Quỷ Kiếm U Linh

Hồi 19

 Liền sau câu nói nhạt nhẽo đó thì mùi xạ hương đã khỏa lấp tất cả không gian đại sảnh Dạ Nguyệt Lâu. Mùi xạ hương khiến cho bọn lục lâm đang hiện diện tại gian đại sảnh Dạ Nguyệt Lâu phải đờ đẫn.

Chủ nhân Ma Cung Tiêu Thái Ngọc di dời gót sen uyển chuyển bước vào. Đi ngay sau lưng nàng là Tam Ma Hoạt Sát Tằng Mậu, Tỉnh Câu và Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân. Sự xuất hiện của Thất Sắc Ma Nữ, chủ nhân Ma Cung buộc không gian trong gian đại sảnh bất giác trở nên nặng nề căng thẳng.

Tiêu Thái Ngọc chấp tay sau lưng, rọi ánh thu hồn trong vắt nhìn lướt qua một lượt, rồi dừng lại đóng đinh vào mặt Lý Ma Ma. Nàng trang trọng nói:

− Bổn cô nương có đủ tư cách làm chủ nhân pho tượng kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục chứ?

Lý Ma Ma nhìn Tiêu Thái Ngọc, e dè nói:

− Mụ đoán không lầm, cô nương chính là Tiêu Thái Ngọc.

− Mụ nhận ra ta đó. Đã nhận ra sao còn chưa ngoan ngoãn đi lấy pho tượng kim thân La Hán trao cho bổn cô nương?

Lý Ma Ma bặm môi lưỡng lự.

Tiêu Thái Ngọc mỉm cười nói:

− Mụ cứ đi lấy pho kim thân La Hán trao cho bổn cô nương, còn lũ lục lâm càn rỡ này để bổn cô nương đuổi chúng đi dùm mụ.

Chữ Hào Thiên nghe Tiêu Thái Ngọc nói ra lời khinh bạc đó, tức giận quát:

− Nha đầu nghĩ mình là ai mà dám ngang tàng vậy chứ?

Tiêu Thái Ngọc quay sang đối mặt với Chữ Hào Thiên. Vẫn nụ cười tươi như đóa hoa hàm tiếu nở trên hai cánh môi của nàng, vẫn dung diện khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn, không có vẻ gì có thể cho rằng Thái Ngọc đang bất nhẫn bởi câu nói của họ Chữ. Nàng từ tốn ôn nhu nói:

− Tổng trại chủ Chữ Hào Thiên.

Chữ Hào Thiên vỗ vào ngực mình:

− Chính Chữ mỗ. Nha đầu đã nhận ra rồi chứ?

− Thiết Bố Sam, Thần Lực Quyền Phổ của tổng trại chủ lẫy lừng bảy mươi hai trại lục lâm thì bổn cô nương sao lại không nhận ra được chứ.

Thái Ngọc dấn đến ba bộ đối mặt với họ Chữ. Nàng mỉm cười nói tiếp:

− Bổn cô nương cũng nghe nói, tổng trại chủ là một hảo hán lẫm lẫm liệt liệt, không tham lam, không đoạt lợi, chắc hôm nay tổng trại chủ sẽ không vì pho tượng kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục mà làm mất hảo danh của trại chủ.

Chữ Hào Thiên gật gù tỏ vẻ rất hài lòng với câu nói của Thái Ngọc. Y trang trọng hỏi nàng:

− Nếu như bổn trại chủ thích pho tượng kim thân La Hán kia thì cô nương có trao cho Chữ mỗ không?

− Tổng trại chủ nói thật ý của mình đó chứ?

− Thế nào là thật, thế nào là không thật?

− Nếu tổng trại chủ nói thật thì bổn cô nương buộc phải đuổi tất cả lục lâm bảy mươi hai trại về chốn tử thành, trong đó có cả tổng trại chủ nữa. Còn như đó chỉ là lời nói thốt ra từ cửa miệng của tổng trại chủ thì bổn cô nương trịnh trọng cung thỉnh tổng trại chủ và tất cả lục lâm bảy mươi hai trại mau rời khỏi chỗ này, kẻo quá muộn đó.

