Có thể ví đây là một cái hang chuột khổng lồ được khoét sâu thẳng vào vách đá của ngọn Hành Sơn. Trong động là những hành lang chằng chịt đan chéo với nhau, tạo ra một mê cung mà lạc bước vào chẳng khác nào lọt vào trận đồ bát quái biến hóa, khó lòng tìm được lối ra.
Trại trung tâm Động Phong Nha, là một gian mật thất, khác hẳn những mật đạo bên ngoài. Nếu như những mật đạo ẩm ướt bốc mùi rêu mốc thì gian mật thất này lại vô cùng sạch sẽ và như được xông bằng mùi xạ hương của loài hồ ly trong thời kỳ tìm bạn tình.
Cáp Nhật Hồng ngồi bó gối trên chiếc tràng kỷ nhìn Nam Quân Gia Hầu bằng ánh mắt lấm lét.
Nam Quân Gia Hầu uống cạn chén rượu, gắp miếng thịt thỏ nhai ngồm ngoàm. Nhìn lão Dâm Thần ăn uống, Cáp Nhật Hồng cảm thấy tởm lợm, mặc dù bụng nàng đang đói meo.
Đặt chén rượu xuống bàn, lão Dâm Thần Nam Quân Gia Hầu nhìn Cáp Nhật Hồng, từ tốn nói:
− Thiếp có đói không?
Nghe lão quỷ gọi mình bằng tiếng thiếp, Cáp Nhật Hồng thẹn đến đỏ mặt. Nàng lườm Nam Quân Gia Hầu. Chân diện mục của Nam Quân Gia Hầu trông tợ con cá ngáo khiến cho nàng ngỡ y là một thứ yêu tinh đội lốt người.
Nam Quân Gia Hầu cười nửa miệng. Ngay cả cách cười của gã cũng khiến Nhật Hồng muốn nôn ọe.
Khi lão Dâm Thần Nam Quân đứng lên, bưng chén rượu toan bước lại bên nàng thì Cáp Nhật Hồng đã thét lớn:
− Đứng lại.
Nam Quân Gia Hầu sa sầm mặt:
− Ta muốn mời nàng một chén rượu.
− Bổn cô nương không thèm uống rượu của lão.
Nam Quân Gia Hầu cau mày nhìn Nhật Hồng nhưng vẫn giữ chất giọng ôn nhu từ tốn nói:
− Thiên hạ thường chê rượu mời, đến rượu phạt thì buộc phải uống đó.
Lão vừa nói vừa toan dấn bước đến bên Nhật Hồng. Nàng lại trừng mắt thét lên:
− Đứng lại!
Tiếng quát lanh lảnh của Nhật Hồng buộc Nam Quân Gia Hầu phải dừng bộ.
Lão cáu gắt nói:
− Nàng đừng làm cho ta phật ý kẻo phải hối hận đó.
− Nếu lão mạo phạm đến ta thì ta sẽ cắn lưỡi chết ngay lập tức. Lão nên nhớ, Cáp Nhật Hồng này đường đường là đương kim quận chúa Tây Hạ.
Nam Quân Gia Hầu tròn mắt:
− Nàng là đương kim quận chúa Tây Hạ ư? Thế mà ta không biết.
Lão chắc lưỡi nói tiếp:
− Ta nghĩ nàng chỉ là hạng nữ lưu bình thường trong thiên hạ thôi, giờ thì biết nàng còn là đương kim quận chúa Tây Hạ.
Lão chắc lưỡi.
Nhật Hồng lườm Nam Quân Gia Hầu rồi nói:
− Lão đã biết Cáp Nhật Hồng là đương kim quận chúa Tây Hạ rồi. Nếu lão không tin, ta cho lão thấy vật này.
Nhật Hồng vừa nói vừa lấy miếng ngọc bội đeo bên hông chìa đến trước:
− Đây là tín phù của bổn quận chúa.
Nam Quân Gia Hầu khoát tay:
− Ậy... không cần nàng phải minh chứng thân phận của mình bằng miếng ngọc bội tín phù đó. Chỉ cần nàng nói ra là ta tin nàng rồi.
Lão chép miệng rồi nói tiếp:
− Chỉ cần nhìn lướt qua, ta cũng có thể đoán biết thân phận cành vàng lá ngọc của nàng.
− Lão đã biết sao còn chưa đưa ta ra khỏi chỗ nhơ nhuốc này? Hay lão muốn một tay vá trời, chống với mẫu thân ta hả?
