Editor: Phong Nguyệt
Lâm Dật Thỉ cũng thâm tình, "Tiểu Quả, hi vọng em có thể cho anh một cơ hội."
Đường Quả thấy đáy mắt gã hiện lên tia hận thù và chán ghét.
Cô chống cằm, bộ dáng ngây thơ, thầm nghĩ, tên Lâm Dật Thỉ này đúng là cặn bã của cặn bã.
Gã làm thế nào mà có thể vừa tâm tình buồn nôn với Cố Thanh Thanh vừa tìm vợ nhỉ?
"Thống, ta buồn nôn quá."
[Kí chủ, cô muốn ói cũng phải tìm đàn ông trước đã.]
Đường Quả không trả lời, Đường Tranh đã về nhà.
Anh quét mắt nhìn đám người nhà họ Lâm, cười lạnh. Bước từng bước chân, anh đến bên cạnh Đường Quả, ngồi xuống, theo thói quen xoa đầu cô. Biểu cảm lạnh lẽo dịu đi vài phần.
Nhưng vừa nhìn thấy Lâm Dật Thỉ, anh lại cười lạnh.
"Tổng giám đốc Lâm, anh thích Tiểu Quả?"
Anh ấn Đường Quả xuống, tỏ vẻ cứ để anh lo.
"Đương nhiên." Lâm Dật Thỉ tự tin nở một nụ cười kiêu ngạo, "Tôi vẫn luôn thích Tiểu Quả."
Biểu cảm của Đường Tranh càng ngày càng không tốt, tuy là cười đấy, nhưng mà lại rất nguy hiểm.
Lâm Dật Thỉ có hơi bất an, nhưng cũng không để ý lắm.
Nhà họ Đường chiều Đường Quả như thế, xem ra chỉ cần Đường Quả ưng gã, ai cũng không phản lại được. Tình hình thực tế là gã đoán không sai.
Nhưng mà, gã lại không nghĩ đến Đường Quả không thích gã. Thần trợ công nguyên bản là Đường Tranh cũng cực kì chán ghét gã.
Đường Tranh bật cười, lấy một đĩa CD trong túi ra, "À vậy hả? Tôi có đồ tốt đây. Nếu anh nói anh thích Tiểu Quả, tôi giúp anh phân biệt một chút."
Đường Tranh không cho gã cơ hội phản bác, mở đĩa lên.
Vợ chồng Đổng Mai không lên tiếng, họ tin tưởng đứa con nuôi này.
Đường Tranh mở đĩa lên, về chỗ ngồi. Đường Quả nhỏ giọng hỏi, "Anh, cái gì đó?"
"Mặc dù không muốn để Tiểu Quả nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu như thế này, nhưng lần này là ngoại lệ." Gương mặt Đường Tranh mềm đi. Anh đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng, "Cứ để anh lo, sau này anh bảo vệ em."
Nói ra những lời này, anh cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Đúng, hình như anh nên bảo vệ cô.
Thấy được ánh mắt vui vẻ của cô, anh cảm thấy quyết định của mình không sai chút nào.
Trong lúc anh nhéo gương mặt đáng yêu của cô, đĩa CD bật lên.
Ánh sáng không tốt nhưng mà nhìn chung thì hình ảnh vẫn thấy rõ ràng.
Đặc biệt là tiếng nam nữ ái muội, tiếng thở dốc cũng nghe được rành mạch.
Gương mặt Lâm Dật Thỉ biến đổi. Đoạn Lệ Hồng giật mình, Lâm Đông Thụ xanh như tàu lá nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đôi nam nữ giao hợp, ô uế con mắt.
"Tắt đi."
Lâm Dật Thỉ gắt, sắc mặt mười phần khó coi. Thanh Thanh đẹp như thế, chỉ có thể cho gã nhìn.
Nhưng mà, gã nhanh chóng ý thức được hiện tại nhà họ Lâm đang bàn chuyện với nhà họ Đường.
Đường Tranh nhàn nhã dựa vào ghế sô pha, tay giơ lên che mắt Đường Quả. Xem dạo đầu là được rồi, đoạn sau anh tin là Tiểu Quả sẽ hiểu.
Anh thì thầm bên tai cô, "Nhìn rõ chưa?"
Không hiểu sao Đường Quả cảm thấy mục đích của Đường Tranh khá là ác, dường như muốn hình tượng của Lâm Dật Thỉ sụp đổ trước mặt cô.
Nghe giọng anh, cô biết anh đang cực kì suиɠ sướиɠ.
Nghe giọng cô, anh càng thêm suиɠ sướиɠ.
"Anh đưa em về phòng."