Chữ Hào Thiên trợn mắt nhìn nàng:

− Cô nương đuổi khéo Chữ mỗ đó à?

Thái Ngọc vẫn từ tốn điềm đạm nói:

− Ta nào dám đuổi tổng trại chủ mà chỉ thỉnh tổng trại chủ mau rời khỏi đây thôi.

Nàng đứng nép qua một bên, chỉ tay ra cửa:

− Mời tổng trại chủ!

Chữ Hào Thiên tức giận đến đỏ mặt. Y giận đến nổi cổ như có vật gì chẹn ngang không sao thốt được nửa lời. Các thớ thịt trên mặt Chữ Hào Thiên giần giật, và vùng ngực lực lưỡng hộ pháp như căng phồng hơn.

Chữ Hào Thiên rít lên:

− Nha đầu, ngươi quả chẳng coi Chữ Hào Thiên này ra gì ư?

Thái Ngọc bình thản gật đầu:

− Tất nhiên rồi. Bọn lục lâm trong giang hồ chỉ có cho các bang phái thêm phần vui vẻ vì có người để so kè chứ chẳng có gì đáng để cho Ma Cung để mắt tới.

Thái Ngọc mỉm cười nói tiếp:

− Tiêu Thái Ngọc này nói thật lòng đó.

Nghe những lời kinh bạc của Tiêu Thái Ngọc, Chữ Hào Thiên giận đến biến sắc. Toàn thân y căng cứng, khí uất dâng tràn, dung diện thì biến màu tái nhợt tỏ lộ sự phẫn nộ tột cùng.

Y rít lên bằng giọng ồn ồn:

− Không cho nha đầu một bài học Chữ mỗ thề không đảm trách chức vị tổng trại chủ nữa.

− Hay lắm.

Bọn trại chủ cũng chẳng khác gì Chữ Hào Thiên, tức giận thét lên:

− Tổng trại chủ, đánh thôi!

Tiêu Thái Ngọc vẫn bình nhiên chấp tay sau lưng, cười khẩy, lia ánh mắt diễm lệ nhìn qua bọn lục lâm. Nàng nhún vai nói:

− Lũ chuột nhắt này bổn cô nương không muốn bẩn tay.

Thái Ngọc rít một luồng chân ngươn thật sâu rồi trở bộ, đi về phía Tam Ma Hoạt Sát.

Nàng không thèm quay lưng nhìn lại chúng lục lâm mà khẽ khoát tay:

− Hãy dạy cho lũ người rừng này biết quyền lực của Ma Cung.

Tam Ma Hoạt Sát đồng loạt ôm quyền cúi đầu, trịnh trọng nói:

− Tuân lệnh chủ nhân.

Lời vừa dứt, Tam Ma Hoạt Sát đã cất bổng thân mình lên cao ba trượng lướt thẳng đến bọn lục lâm đang lố nhố đứng hậm hực nhìn Tiêu Thái Ngọc.

Từ lúc Tiêu Thái Ngọc xuất hiện, Lệnh Thế Kiệt đã ngấm ngầm đoán, thế nào tại gian đại sảnh cũng xảy ra một trận hoạt sát mà chỉ nhìn qua phong thái của chủ nhân Ma Cung cũng đủ biết phần thắng đã thuộc về nàng, nhưng chàng không ngờ cuộc đại sát sinh lại xảy ra nhanh chóng như vậy.

Bọn trại chủ lục lâm thì làm sao có thể so sánh với Tam Ma Hoạt Sát, những đại cao thủ trong Ma Cung.

Tam Ma Hoạt Sát xông thẳng vào nhóm lục lâm như ba con mãnh thú xông vào bầy cừu non. Tằng Mậu, Tỉnh Câu, Tảng Bần với những thế Ưng Trảo Công biến hóa cực kỳ nhanh và tàn bạo, nhoang nhoáng vỗ thẳng xuống đỉnh đầu bọn lục lâm không một chút e dè hay áy náy bởi biết rằng ai trúng trảo xem như diêm la gọi tên người đó.

