Editor: Phong Nguyệt
"Thanh Thanh, cuối cùng em cũng là của anh rồi."
Lâm Dật Thỉ ôm Cố Thanh Thanh vào lòng. Ả mê mang. Cảm giác được Lâm Dật Thỉ thâm tình, ả phát ngượng.
Mặc dù tiến triển quá nhanh, lần đầu lại còn trong xe, nếu là trước kia ả sẽ không chấp nhận nổi, nhưng mà nhìn gương mặt say đắm của Lâm Dật Thỉ ả cầm lòng không đậu, không thể nhịn được.
Nếu đôi bên thích nhau, làm chuyện đó cũng là chuyện bình thường, làm ở đâu cũng được mà?
"Dật Thỉ, anh thích em thật à?" Cố Thanh Thanh cẩn thận hỏi. Cả thể xác lẫn tinh thần của ả đều thuộc về người đàn ông này.
Mặc kệ gã có thân phận như thế nào, gã cũng chỉ là của ả. Ả mím môi lại, ả vẫn còn cần một đáp án chắc chắn.
"Thanh Thanh, anh không thích em."
Lòng Cố Thanh Thanh chấn động, gương mặt tái đi ngay lập tức.
Lâm Dật Thỉ nhìn mà đau lòng. Thanh Thanh của gã đơn thuần như thế đấy.
Vội vàng ôm người vào lòng, gã cắn vành tai ả, khàn giọng, "Anh yêu em."
Cố Thanh Thanh rơi nước mắt, lộ ra vẻ tươi cười suиɠ sướиɠ, đưa tay lên đánh yêu người đàn ông trước mặt, "Làm em sợ muốn chết."
"Anh hư quá đi!"
"Bảo bối, anh còn hư hơn nữa."
Trong xe lại là một màn hài hòa!
"Chậc chậc chậc!"
Hệ thống: Tui lựa chọn im lặng.
"Nam chính có khác, năm lần rồi nhỉ?"
"Không, phải nói là nữ chính có khác. Ta tự hỏi, liệu thân thể của bọn họ hình như không có cấu tạo giống người bình thường?" Đường Quả hiếu kì chăm chú xem video, cảm thán liên tục, "Đáng tiếc, tuổi thọ của nguyên chủ không dài, nếu không sau khi bọn họ chết, ta rất muốn nghiên cứu thi thể của họ một chút."
Hệ thống: Thực ra thì chỉnh chết nam nữ chính rồi giải phẫu cũng được, nhưng mà nó không có nói ra đâu. À khoan đã, chỉnh chết rồi thì thế giới sụp, cả nó lẫn kí chủ bị đá sang thế giới khác ngay.
"Tiếc quá, năm đó học pháp y chuyên nghiệp chưa kịp tỏa sáng đã thăng."
Nghe kí chủ nhà mình cảm khái, hệ thống run lên.
Nó cảm thấy may là lúc đó kí chủ ngỏm sớm, không thì ngày nào nó cũng phải thấy kí chủ múa dao chia cắt mấy thi thể thảm hại.
...
"Tiệc?"
Đường Quả hướng mắt lên, tò mò, "Tiệc gì ạ?"
"Sinh nhật của Lâm Đông Thụ." Đường Lập Thành vừa đọc báo vừa đáp công chúa nhỏ nhà mình, "Quả Quả con không thích thì không cần đi."
Tuy thϊế͙p͙ mời ghi rõ là mời Đường Quả.
Nhưng Quả Quả là công chúa nhỏ của ông, đương nhiên là muốn đi thì đi, không muốn đi thì cứ việc ở nhà.
"Ừ, ba con nói đúng đấy. Tiệc tùng loạn lắm, phiền phức, mẹ ủng hộ Quả Quả không đi." Đổng Mai vội vàng nói, từ trước đến này bà không bao giờ yêu cầu Quả Quả nhà bà đi kết giao với người trong vòng kia.
Không phải là bà sợ con gái không đối phó được, chỉ là đau lòng cho cô thôi.
Quả Quả nhà bà thông minh như thế, chỉ cần cô muốn thì cái gì mà không làm được? Họ chỉ lo là mấy cái tỉ lệ cực nhỏ ngoài ý muốn thôi.
"Ba, mẹ, lần này con muốn đi thì sao?"
Đường Lập Thành với Đồng Mai cùng ngẩng đầu lên. Hai vợ chồng liếc nhau, đồng thời thay đổi thái độ trong chớp mắt.
"Thực ra thì đi dự tiệc cũng tốt."
"Quả Quả con thích thì cứ đi đi."
Đường Quả: "..."
Khó trách nguyên chủ thích Đường Tranh rồi biết ba mẹ xảy ra chuyện cũng dám hi sinh tính mạng để gϊếŧ Lâm Dật Thỉ trả thù.
Bởi vì vợ chồng Đường Lập Thành thực sự rất yêu cô.