Editor: Phong Nguyệt Nguyệt
Lâm Dật Thỉ tâm sự một chút rồi đi ra, Đường Tranh cười lạnh một tiếng.
Quay đầu lại thấy Đường Quả tò mò nhìn mình, anh ho nhẹ, cầm bó bách hợp, "Tiểu Quả thích hoa hồng hay hoa bách hợp?"
"Bách hợp."
Đường Quả không chút do dự trả lời khiến Đường Tranh cực kì thỏa mãn.
Anh cười: "Vậy anh bỏ lọ hoa hồng đi, được không?"
"Vâng anh."
Đường Quả ngây ngô trả lời, mắt nhìn chằm chằm bó bách hợp, dường như thích vô cùng.
Đường Tranh cảm thấy vứt hoa hồng đi quả thực đúng đắn. Tiểu Quả nhà anh thích hoa bách hợp chứ không phải hoa hồng dung tục.
Anh tùy tiện bỏ hoa hồng ra rồi cẩn thận cắm hoa bách hợp vào.
Ngoài cười nhưng lòng không cười, "Ném đi thì tiếc quá, để anh mang cho người khác."
Đường Quả gật gật đầu, nhìn Đường Tranh ra khỏi phòng bệnh.
Anh ra ngoài thì thu nụ cười lại, đến chỗ thùng rác. Anh vuốt nhẹ cánh hoa mịn màng rồi cười lạnh quẳng thẳng cả bó vào thùng.
Khóe miệng treo một nụ cười mười phần nguy hiểm, thậm chí có vài phần biếи ŧɦái.
Quay vào phòng, Đường Tranh lại cười hiền lành, không hề giống như lúc vứt hoa.
"Tiểu Quả thích Lâm Dật Thỉ à?"
Đường Quả ngước mắt, "Sao anh lại hỏi thế ạ?"
Đường Tranh hối hận. Mặc dù Lâm Dật Thỉ xuất sắc hơn so với những người cùng lứa nhưng sau khi tiếp xúc với gã, anh cảm thấy gã trong ngoài bất nhất không xứng với Đường Quả.
Hơn nữa, anh không quá hi vọng Đường Quả thích gã.
"Tiểu Quả cứ nói đi, em thích không?"
Đường Tranh không hiểu sao lòng mình lại có phần lo lắng, thậm chí còn có chút sợ hãi, sợ rằng cô thật sự thích Lâm Dật Thỉ.
Đường Quả cười trộm, gương mặt vẫn ngây thơ, "Không phải anh nói anh Lâm rất tốt ạ? Chẳng lẽ không phải? Em không nên thích anh Lâm?"
Đường Quả không thừa nhận mình thích hay không thích mà trực tiếp ném nồi lên đầu Đường Tranh.
Đường Tranh hạn hán lời. Đúng vậy, là anh nói Lâm Dật Thỉ tốt nên Tiểu Quả mới làm quen với gã.
Anh không có tư cách để nói Lâm Dật Thỉ có tốt hay không. Anh rối rắm, thậm chí còn xác định rằng Đường Quả thích Lâm Dật Thỉ.
Cái kết luận này làm anh không vui chút nào.
Anh không hỏi Đường Quả có thích Lâm Dật Thỉ hay không nữa, cũng không nói gã không tốt. Nếu như Tiểu Quả thực sự thích gã, anh có nói mấy cũng vô dụng.
Trừ khi anh có chứng cớ chứng minh Lâm Dật Thỉ không tốt tí nào.
Xem ra cần phải điều tra thật kĩ về Lâm Dật Thỉ.
...
Hôm sau, vợ chồng nhà họ Đường cấp tốc tới bệnh viện.
Đổng Mai ôm Đường Quả khóc một lúc lâu. Ở bên kia biết tin tức, bà suýt chút nữa ngất xỉu.
Lúc đó đang đi du lịch nước ngoài, giao thông không tiện như trong nước, bọn họ sốt ruột mấy cũng không về được.
Sau biết tin mừng là công chúa của bọn họ không có nguy hiểm đến tính mạng, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Quả Quả gầy quá." Đổng Mai đau lòng, liếc mắt nhìn Đường Lập Thành, "Đáng lẽ không nên ra ngoài, nếu không Quả Quả đã không xảy ra chuyện."
Đường Lập Thành không dám nói, biểu cảm ngượng ngùng. Mắt ông chăm chú nhìn Đường Quả, tràn đầy yêu thương không kém gì Đổng Mai. Đây là công chúa nhỏ của ông đấy.
Cầu cao thế, thiếu chút nữa đã cướp mất công chúa nhỏ của ông.
Hai ông bà tưởng tượng đến hậu quả đáng sợ, cảm thấy hãi hùng khϊế͙p͙ vía.
Hỏi thăm Đường Quả ân cần một hồi lâu, bọn họ mới kéo Đường Tranh ra ngoài.
"Ba, mẹ, con xin lỗi. Là con không bảo vệ được Tiểu Quả."
Hai ông bà nhìn nhau, không đành lòng trách cứ. Việc này không phải lỗi của Đường Tranh. Nếu anh không kịp thời phát hiện, có khả năng bọn họ không bao giờ được thấy Quả Quả của họ nữa.