Nghe Cáp Nhật Hồng hăm dọa, Nam Quân Gia Hầu đã không phẫn nộ còn lộ vẻ hoan hỷ. Lão nhìn nàng bằng ánh mắt dâm dật, nói chậm rãi từng tiếng:
− Nếu nàng là hạng nữ lưu bình thường trên giang hồ thì ta đối xử khác. Còn nàng là đương kim quận chúa ta đây có cách ứng xử khác.
− Lão nói thật ý của lão ra đi.
− Nàng có vẻ háo hức muốn biết?
Nhật Hồng gật đầu:
− Ta muốn biết đó.
Lão Dâm Thần thè lưỡi liếm hai vành môi mỏng. Cách liếm mép của lão quỷ khiến toàn thân Cáp Nhật Hồng nổi đầy gai ốc bởi cảm giác tởm lợm muốn nôn ọe.
Nàng không dằn được cơn thịnh nộ trước bộ mặt quái gở và dị dạng của lão Dâm Thần, buột miệng quát:
− Lão muốn nói gì?
Lão Dâm Thần ngửa cổ uống cạn số rượu trong chén rồi nhìn Nhật Hồng nói:
− Nàng đang muốn biết ý của ta? Ta nói ngay thôi.
Lão bóp chén rượu, trang trọng nói:
− Ta muốn thành thân với nàng để nghiễm nhiên chính thức làm phò mã xứ Tây Hạ.
Chờ đến một ngày nào đó mẫu thân nàng băng hà thì tất nhiên kẻ kế vị sẽ là ta.
Lão lại thè lưỡi liếm mép:
− Phu nhân thấy ta nói đúng ý của nàng không?
Những lời sàm sỡ của Nam Quân Gia Hầu khiến cho mặt hoa của Nhật Hồng đỏ gay.
Nàng rít lên:
− Lão đừng mộng tưởng.
− Sao lại mộng tưởng? Đây há chẳng là cơ hội ngàn năm có một để ta đương nhiên trở thành phò mã xứ Tây Hạ ư? Phàm nữ lưu chưa động phòng thì nói nhăng nói cuội, khi gạo đã nấu thành cơm rồi thì phải theo ý tướng công.
Lão đưa tay chùi mép rồi nói tiếp:
− Ta không thể bỏ qua cơ hội trời ban này đâu.
Lão chắc lưỡi vẻ thèm thuồng. Tất cả mọi hành động của lão Dâm Thần đập vào mắt Nhật Hồng khiến nàng vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Lão liếm mép nói tiếp:
− Tấm thân cành vàng lá ngọc cùng với chức vị đương kim quận chúa Tây Hạ thì sao ta có thể bỏ qua được. Ông trời đã muốn gá duyên cho ta với nàng mà.
Nhật Hồng rít lên:
− Lão còn nói tiếng nữa ta không tha cho lão đâu.
Nam Quân Gia Hầu ngửa mặt cất tràng cười khanh khách.
Tràng tiếu ngạo của lão dội vào tai Nhật Hồng buột nàng phải nhăn mặt bởi sự khả ố tiềm ẩn trong tràng tiếu ngạo đó.
Nhật Hồng thở gấp, cố nén sự phẫn nộ vào trong lòng. Nàng gắt gỏng nói gằn từng tiếng:
− Lão quỷ... Lệnh Thế Kiệt sẽ không tha cho lão một khi lão xâm phạm bổn quận chúa.
Nam Quân Gia Hầu cau mày:
− Sao? Nàng nhắc đến gã tiểu tử Quỷ Kiếm Khách à?
Lão suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
− À... Mà nàng nói cũng có lý. Kiếm thuật của Lệnh tiểu tử đã đạt tới cảnh giới tối thượng, nên một chiêu kiếm mà hạ tử được một đại kiếm thủ như Giang Mão. Ta rất khâm phục Lệnh tiểu tử.
− Lão biết như thế thì ngoan ngoãn đưa bổn quận chúa ra ngoài.
− Hê... Ta khâm phục Lệnh tiểu tử nhưng chẳng lẽ Lệnh tiểu tử lại nhẫn tâm hạ tử hôn phu của muội muội mình, đặng nàng thành nữ nhân góa bụa ư?
