(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 103: Cục cưng của anh trai quỷ súc (22)

Editor: Phong Nguyệt
Đường Tranh không ngờ là Đường Quả lại thẳng tay cúp máy.
Nhưng nhớ tới chuyện cô đến Lâm thị tìm Lâm Dật Thỉ, anh cảm thấy tốt nhất là không nên quản. Mọi chuyện vẫn theo dự liệu, rất tốt.
"Cậu chủ, cô chủ vẫn chưa về," người hầu chuẩn bị sẵn đồ ăn, "Cậu muốn ăn trước ạ?"


Đường Tranh cất điện thoại đi, "Con bé chốc nữa về, chờ nó về rồi ăn."
"Vâng, cậu chủ."
Cả phòng khách rộng như vậy mà chỉ còn mỗi Đường Tranh.
Bình thường anh về nhà là nhìn thấy Đường Quả. Nhưng từ khi con nhóc kia quen Lâm Dật Thỉ, anh về nhà hầu như không nhìn thấy cô đâu.


Không phải đi hẹn hò với Lâm Dật Thỉ cũng là mệt mỏi đi lên tầng nghỉ trước.
Mấy ngày gần đây gần như là không thấy mặt.
Đường Tranh bất chợt cảm thấy nhàm chán. Anh mở TV lên xem thời sự.


"Tin mới nhất: hôm qua có một cô gái đón xe đi về khuya, bị tài xế cưỡиɠ ɦϊếp rồi gϊếŧ hại..."
Mí mắt Đường Tranh giật giật, anh tắt TV ngay lập tức. Mím môi lại, anh cầm tờ báo bên cạnh lên đọc.


Không biết sao anh lại liếc ra được trong góc có tin tìm người, còn có một cái ảnh chụp. Là một cô gái cực kì trẻ đẹp. Bên trên có nói, cô gái này từ khi đi làm về đã không có liên lạc, hiện tai báo nguy cũng chưa thấy tin tức.


Anh lật sang tờ khác: "Đã phá được vụ án cô gái mất tích ở Tây Thành". Anh nhìn hình ảnh, tuy rằng đã mosaic nhưng vẫn có thể thấy được một căn nhà cũ nát trong hình.


Anh đọc lướt qua văn bản, đây là chuyện từ tháng trước. Một cô gái 17 tuổi sau khi đi học về thì mất tích, án mới phá hôm qua. Cô gái này không bắt được xe bus nên vẫy xe khác, không ngờ là tài xế thấy cô xinh đẹp mà nổi tâm tư xấu.


Sau đó hắn ta trói cô gái lại, thuê một căn nhà cũ nát ở ngoại ô. Cô gái bị cầm tù ở bên trong và bị tra tấn ròng rã một tháng.
Cảnh sát tận lực điều tra, cuối cùng cũng tìm được căn nhà ấy. Nhưng mà khi tìm thấy chỉ cô gái chỉ còn một hơi thở.


Đường Tranh dùng hết sức vo tờ báo lại, ánh mắt lập lòe, "Báo này ai mua?"
Người hầu hai mặt nhìn nhau, không hiểu nổi vì sao cậu chủ đọc báo thôi cũng nổi cáu.


"Cậu chủ, báo này là báo cậu đặt trước mà?" Người hầu cẩn trọng nói, "Lúc đấy cậu nói là cô chủ không hay ra ngoài, để cô ấy đọc thêm nhiều sách báo tăng kiến thức, phòng khi ra ngoài bị người xấu lừa gạt."
Cho nên, báo ngày nào cũng có.
Đường Tranh nghĩ nghĩ, lại ngồi xuống.


Anh hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Quả. Tim anh đập thình thịch, chợt có cảm giác khủng hoảng bất an.
Điện thoại tít vài tiếng, anh áp lực không thở nổi cho đến khi đầu dây bên kia có tín hiệu.
"Anh ạ?"
"Bao giờ về?"
"Chắc tầm mươi mười lăm phút nữa. Anh, sao thế?"


"Không sao." Mắt Đường Tranh trầm xuống, "Đang ở chỗ nào?"
Anh nghe được Đường Quả hỏi tài xế, "Bác tài, chỗ này là đâu vậy?"


"Xem ra người nhà cô rất quan tâm đến cô," tài xế là một gã trung niên, cười cười, "Đây không phải là đường lớn. Cô đang vội về nhà, đúng không? Để tôi đi đường tắt, rất nhanh sẽ đến nhà."
"Anh, chốc nữa là về đến nhà rồi."


Đường Tranh nghe giọng gã đàn ông, chợt cảm thấy có dự cảm không lành, "Đừng cúp máy, anh đi đón em."