Editor: Phong Nguyệt
Đường Quả không muốn về ngay như dự định. Nơi này rất an tĩnh, trong không gian của hệ thống cũng không thiếu đồ có thể sử dụng ở thế giới này, đương nhiên là phải tận dụng triệt để.
Cô lấy một cái bàn ra, bày trận ở xung quanh, xác định không có vấn đề gì rồi lại lấy ra một đống linh đan, ăn sạch sẽ.
[Kí chủ, cô không sợ nổ banh xác ra à? Cô ăn in ít thôi chứ. Tuy là lâu lắm rồi mới đến được thế giới tu luyện nhưng cô đâu cần phải gấp vậy đâu.]
"Không ăn để phần ai à? Đi thế giới tiếp theo mang một chút đồ của thế giới này đi, bổ sung hàng tồn kho, không chừng ngày nào đó có thể dùng đến."
Hệ thống thỏ thẻ, [Nhưng mà đa số thế giới đều không dùng được.]
Ở những thế giới không có năng lượng thần kì, người bình thường ăn mấy thứ đan dược này sẽ chết.
Đường Quả tiến vào trạng thái tu luyện, hệ thống cũng không làm phiền cô.
Ba tháng sau, cô kiểm tra tình trạng cơ thể của mình, mỉm cười.
Nguyên tướng trung kì, miễn cưỡng chấp nhận được.
Hệ thống: [Cô chắc quên là Đường Hạo Huy mới có nguyên quân sơ kì, nhiều năm không thăng cấp. Cô ba tháng đã từ nguyên sĩ sơ kì lên đến nguyên tướng trung kì, vẫn còn không biết đủ à?]
Đường Quả không để ý đến hệ thống. Thế giới này cô rất hài lòng.
Không phải thế giới có xã hội pháp trị, không cần chú ý pháp luật, có thể tự do oánh lộn.
Có chút high!!!
Hệ thống: Chắc là một chút ha.
Mắt lóe sáng, cô phá bỏ trận pháp, rời hang núi.
Ngọn núi này cách nước Tiên Bình khá xa, xung quanh đồi núi trập trùng. Đương nhiên, cực kì nguy hiểm.
Cô xuống núi, thuê một cỗ xe ngựa.
Xe đi chưa được bao lâu thì bị chặn lại.
Đường Quả không vén mành lên, chỉ hỏi một câu, "Ai đó?"
"Cô nương, ngựa của ta bị mệt chết, ta tiện thể đón xe được không?"
Dạ Chu có chút bất đắc dĩ. Chàng ta sinh ra đã lười biếng, cực kì không thích đi đường, không ngờ rằng đang đi thì ngựa chết.
Chỗ này đồng không mông quạnh, tìm không nổi ngựa tốt.
Trùng hợp làm sao, có một cỗ xe ngựa xa hoa đi ngang qua. Hai mắt chàng tỏa sáng, vội vàng chặn lại.
"Không tiện."
"Cô nương, rất tiện. Ta cũng tính là đẹp đẽ, có thể giúp cô bổ mắt." Dạ Chu chưa từ bỏ ý định. Chàng tuy lười nhưng cũng là một con ma tu luyện, rất thích vừa ngồi trong xe ngựa ngắm cảnh vừa tu luyện.
Nếu có thể, hẳn là chàng sẽ học vừa đi bộ vừa tu luyện.
Đường Quả vén mành lên, nhìn ra bên ngoài. Trên đất có nằm một con ngựa, thoạt nhìn qua thì đúng là mệt chết.
Trước mặt cô là một công tử trẻ tuổi mặc áo bào màu đỏ. Chàng ta mở to cặp mắt đào hoa, lại nở một nụ cười mà chàng tự cho là rất mê người.
Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của công tử, nheo mắt lại. Mắt Dạ Chu sáng lên, ưỡn ngực, miệng cười.
"Nếu đại giới bán sắc, có thể."
Chàng bước hai bước, nhìn mặt Đường Quả, cảm thấy quen quen nhưng không nghĩ nhiều, "Cô nương có nhìn trúng hay không?"
"Không có!"
"Vậy ta... Cái gì cơ? Không có?"
Dạ Chu không cười nổi. Chàng ta phong lưu phóng khoáng, là đệ nhất mĩ nam của đại lục này, tự tiến cử giường chiếu vậy mà lại bị từ chối?
"Nhưng mà ta có thể cho anh đi nhờ một đoạn đường."
Dạ Chu ngẩn người. Không coi trọng chàng ta nhưng vẫn cho đi nhờ xe. Chàng suy ngẫm một chút, nữ tử này có mục đích, hay là quen biết chàng?
"Không đi nhờ?"
Đường Quả bật cười. Gương mặt non nớt nhưng vẫn tinh xảo xinh đẹp, Dạ Chu ngơ ngẩn một hồi.