Cuộc tập kích của Tam Ma Hoạt Sát quá bất ngờ, bọn lục lâm bảy mươi hai trại không kịp rút binh khí nữa. Thế là chúng lục lâm nhanh chóng biến thành những tấm bia thịt để Tam Ma Hoạt Sát thi thố Ưng Trảo Công tống tiễn linh hồn họ sớm về với tử thành.

Từng tiếng rống cất lên lồng lộng, từng thây người đua nhau đổ xuống, và tất nhiên là kẻ ôm thủ cấp đang phọt máu chạy bừa, chảy hoảng. Cảnh tượng trông thật là hỗn loạn.

Tiêu Thái Ngọc chấp tay sau lưng nhìn Tam Ma Hoạt Sát mở cuộc đại sát sinh mà chẳng hề biểu lộ vẻ gì trên dung diện mỹ lệ giai nhân. Thậm chí thỉnh thoảng nụ hoa hàm tiếu lại hé mở bởi một gã lục lâm giẫy chết rống lên lồng lộng.

Đâu thể để cho tất cả lục lâm bảy mươi hai trại biến thành những thây ma vô hồn, Chữ Hào Thiên gầm lên như hổ, điểm chân phi thân nhập cuộc. Vừa nhập trận Chữ Hào Thiên nhắm ngay Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân bủa tới một thoi quyền với mười hai thành công lực. Thấy Chữ Hào Thiên tập kích mình, Đoạt Hồn Ma Nhân chẳng thèm tránh né mà vận dụng thần lực đón thẳng đỡ thẳng thoi quyền của họ Chữ.

Ầm...

Chưởng quyền chạm thẳng, liền phát ra một tiếng nổ dữ dội, cùng với cơn chấn động làm lung lay cả tòa Dạ Nguyệt Lâu. Chữ Hào Thiên trượt luôn về phía sau hai bộ, còn Đoạt Hồn Ma Nhân thì thối lui những ba bộ.

Thi thố một chưởng một quyền đánh thẳng đỡ thẳng, cả hai đối thủ sớm nhận biết về nhau. Đoạt Hồn Ma Nhân nhìn Chữ Hào Thiên chằm chằm.

Ngược lại Chữ Hào Thiên cũng tự lượng được sức mình. Cho dù gã chỉ bị thối lui hai bộ, nhưng để thắng được Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân thì quả khó hơn cả chuyện mò kim đáy biển, ngoại trừ cả hai cùng quyết đấu đến khi lực kiệt hơi tàn, và cùng bước vào chốn diêm la địa phủ.

Chỉ mỗi một Đoạt Hồn Ma Nhân thôi, tổng trại chủ lục lâm đã khó khăn như vậy, nếu Tam Ma Hoạt Sát liên thủ thì rõ ràng y chẳng thể so sánh với cả ba người được. Chính sự suy đoán khiến cho Chữ Hào Thiên căng thẳng tột cùng. Nhưng chẳng lẽ y lại để mặc nhiên cho chúng lục lâm chết hết tại chỗ này sao? Giữa lúc Chữ Hào Thiên đang lúng túng bối rối thì Tiêu Thái Ngọc đã giúp y lên tiếng:

− Dừng tay!

Tam Ma Hoạt Sát nghe mệnh lệnh của Tiêu Thái Ngọc đồng loa. dừng tay thủ ác, phi thân quay về chỗ cũ.

Mệnh lệnh của Tiêu Thái Ngọc buộc Chữ Hào Thiên thở phào một tiếng như trút xong, một gánh nặng trên vai. Y nhìn Thái Ngọc mà bặm môi không biết nói lời nào.

Tiêu Thái Ngọc mỉm cười, nhíu mày nói:

− Nếu như bổn cô nương không nói đến chuyện võ lâm sẽ mất đi lũ lục lâm các người thì đã không ra lệnh cho Tam Ma hộ pháp dừng tay sát sinh đâu.

Nàng mỉm cười nhìn lại Chữ Hào Thiên:

− Bây giờ tổng trại chủ chắc chẳng muốn ở lại đây nữa chứ?

