Editor: Phong Nguyệt
Đường Quả đi không bao lâu thì Lâm Dật Thỉ mò đến.
Nhìn Cố Thanh Thanh mất mát, lòng gã tê rần rần.
"Cô ta bắt nạt em ư?"
Cố Thanh Thanh cảm nhận được nhiệt độ đàn ông, nhịn xuống nỗi ấm ức, "Dật Thỉ, em nhận ra, em không giúp được gì cho anh."
"Cô Đường rất quá đáng, sao cô ta dám nói chúng ta như thế. Rõ ràng, chúng ta yêu nhau thuần khiết, em đâu phải vì tiền mà thích anh đâu."
Sắc mặt Lâm Dật Thỉ lạnh đi, "Anh biết, cô ta chỉ là không cam lòng thôi. Anh vốn dĩ không thích cô ta, mỗi tội cô ta đơn phương anh, lại có ý của ba mẹ. Hiện tại biết cô ta là dạng người gì rồi, anh càng không thích cô ta."
"Thanh Thanh, em yên tâm, anh sẽ không bỏ em."
"Tốt quá. Dật Thỉ, anh nói vậy là em yên tâm rồi. Nói thật, em cũng tin anh, chỉ là cô Đường rất quá đáng, em mới giận thế này."
"Cô ngốc này, cứ lo lắng đâu không. Người khiến anh động tâm chỉ có thể là em thôi."
Cố Thanh Thanh nhào vào lòng Lâm Dật Thỉ, bộ dáng chim nhỏ khép nép, khiến lòng hắn sôi sục.
Bầu không khí xung quanh mười phần ái muội.
...
Đường Quả ngồi trong xe, nghe âm thanh phát ra từ trong điện thoại, "Biết ngay là sẽ có chuyện mà. Để máy nghe lén lại là đúng rồi."
Tiếng động trong điện thoại truyền ra khiến lỗ tai vệ sĩ đang ngồi trên ghế phụ với tài xế đỏ bừng lên.
"Hai người này đúng là yêu nhau quá mà."
Đường Quả cười một tiếng, đeo tai nghe vào. Âm thanh biến mất, tài xế và vệ sĩ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Công chúa nhỏ càng ngày chơi càng ác, thế mà cậu chủ vẫn còn cảm thấy công chúa nhỏ là một cô bé ngây thơ thuần khiết.
Mỗi khi nghe cậu chủ dặn phải bảo vệ công chúa nhỏ, nói công chúa nhỏ đơn thuần dễ bị tổn thương, sống lưng bọn họ đẫm mồ hôi lạnh.
Tài xế với vệ sĩ liếc nhau, công chúa nhỏ mới là sếp lớn ở đây đúng không?
Hai người chó ngáp phải ruồi, đoán bừa cũng trúng. Theo nguyên cốt truyện gốc, nguyên chủ đúng là đại boss.
Đường Quả nghe một lúc, cảm thấy chơi không vui nữa, liền gọi một cuộc điện thoại.
"Muốn Lâm thị không?"
"Cô Đường có yêu cầu gì cứ nói."
"Đuổi Lâm Dật Thỉ ra khỏi nhà họ Lâm, để hắn ta hai bàn tay trắng. Trước đó thì cho hắn ta với Cố Thanh Thanh một hôn lễ thế kỉ."
"Không có vấn đề, tôi sẽ làm được."
Đường Quả bật cười. Bảo cô buông tha hai kẻ lúc nào cũng phát tình, điên à? Lúc nào cũng làm phiền cô.
Cố Thanh Thanh bảo chân ái không thể dùng đến tiền tài ư?
Đã thế cô cho cả hai trải nghiệm sinh hoạt người thường có vị gì. Không biết buông bỏ thân phận thiếu phu nhân nhà họ Lâm, một lần nữa xài quần áo túi xách vài trăm tệ, ngày nào cũng lo lắng cơm áo gạo tiền, ả sẽ như thế nào.
Mong là ả có thể chịu đựng được.
Đường Quả vui vẻ bật cười.
Vệ sĩ và tài xế: Bọn tôi tình nguyện nghe mấy tiếng động mập mờ kia, công chúa nhỏ cười lên thật đáng sợ.
"Ê thống, ta vầy là không tính hủy CP đúng không? Ta đây còn tác hợp bọn họ, để bọn họ dễ dàng ở chung với nhau luôn đấy."
[Haha...]
Chẳng bao lâu, nhà họ Lâm không hiểu sao lại đồng ý cho Lâm Dật Thỉ và Cố Thanh Thanh tổ chức hôn lễ.
Mãi sau bọn họ mới biết, Cố Thanh Thanh mang thai.
Lâm Dật Thỉ cực kì suиɠ sướиɠ, chuẩn bị một hôn lễ thế kỉ cho Cố Thanh Thanh.
Ngày cưới tổ chức linh đình, nhà họ Đường cũng có thiệp mời.
Đường Quả đứng lẫn trong dòng người, nhìn cả hai thề nguyện. Cố Thanh Thanh nhìn thấy cô, ra vẻ thắng lợi, khiến cô bật cười.
"Cười gì thế?" Đường Tranh phát hiện ra.
Đường Quả nháy mắt. Cô ôm tay Đường Tranh, thân mật, "Vui ạ."