Lão lắc đầu chắc lưỡi:
− Ta đoán chắc một khi Lệnh Thế Kiệt biết ta đã thành hôn với nàng rồi thì không nỡ xuống tay như đã từng xuống tay với Giang Mão. Biết đâu chừng Lệnh Thế Kiệt còn cao hứng tặng cho ta số pho tượng kim thân La Hán để mừng ngày hoan lạc của ta và nàng.
Nghe lão Dâm Thần nói mà trong lòng Cáp Nhật Hồng như có ngọn hỏa diệm sơn bất thình lình nổi cơn thịnh nộ.
Nàng rít lên:
− Lão quỷ im đi!
Lời còn chưa dứt trên hai cánh môi gợi cảm của Cáp Nhật Hồng thì bất ngờ lão Dâm Thần với thủ pháp đặc dị. Hữu thủ của lão như được chắp thêm ba sải tay điểm với Tĩnh huyệt của Nhật Hồng nhanh ngoài một cái chớp mắt.
Nhật Hồng vốn đã bị lão quỷ điểm vào đại huyệt Kiên Tĩnh không thể vận dụng được chân âm nguyên khí nên giờ sao có thể phản xạ tránh né hữu thủ của lão được.
Chỉ pháp của lão Dâm Thần chạm đến Tĩnh huyệt của nàng thì tứ chi Nhật Hồng nhũn ra.
Nàng biến sắc:
− Lão quỷ không được mạo phạm đến bổn quận chúa.
− Ta nào dám mạo phạm đến phu nhân, mà chỉ muốn phu nhân chìu theo ý ta mà thôi.
Trái tim Nhật Hồng đập như trống trận vì nỗi sợ hãi. Nàng cố lắm mới thét gào lên được:
− Lão muốn gì?
− Nàng sẽ được biết ngay thôi mà.
− Nếu lão mạo phạm đến thân thể bổn quận chúa thì ta sẽ cắn lưỡi chết ngay lập tức.
− Sợ lúc đó nàng sẽ không kịp cắn lưỡi nữa đâu.
Nam Quân Gia Hầu quay trở lại bàn đại yến rót rượu uống từng chén một. Khuôn mặt dị dạng, dị tướng của lão được rượu tô điểm thêm vẻ dâm dật vốn đã biểu lộ trên từng thớ thịt. Lão uống liền một lúc mười chén rồi từ từ nhìn lại Cáp Nhật Hồng, trang trọng nói:
− Hình như nàng để tâm để tình cho gã tiểu tử Quỷ Kiếm Khách Lệnh Thế Kiệt?
− Đúng như vậy đó. Trong tâm chí ta chỉ có mỗi mình Lệnh huynh mà thôi.
Nam Quân Gia Hầu hừ nhạt một tiếng:
− Thế phu nhân có tin chỉ vì tâm tình nàng gửi cho gã tiểu tử Quỷ Kiếm Khách mà ta buộc gã phải chết không?
− Lão đừng mơ tưởng hão huyền. Nếu lão có bản lĩnh đủ đối phó với Lệnh huynh thì đã không vắt giò lên cổ mà chạy. Bổn quận chúa nghĩ mà nực cười. Lão đường đường là một trong ngũ kiệt của võ lâm Trung Nguyên, thế mà chỉ biết chạy thôi.
Nam Quân Gia Hầu sa sầm mặt, biến sắc vì giận dữ rồi gằn từng tiếng:
− Nàng nghĩ Lệnh Thế Kiệt có thể đối phó được với lão phu hả? Nếu tại Nguyệt Tình lầu không có Tiêu Thái Ngọc và lão bà Kha Giã Na thì Lệnh Thế Kiệt chưa chắc đã giữ nổi cái mạng của gã đâu.
− Nói thì hay nhưng bổn quận chúa chỉ thấy lão chạy giỏi mà thôi.
Gia Hầu hừ nhạt rồi nói:
− Phải chi gã tiểu tử họ Lệnh kia đến đây để ta minh chứng những gì ta nói với nàng.
− Bổn quận chúa biết Lệnh huynh sẽ đến.
− Ta e hắn khó mà tìm ra chỗ này đó. Cho dù hắn có mò đến đây cũng chỉ làm cái việc vô nghĩa là dâng mạng cho ta mà thôi. Túc Cốt Thần Công của ta có thể nói là vô địch thiên hạ.
Nhật Hồng dè bỉu nói:
− Lão quỷ khua môi múa mỏ quá rồi đó.
Nam Quân Gia Hầu vừa nghe hết lời dè bỉu của Nhật Hồng, phẫn nộ bật đứng lên:
− Nàng nói như thế là muốn ta hạ tử nàng ư?