Câu hỏi của Thái Ngọc khiến họ Chữ thẹn đến đỏ mặt. Bọn lục lâm thì lấm lét nhìn Thái Ngọc như nhìn một vị phán quan chốn a tỳ đang mở cuộc phán xử chúng.

Tiêu Thái Ngọc từ tốn nói tiếp:

− Hay tổng trại chủ muốn thi thố võ công với bổn cô nương?

Chữ Hào Thiên được lời gật đầu luôn:

− Đúng như cô nương nói. Chữ mỗ rất muốn thi thố võ công với cô nương. Nếu Chữ mỗ chết cũng không một chút oán trách.

Thái Ngọc mỉm cười, khoát tay:

− Bổn cô nương giao ước thế này. Nếu như tổng trại chủ thua thì chỉ nguyện đời đời là nô dịch cho bổn cô nương thôi.

Chữ Hào Thiên cao giọng nói:

− Được, Chữ mỗ hứa.

Thái Ngọc chấp tay sau lưng uyển chuyển bước ra. Nàng nhìn Chữ Hào Thiên trịnh trọng nói:

− Thỉnh tổng trại chủ!

Không một chút khách sáo, Chữ Hào Thiên khệnh khạng dấn đến hai bộ đối mặt với Thái Ngọc. Y trang trọng nói:

− Chữ mỗ nhường cho cô nương ra tay trước.

− Qúa hào hiệp đấy. Tổng trại chủ đã mời thì bổn cô nương không khách sáo với tổng trại chủ để làm gì.

Nàng dứt lời, di dời thân ảnh như ngọc nữ hái hoa, hai ống tay xiêm y như múa trước mắt họ Chữ. Động tác của Thái Ngọc như một vũ công đang trình diễn một điệu múa thì đúng hơn. Nhưng trong cuộc, Chữ Hào Thiên lại bối rối vô cùng, không biết Thái Ngọc đang dụng quái chiêu gì. Y có cảm tưởng trước mặt mình là một màn vải lụa thất sắc che kín, không nhận ra thủ pháp của chủ nhân Ma Cung. Cùng với màn lụa thất sắc kia là mùi xạ hương thơm lừng xộc vào khướu giác buộc thần trí phải bị đờ đẫn.

Bất chợt má trái của Chữ Hào Thiên rát bỏng, rồi đến má phải.

Bốp... bốp...

Chữ Hào Thiên hứng trọn hai cái tát của Tiêu Thái Ngọc, xây xẩm mặt mày. Vốn bản thân có tuyệt kỹ Thiết Bố Sam, nhưng Chữ Hào Thiên không thể nhận định đối phương tập kích từ lúc nào để vận hành khí công Thiết Bố Sam đến vùng đó đặng hộ thân, nên khi hứng hai tát tai thì mắt hoa cả lên.

Họ Chữ phải thối lui hai bộ bởi cái tát tai của Tiêu Thái Ngọc. Y chưa kịp trụ bộ thì chỉ phong của chủ nhân Ma Cung chư một mũi dùi thọc tới vùng đan điền.

Chữ Hào Thiên chỉ kịp nhận thấy chỉ lực của Thái Ngọc thì chỉ đã đến đích rồi.

Bụp...

Tứ chi gã thoạt bủn rủn mất hẳn sức lực khi chỉ đâm vào đan điền.

Chữ Hào Thiên buột miệng thốt:

− Ối!

Tiêu Thái Ngọc thu hồi chỉ pháp, chấp tay sau lưng đứng nhìn Chữ Hào Thiên:

− Chữ Hào Thiên, ngươi chịu làm nô dịch cho bổn cô nương chứ?

Chữ Hào Thiên ngượng đến chín mặt. Y bặm môi rít một luồng chân khí rồi từ từ gật đầu.

Tiêu Thái Ngọc mỉm cười nói:

− Đã là nô dịch sao chưa quỳ xuống bái lạy bổn cô nương?

Chữ Hào Thiên thở dài rồi từ từ quỳ xuống, nhưng y chưa kịp hành đại lễ thì Lệnh Thế Kiệt đã bước ra.

