Editor: Phong Nguyệt
"Anh ghen ghét với tôi?"
Công chúa nhà họ Đường trừng mắt, dường như không thể tin được, "Anh thế mà ghen ghét với tôi?"
Tức khắc, người xung quanh nhìn Lâm Dật Thỉ với ánh mắt kì quái.
Lâm Dật Thỉ nóng mặt. Người xung quanh còn cảm thấy là Đường Quả nói đúng, khiến gã càng giận hơn.
Ả đàn bà này, đúng ra rất đáng ghét.
Ngay khi gã muốn mở miệng vặc lại, Đường Quả chặn họng gã.
"Tuy tôi rất không vui, nhưng mà là một người có đạo đức tốt, tôi tha thứ cho anh."
Công chúa nhà họ Đường nâng ly rượu hớp một ngụm rồi quay người đi.
Lâm Dật Thỉ cắn răng, nắm chặt tay lại.
Người xung quanh nhìn gã, đáy mắt hiện lên tia chế nhạo.
Tin đồn gì nhỉ?
Công chúa nhỏ nhà họ Đường tâm niệm Lâm Dật Thỉ, không, còn bịa khoa trương hơn là yêu sâu đậm Lâm Dật Thỉ, người ngoài cứ nghĩ là hai nhà sẽ thông gia.
Thậm chí còn có một vài người vì chuyện này mà hợp tác với Lâm Dật Thỉ vài lần.
Dựa vào thanh danh của công chúa nhỏ nhà họ Đường, tập đoàn Lâm thị gần đây đã giải quyết được kha khá về vấn đề tài chính. Lâm thị hết nguy hiểm, giới thượng lưu còn khen Lâm Dật Thỉ có thể khiến Lâm thị khởi tử hoàn sinh.
Dù có mượn danh tiếng của công chúa nhỏ nhà họ Đường thì đã sao, dù dĩ cũng là có hôn ước mà?
Nhưng mà, thái độ của công chúa nhỏ là thế nào?
Nhìn có giống như yêu Lâm Dật Thỉ không?
Mấy người bạn bên cạnh Lâm Dật Thỉ nhìn gã kì quái. Lúc trước họ nói đùa chuyện hai nhà sẽ liên hôn, Lâm Dật Thỉ chưa từng phản bác.
Ngược lại còn thật thật giả giả thừa nhận, khiến họ càng cho rằng hai nhà có quan hệ với nhau.
"Dật Thỉ, cậu có hôn ước với công chúa nhà họ Đường à?"
Có người không thân với Lâm Dật Thỉ lắm lên tiếng hỏi, "Trước tôi nghe mẹ nói, cậu với cô ấy quan hệ không tệ, cô ấy rất thích cậu, nhưng mà..."
Bộ dáng hôm nay thì thích chỗ nào, rõ ràng chỉ coi gã là người qua đường Giáp.
Lâm Dật Thỉ lửa giận bừng bừng, càng ngày càng chán ghét Đường Quả hơn.
Nhưng gã không thể không thừa nhận, nhà họ Lâm bây giờ mà không muốn liên hôn với nhà họ Đường, đây thực sự là một trò cười.
Từ lần bị Đường Quả sỉ nhục, gã càng muốn mau chóng khống chế Lâm thị rồi nhân cơ hội thu Đường thị vào trong tay.
Gã sẽ khiến cô hối hận!!
Nhục nhã hôm nay, gã sẽ trả lại gấp trăm lần.
Gã muốn tự tay kéo cô từ trên cao xuống.
"Quả nhiên nam chính nào cũng có một đặc điểm chung là thù rất dai. Chỉ cần trừng mắt liếc xéo một cái thôi hắn cũng muốn khiến đối phương tan cửa nát nhà."
Đường Quả cong môi lên cười thuần khiết. Lời nói ra rõ là thiếu đòn nhưng mà lúc nào cũng đẹp rạng rỡ như thế.
"Thống, mi đoán xem hắn có phải đang hận chết ta hay không?"
[Kí chủ, tôi quen lắm rồi. Người hận cô thực sự rất nhiều. Lâm Dật Thỉ này đã thế còn là một thằng cặn bã.]
Ý nó là, loại này trong tay kí chủ chỉ đơn giản là cấp độ pháo hôi.
[Kí chủ, hắn tới. Cô tém tém chút, sắp OOC đến nơi rồi đấy.]
Kí chủ, chẳng lẽ cô không biết bộ dáng uống rượu của mình rất giống yêu tinh à?
Hệ thống nhắc nhở, nguyên bản Yêu Cơ tuyệt đại một tay giữ ly rượu nâng lên, vẻ mê người thu lại, chỉ còn lại một cô gái đáng yêu ưu nhã uống từng ngụm rượu nhỏ.
"Tiểu Quả, em giận anh à?"
Lâm Dật Thỉ cúi người, ghé sát tai Đường Quả, "Anh không hiểu, trước vụ bệnh viện vẫn còn tốt, vậy mà em lại đột ngột thay đổi. Em giận anh vì anh không hay đến thăm em, thậm chí lúc em gặp nguy hiểm cũng không bên em à?"