− Bổn quận chúa đâu có sợ chết. Chỉ sợ lão không dám sát tử Cáp Nhật Hồng mà thôi.
Lão giết ta thì khó mà giữ nổi cái mạng bởi thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn.
Nhật Hồng ngỡ đâu sau câu nói khích bác của mình thì Nam Quân Gia Hầu càng phẫn nộ và sẽ tặng cho nàng một chưởng sát tử. Đó cũng là cái ý của nàng vì không muốn thân mình bị Ô uế bởi lão quỷ nổi danh là lão Dâm Thần.
Nàng vừa dứt lời thì từ từ khép mắt lại chờ đợi tử chiêu của Nam Quân Gia Hầu, nhưng không như Cáp Nhật Hồng tưởng tượng, lão bật cười khành khạch. Lão vừa cười vừa nói:
− Ta biết ý của nàng rồi.
Nhật Hồng hé hai bờ mi nhìn lão Dâm Thần. Chân diện dung không một sợi tóc, sợi râu, lẫn lông mày khiến cho nàng phải rùng mình, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Nam Quân Gia Hầu nói:
− Nàng tính nói khích ta để ta phẫn nộ đặng tặng nàng một chưởng chứ gì. Ý của nàng hay lắm, nhưng sao qua được mắt của ta. Nàng muốn chết cũng được thôi, nhưng trước khi nàng chết ta không bỏ qua vưu vật lá ngọc cành vàng của nàng đâu.
Nhật Hồng mở to hai mắt hết cỡ vì sự uất ức bởi câu nói nham nhở của lão quỷ Nam Quân.
Nàng thét lên:
− Lão quỷ dám.
− Sao lại không dám chứ.
Nam Quân Gia Hầu bất thình lình đổi giọng thật ôn nhu hòa nhã:
− Thật ra ta cũng không có ý xấu với nàng. Và ta cũng không muốn cưỡng bức một mỹ nữ cành vàng lá ngọc. Với nàng ta chỉ muốn có dâng hiến và trao tặng, nhưng có lẽ cái phần của ta không được ông tạo ban cho vẻ khôi ngô lịch lãm như Lệnh Thế Kiệt, nên nàng không màng tới.
Lão thở dài một tiếng.
Nhật Hồng cướp lời lão Dâm Thần:
− Cái tốt không phải là ở vẻ bên ngoài, mà tấm lòng mới là nền tảng cho cái tốt. Một ngày nào đó lão sẽ có đặng ý trung nhân đến với lão bằng cả tấm lòng.
Lão Gia Hầu gật đầu:
− Nàng nói rất đúng. Ta muốn mời nàng một chén rượu gọi là giao kiến tri ân. Nàng chắc không nỡ từ chối một chén rượu của ta.
− Ta sẽ tiếp lão một chén rượu nếu những lời nói vừa rồi xuất ra từ đáy lòng của lão.
Nam Quân Gia Hầu nhìn nàng:
− Sao ta lại có thể nói dối nàng được chứ.
Nhật Hồng nhìn lão Gia Hầu:
− Ta có thể mời lão một chuyến đến Tây Hạ đối ẩm.
− Ta chỉ cần nàng uống chén rượu giao kiến tri âm ngày hôm nay.
− Được, nếu lão mời bằng tấm lòng thành.
− Tất nhiên bằng lòng thành.
Nam Quân Gia Hầu bưng chén rượu rồi thi triển Túc Cốt Thần Công. Hữu thủ của lão đột biến dài hẳn ra chìa chén rượu đến trước mặp Cáp Nhật Hồng, còn tả thủ thì giải khai Tĩnh huyệt cho nàng.
Thấy Nam Quân Gia Hầu thi thổ quái thuật Túc Cốt Thần Công, Nhật Hồng cũng phải ngớ người kinh ngạc vì tuyệt công tà dị đó.
Nàng lưỡng lự nhìn Nam Quân.
Lão Gia Hầu mỉm cười:
− Ta mời nàng.
Nhật Hồng bặm môi đón lấy chén rượu trên cánh tay quái dị của lão Dâm Thần. Nàng nhìn chén rượu mà tự cảm nhận một sự tởm lợm nào đó trong chén rượu. Trong tâm tưởng Nhật Hồng nghĩ thầm:
− “Chén rượu này, lão quỷ đã đặt môi vào, giờ mình lại dùng nó để uống.”.
