Editor: Phong Nguyệt
Đường Quả dựa vào đầu giường lướt mạng đến tin tức mới nhất, cong môi lên cười cười, dường như rất vui vẻ.
[Kí chủ, chuyện cô muốn làm Đường Tranh làm hết giùm cô luôn rồi.] Hệ thống bát quái, [Phải thừa nhận là anh ta rất lợi hại.]
"Là cực kì lợi hại, có khả năng chỉnh thảm nam nữ chính nó phải khác chứ." Đường Quả trầm mặc một chút, "Ta tự hỏi, trí thông minh cao như thế này, nhân cách như thế này, thủ đoạn như thế này, rốt cuộc làm sao mà Lâm Dật Thỉ có thể chơi chết được nhỉ."
Xuyên qua nhiều thế giới như thế, cô cảm thấy cực kì quái đản.
Rõ ràng có rất nhiều người xuất sắc hơn nam nữ chính vạn lần, nhưng chẳng hiểu sao họ toàn dính phải mấy thứ vô cmn lý rồi tạch.
Mấy cái thất bại này, không thể không thừa nhận là OOC cực kì.
Dù sao, với trí thông minh và thủ đoạn như thế, nói chơi chết là chơi chết được luôn hả?
Đường Quả nhìn tin thời sự, nội dung chủ yếu là bắt được mấy tên bắt cóc nữ sinh ở bệnh viện tâm thần, thậm chí còn tuôn ra trong viện có không ít nữ bệnh nhân tâm thần bị bác sĩ lấy cớ xâm hại.
Ban đầu cô dự định sau khi xuất viện thì xử lí bọn này, không ngờ là Đường Tranh chỉ cần một cái điện thoại và một viện trưởng kiêm thằng cha tài xế mà có thể liên tưởng đến nhiều thứ như vậy.
Nếu như Lâm Dật Thỉ không có hào quang vai chính, người thắng khẳng định là Đường Tranh.
Vì thế cô mới tò mò.
Trong kịch bản không thấy bao nhiêu thông tin về các cuộc đấu giữa Đường Tranh và Lâm Dật Thỉ, chỉ nói rằng ngay lúc Đường Tranh muốn một kích trí mạng thì đột nhiên đình chỉ kế hoạch, rồi lần tiếp theo đấu nhau, anh bại trận.
Làm sao mà bại thì chẳng thấy nói đến.
Dù sao lúc đó Đường Quả cũng đã treo, kịch bản này là hệ thống cung cấp cho, không có trong kí ức nguyên chủ.
[Khả năng là... Mệnh trung chú định đi. Lâm Dật Thỉ nói đi nói lại cũng là nam chính.] Hệ thống nhu nhược nói, trực giác báo cho nó biết kí chủ không thích nghe mấy câu này.
Quả nhiên, Đường Quả cười khẩy một tiếng, tiếp tục lướt mạng.
Hiện tại, mấy tên trong diễn đàn chỉ cần ngoi lên là bị tóm, ngay cả giao lưu cũng bị hãm. Bắt được tương đối nhiều, có mấy người thân phận khá đặc thù.
Nhưng mà bắt lại vẫn chưa định tội. Cảnh sát tỏ vẻ, sẽ cẩn thận thẩm tra, kết hợp với các cô gái mất tích gần đây, nếu như không có nguy hại đến người thì có khả năng sẽ trả về.
Bên ngoài huyên náo, lòng người hoảng sợ. Đường Quả cực kì tò mò, rốt cuộc Đường Tranh có bùa mê thuốc lú gì mà cảnh sát có thể phối hợp bắt người như thế.
Mắt cô sáng lên.
Đường Tranh đi vào, thấy cô gái đang chơi điện thoại, vừa chơi vừa cười, tâm tình có vẻ khá tốt.
Anh cũng cười một chút, thực sự vẫn thích nhìn bộ dáng tươi trẻ thế này.
"Mai ba mẹ về." Đường Tranh qua ngồi cạnh Đường Quả, "Hôm nay đỡ hơn chưa?"
"Dạ đỡ hơn nhiều rồi." Đường Quả cất máy đi, "Dạo này anh bận lắm ạ?"
"Không bận." Gương mặt lãnh đạm của Đường Tranh hiện lên chút nhu hòa, "Tiểu Quả, ở bệnh viện có chán không?"
"Không chán."
Đường Quả dừng một chút, kỳ quái nhìn Đường Tranh.
"Sao thế?"
Đôi con ngươi long lanh đáng yêu khiến anh bối rối.
"Anh, anh không giống ngày trước."
Đường Tranh đơ người, giọng dịu đi, "Không giống chỗ nào?"
"Em cảm giác anh muốn nói chuyện với em nhiều hơn."
Nghe cô nói, Đường Tranh chợt thấy khó chịu. Tiểu Quả cho đến bây giờ vẫn thích thân với anh.
Nhưng mà dù khó chịu, anh vẫn không nỡ tổn thương đến cô gái đơn thuần này.