Editor: Phong Nguyệt
Đường Hoan vạn lần không nghĩ tới điều kiện thứ hai của Đường Quả cũng khó như thế.
Ả đương nhiên biết người ngáng chân Đường Quả là ai. Ả không ngăn cản, cũng không để lộ ra bí mật này.
"Em hai..."
"Ta chỉ muốn biết chân tướng, không quá đáng đúng không?" Đường Quả nheo mắt, "Chị cả chắc chắn biết."
Đường Hoan không nói lời nào. Đây là Đường Quả, kiêu ngạo lại độc ác, bắt lấy ả điên cuồng đánh, trước giờ không hề lưu tình.
"Chị cả cảm thấy bán đứng đồng đội là không được, vậy thì cầu ta đi. Không muốn nói chân tướng cho ta thì phải cầu ta."
Trên mặt Đường Quả mang ý cười châm chọc. Vẻ kiêu căng ấy lóe mù mắt Dạ Chu, cũng khiến tim chàng nhảy loạn.
Em họ quá mê người.
Trái tim chàng sắp nhảy ra rồi, ấn mãi cũng không vào được.
"Nhớ, cầu ta thì phải quỳ xuống." Đường Quả hất cằm lên, diễn y đúc một vai ác, "Ta có tư cách tức giận."
Đường Hoan nắm chặt tay lại. Ả không có khả năng cầu Đường Quả.
"Ta nói."
Đường Quả cười, "Là ai? Bạc Tây Phong hay Bạc Linh Nhi?"
Đường Hoan đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt u ám. Đường Quả làm sao xác định được là hai người kia, liệu đã biết được chính xác là ai chưa?
Mặc kệ đã biết hay chưa biết, ả không có lựa chọn nào khác.
"Bạc Linh Nhi." Đường Hoan phun ra ba chữ. Không đợi Đường Quả nói gì, ả đã cắt ngang, "Em hai, giờ có thể để ta vào lục soát."
Đường Quả tránh ra, nhướn mày, "Vào đi. Mấy khi chị cả cúi đầu với ta. Ta rất vui."
Đường Hoan không thèm liếc cô một cái, mang người đi vào.
"Nhớ rõ, đừng động linh tinh, không ta sẽ đòi chị cả bồi thường."
Đường Hoan cứng người. Những người hầu đi lục soát đang tính mạnh mẽ đẩy đồ ra cũng cứng người. Bọn họ cẩn thận, kiểm tra xong vội vàng xếp đồ lại như cũ, sợ vị bên ngoài nổi giận bắt họ bồi thường.
Đường Quả cười tủm tỉm, Dạ Chu cũng hớn hở nhìn cô.
"Muốn ta giáo huấn Bạc Linh Nhi không?"
Dạ Chu nói, không giấu nổi ý lạnh ở đáy mắt.
Được Quả lắc đầu, "Không cần, sau này nàng ta sẽ sống không tốt."
"Sao cơ?"
Đường Quả thì thầm, "Anh họ cứ chờ xem tí nữa bên ngoài sẽ đồn cái gì."
"Là thế này này, đại tiểu thư nhà họ Đường vào trong viện của ta lục soát xem có di nương trong đó hay không, nói cho ta biết mấy tháng trước Bạc Linh Nhi đã ngáng chân ta, khiến ta suýt chút nữa vào miệng yêu thú."
"Rất mau Bạc Linh Nhi sẽ biết chuyện. Nàng ta sẽ tới cửa chất vấn Đường Hoan, hỏi sao ả lại nói vậy. Bạc Linh Nhi ích kỉ, Đường Hoan hủy hoại thanh danh nàng ta, nàng ta sẽ hận chết Đường Hoan, Đường Hoan giải thích thế nào nàng ta cũng không chịu."
Đường Quả cười lên, "Bạc Tây Phong sẽ cầu tình thay Đường Hoan, Bạc Linh Nhi sẽ càng thêm hận ả, cho rằng Bạc Tây Phong bị Đường Hoan mê hoặc, đến mức em gái ruột cũng không thèm để ý. Hai người chắc chắn sẽ vì Đường Hoan mà chia rẽ."
Dạ Chu: "..."
Hệ thống: [...]
Thâm!
Quá thâm!
"Em họ, sao nàng có thể hư hỏng một cách đáng yêu như vậy." Dạ Chu chọt trán cô, đôi con ngươi tựa đá quý lóe lên ánh sáng xinh đẹp, "Trái tim này vì nàng mà nhảy loạn, linh hồn nhỏ bé cũng bị nàng câu đi mất, nàng nói xem, ta phải làm sao bây giờ?"
"Anh họ, ta không ăn cỏ mọc lại."
"Lỡ ngon hơn thì sao?"