Chính tạp niệm đó buộc nàng phải rùng mình, nhưng cũng cố nén cơn buồn nôn vào trong mà tự nhủ:
− “Mình không nên to vẻ kinh tởm lão quỷ mà có thể vấy họa vào thân.”.
Tự khuyến khích xong, Nhật Hồng ngửa mặt, dốc số rượu trong chén vào miệng mà cố nuốt. Rượu chảy đến đâu, như có một luồng khí lưu âm ấm lan nhanh xuống Đan Điền nàng.
Nhật Hồng thở hắt ra một tiếng chẳng khác nào một kẻ quá nhọc nhằn với công việc nặng nhọc. Nàng đặt chén rượu vào bàn tay Túc Cốt của lão Dâm Thần rồi nói:
− Chén rượu giao kiến tri âm, Cáp Nhật Hồng đã tiếp lão. Bây giờ ta chỉ muốn rời khỏi đây mà trở về Tây Hạ thôi.
Nam Quân Gia Hầu thu hồi song thủ, mỉm cười. Nụ cười của lão có ẩn ý gì đó khiến Nhật Hồng chột dạ. Nàng còn đang vẩn vơ nhận định nụ cười của lão quỷ thì chợt trong đan điền có một sự đột biến kỳ lạ.
Trái tim nàng như đập rộn ràng bởi cái cảm giác khó tả vừa mới xuất hiện trong đan điền. Cái cảm giác đó nhanh chóng biến thành một luồng dương khí hầm hập lan tỏa khắp châu thân Nhật Hồng. Hai má nàng ửng hồng vì cái cảm giác lạ lùng nọ.
Nhật Hồng lắc đầu, cố xua đi những ý tưởng mơ hồ mà từ trước đến nay chưa từng có trong tâm niệm nàng. Nhưng nàng cố kềm chế thì ngược lại cơ thể nàng như có sự thay đổi chẳng khác nào sự dồn nén mà nàng hình dung rõ mồn một.
Mặt hoa của Nhật Hồng càng lúc càng đỏ gay như đang ngồi trước bếp lửa lò rèn.
Nàng nhìn lão Nam Quân, ngượng nghịu nói:
− Trong chén rượu vừa rồi của lão có gì?
Nam Quân Gia Hầu không trả lời mà hỏi ngược lại nàng:
− Nàng thấy trong người thế nào?
Câu hỏi của lão khiến Nhật Hồng càng e thẹn hơn. Nàng quay mặt nhìn chỗ khác như kẻ phạm tội xấu xa muốn giấu dung diện trước kẻ bề trên.
Lão Dâm Thần mỉm cười, từ từ đứng lên.
Nhật Hồng nhăn mặt, nhưng nàng như kẻ bất lực bởi thứ cảm giác kỳ lạ vừa nảy sinh trong cơ thể mình. Nàng bấu ngọc thủ xuống tràng kỷ để tìm cảm giác đau đớn đặng có thể xua đi thứ tà ý quái gở đang trỗi dậy trong tận cùng tâm tưởng mình, nhưng cảm giác đau đớn cũng chẳng đến với nàng.
Và chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, Nhật Hồng ngỡ như mình đang trôi bềnh bồng trong một dòng sông thác loạn êm ái, mà càng cố thoát ra thì lại chìm lấp trong dòng chảy thác loạn vô định.
Đôi thu nhãn của Nhật Hồng từ từ khép lại, hai bờ môi như mọng đỏ trái cấm, và vùng thượng đẳng như đôi gò trái lê phập phồng gợi mời người thưởng thức vị ngọt của mỹ nữ. Cơ thể nàng hâm hấp nóng, phả ra mùi xạ hương của loài hồ ly đang đến thời kỳ tìm bạn tình đặng giao hoan.
Nhật Hồng nghe được tiếng bước chân của Nam Quân Gia Hầu đang tiến về phía mình.
Nàng muốn thét lên ngăn lão dừng bước, nhưng cổ như có vật gì chẹn ngang rát bỏng khiến nàng không thốt được ra lời.
Nhật Hồng cố cưỡng lại những ý tưởng đang gợi lên trong óc nàng một khoái cảm mơ hồ, nhưng càng cưỡng lại thì càng cảm thấy mình bất lực mà thay vào đó là một sự đòi hỏi tạp dục do chính cơ thể nàng tạo ra.
Hai cánh môi của Nhật Hồng mấp máy mãi một chữ:
− Không không... Không... Không...