Chàng nói như ra lệnh:

− Hãy khoan!

Đến lúc này thì Chữ Hào Thiên mới chú tâm đến Thế Kiệt.

Tiêu Thái Ngọc cau mày. Nàng buột miệng nói:

− Ngươi là ai?

− Tại hạ là truyền nhân của Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ.

− Truyền nhân của Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ?

Thế Kiệt gật đầu. Chàng nâng thanh Quỷ Kiếm Đoạn hồn:

− Cô nương nhận ra thanh Quỷ Kiếm này chứ?

− Quỷ Kiếm Đoạn Hồn.

− Thanh kiếm này minh chứng cho lời nói của tại hạ.

Thái Ngọc gật đầu:

− Bổn cô nương tin ngươi là truyền nhân của Đoạt Hồn Quỷ Kiếm rồi. Ngươi không để cho Chữ Hào Thiên hành đại lễ chấp nhận thân phận nô dịch, chắc ngươi có ý gì hay muốn thỉnh giáo bổn cô nương?

− Quả đúng như cô nương nói. Tại hạ vốn đã coi trọng tổng trại chủ Chữ Hào Thiên, và mong muốn kết tình bằng hữu với trại chủ. Với ý niệm đó, tại hạ không thể để cho Chữ trại chủ trở thành nô dịch của cô nương.

− Ngươi muốn rút lại lời hứa của họ Chữ à? Thế thì rút lại bằng cách nào?

− Tại hạ và thanh Quỷ Kiếm này.

Tiêu Thái Ngọc nheo mày:

− Ngươi muốn thi thố với bổn cô nương?

− Không sai. Nếu như tại hạ thắng thì xem như tổng trại chủ đã rút lại lời nói, còn như tại hạ thua thì cô nương sẽ có thêm một nô dịch thứ hai, mà người đó lại là truyền nhân của Quỷ Kiếm Đoạn Hồn đang nắm trong tay bốn pho tượng kim thân La Hán và bức di cảo của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.

− Ngươi nói thật đấy chứ?

− Sư phụ không dạy cho tại hạ những lời nói dối.

− Thế thì được lắm. Ngươi đã có tâm như vậy thì bổn cô nương sẽ thu phục ngươi bằng chân bản lãnh của mình.

− Cô nương nên biết một điều, thanh Quỷ Kiếm trong tay tại hạ là thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn của Quỷ Kiếm Giang Kỳ.

− Bổn cô nương không nệ hà điều đó, mà ngược lại còn cho ngươi một cơ hội tốt nữa.

Chỉ cần ngươi thắng được ba vị hộ pháp của Ma Cung thì xem như ngươi đã thắng.

− Đa tạ cô nương đã cho tại hạ cơ hội.

Tiêu Thái Ngọc quay lại Tam Ma Hoạt Sát:

− Ai thích tỉ đấu với vị công tử này?

Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân bước ra:

− Chủ nhân xin nhường cho lão phu.

Thái Ngọc gật đầu:

− Được lắm.

Nàng quay lại Thế Kiệt:

− Vị hộ pháp này là một trong những đại cao thủ khét tiếng của Ma Cung. Võ công có thể không sánh bằng sư phụ của công tử, nhưng với công tử thì ngược lại đấy. Công tử đấu với y chứ?

− Tại hạ đã sẵn sàng cho cuộc tỷ đấu này.

− Thế thì bổn cô nương nhường cuộc tỷ đấu này cho Tảng hộ pháp vậy.

Nàng di dời gót sen trở về chỗ cũ. Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân đưa tay ra sau lưng rút ngọn tiểu hắc kỳ. Lão chỉ khẽ lắc cổ tay, ngọn tiểu hắc kỳ thoát ra một mũi phi tiễn ghim luôn xuống trước mũi giày Thế Kiệt, rồi lững thững bước ra.

Lão đối nhãn với chàng:

− Tiểu tử nhận ra lão phu chứ?

Chàng gật đầu:

− Lão đã từng truy sát sư phụ để đoạt kim thân La Hán và bức di cảo của người.

