị được.