Editor: Phong Nguyệt
Đêm. Tối đen như mực.
"Thống, phù Ẩn Thân."
Hệ thống vội vàng tìm phù ẩn thân. Nó biết đêm đen gió lớn chính là lúc làm chuyện xấu.
Trong phòng không thắp đèn, nó nhìn biểu cảm của kí chủ. Âm trầm, quỷ quyệt, độc ác, tàn nhẫn, lâu lắm rồi nó mới thấy vẻ mặt này của cô.
Nó biết hôm nay sẽ có người xui xẻo, nhưng không biết người xui là ai.
Đường Hạo Huy? Đường Hoan? Lâu di nương? Hay là vị nhị công tử hầu phủ trong truyền thuyết Trịnh Tụng?
Đường Quả đã hỏi thăm, tối nay Đường Hạo Huy không trong viện của Lâu di nương. Cô dán một tấm phù Ẩn Thân lên người, hướng về phía viện tử của bà ta.
Chẳng ai nghĩ rằng sẽ có người ra tay với Lâu di nương. Đến Đường Hoan cũng không tưởng được, ả chỉ cho Lâu di nương mấy người hầu nhanh nhẹn.
Mấy người hầu đó đứng gác đêm làm sao có thể cản được bước chân Đường Quả.
Đường Quả chưa đến, các nàng đã hôn mê.
Nhìn Lâu di nương nằm trên giường, cô không khách khí gì mà hạ thuốc mê, khiêng bà ta ra khỏi viện tử. Bước chân cô nhẹ như lông hồng, hướng về phía hầu phủ. Lâu di nương muốn cho cô một tên đàn ông đúng không? Nếu Lâu di nương đã khen hắn tốt như thế, cho bà ta hưởng thụ hắn luôn đi.
Đường Quả cười tàn nhẫn, dường như thiếu nữ sạch sẽ hồi sáng chỉ có trong tưởng tượng.
"Em họ ra ngoài rồi?"
"Vâng thưa chủ nhân. Nhưng mà hình như Đường tiểu thư có dùng thủ đoạn ẩn thân, thuộc hạ không thể truy được tung tích."
Mắt Dạ Chu lóe lên, "Ngươi có biết Lâu di nương giới thiệu ai cho em họ không?"
"Là nhị công tử hầu phủ, Trịnh Tụng ạ."
Vừa nghe xong Dạ Chu đã đứng bật dậy, đáy mắt một mảnh giận dữ. Trịnh Tụng là ai? Những người khác không biết, chẳng lẽ chàng cũng không biết?
Hoàng huynh đã nhiều lần nói với chàng, hắn ta vẻ ngoài ôn hòa nhưng bên trong cực kì độc ác. Thị nữ trong phủ hắn ta mỗi tháng bị nâng ra không đến mười người cũng phải đến tám người.
"Có lẽ ta biết em họ đi đâu."
Nghĩ lại, Dạ Chu không yên tâm được. Thân ảnh chàng lóe lên, biến mất.
Ảnh vệ vẫn đang quỳ dưới đất lộ vẻ sợ hãi. Chủ nhân càng ngày càng khó đoán, không biết thực lực đã cao đến đâu, không thể vọng được.
"Nhị công tử, tha ta... Á..."
"Tha cho ngươi? Ha ha... Không phải ngươi luôn muốn bò lên giường bản công tử hay sao? Tới cũng đã tới rồi, chịu đi."
Một nữ tử đầy máu nằm bò trên giường, cả người thị đã bị trói lại.
Nam tử quất roi lên người thị. Thị co người lại, chỉ có tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trong cổ họng.
"Kêu đi. Bản công tử đang yêu thương ngươi đấy."
"To hơn một tí, không được? Chẳng lẽ không muốn bản công tử yêu thương?"
Trịnh Tụng mặt ngoài vẫn treo nụ cười như gió xuân, vứt cái roi dài trong tay đi, chọn một cái roi khác.
Nữ tử được thả lỏng, theo bản năng quay đầu lại. Thị thấy Trịnh Tụng ném roi đi, chọn roi khác, từ từ tiến về phía mình, trên roi còn có gai nhọn sáng sáng.
Nghĩ đến chuyện tiếp theo, cả người thị đau đớn, bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Trịnh Tụng nhăn máy lại, mất hứng. Hắn ném roi đi, đá nữ tử xuống giường.
Hắn cười lạnh một tiếng, "Tưởng xương cứng thế nào, cũng chỉ có một canh giờ đã chịu không nổi."
"Bịch!"
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động. Trịnh Tụng không vui: "Ai?"
Hắn mở cửa, một thân thể mềm mại ngã vào trong lồng ngực hắn. Hắn cúi đầu nhìn bà ta, cười lên.