− Khi đó ngươi chỉ là một gã hiếu đồ, trọng sư, nhưng chẳng biết võ công. Hôm nay ngươi lại thách đấu với chủ nhân Ma Cung. Lão phu không tin trong một thời gian ngắn ngươi lại có thể hàm thụ tất cả kiếm chiêu của Giang Kỳ và vượt qua lão phu.

− Tại hạ đã học được tất cả cái tuyệt ý kỳ chiêu của Quỷ Kiếm và chẳng bao giờ làm ô danh thanh Quỷ Kiếm.

− Nói rất hay, nhưng lão phu không tin ngươi có đủ bản lĩnh để làm chủ nhân Quỷ Kiếm Đoạn Hồn.

− Không đủ bản lĩnh làm chủ nhân Quỷ Kiếm Đoạn Hồn thì tại hạ sẽ mãi mãi làm nô dịch cho Ma Cung, nhưng lão nên biết Quỷ Kiếm trong tay tại hạ do chính sư phụ trao lại.

Kiếm của tại hạ là Quỷ Kiếm Đoạn Hồn.

− Để xem nó có còn là Quỷ Kiếm Đoạn Hồn như hồi thuộc về Giang Kỳ hay không?

Lão e tiểu tử chỉ biết nói mà không làm được cái thần của sư phụ ngươi ngày trước.

Đoạt Hồn Ma Nhân nói xong, vòng tay ra sau lưng rút binh khí. Binh khí của lão là chiếc Thanh Ma Thần Thủ khét tiếng đã làm nên ngoại danh Đoạt Hồn Ma Nhân. Chỗ đặc dị và lợi hại của chiếc Thanh Ma Thần Thủ đó là nó đã được luyện bằng độc chất, mà chỉ cần quẹt vào đối phương thôi cũng đủ tước đi sinh mạng của người đó.

Nhìn Lệnh Thế Kiệt, Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân trang trọng nói:

− Tiểu tử, kể như hôm nay là ngày giỗ của ngươi năm sau.

− Vãn bối không nghĩ như lão tiền bối, mà nghĩ ngược lại.

Tảng Bân tròn mắt:

− Ngươi nói chính lão mới là kẻ đi trước à? Hãy nhìn vào thần nhãn của lão xem cái thần của lão như thế nào mà ngươi dám vọng ngôn tự thị, lớn lối như vậy.

Lời của Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân như một lời thách thức, và Lệnh Thế Kiệt không ngần ngại nhìn thẳng vào đôi tinh nhãn sáng ngời của lão.

Hai người bất giác đối nhãn với nhau. Chạm vào ánh mắt của Lệnh Thế Kiệt, bao nhiêu ý niệm khinh thị lúc ban đầu trong ý niệm của Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân bất giác tan biến và thay vào đó là một cái chau mày. Lão cảm nhận mơ hồ trong ánh mắt của đối phương có một thứ quyền năng của tử thần. Và cái cảm nhận đó nhanh chóng khỏa lấp những giác quan của Tảng Bân khiến lão cảm thấy có luồng hàn khí chạy dọc theo cột sống.

Trước mắt Tảng Bân bây giờ không còn là một gã tiểu tử vô danh tiểu tốt như hôm nào mà thay vào là một kiếm thủ với cái nhìn rờn rợn của tử thần chốn diêm tỳ.

Tảng Bân muốn cất tiếng nói nhưng cổ họng lão như có cái gì đó chẹn lại không thốt được lời. Chính sự im lặng giữa Tảng Bân và Thế Kiệt buộc không gian giữa hai người như cô đặc lại, không biết vì sự căng thẳng hay ánh mắt của Thế Kiệt khiến cho trán Đoạt Hồn Ma Nhân lấm tấm mồ hôi.

Tảng Bân rít một luồng chân khí để huy động nội lực, củng cố cái thần mà lão ngờ ngợ như đang bị ánh mắt của Lệnh Thế Kiệt xua ra khỏi tâm linh lão.

Đối nhãn với Lệnh Thế Kiệt, Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân tưởng như đang mất dần cái uy vũ của một ma nhân đã từng dọc ngang trên giang hồ. Lão không thể chờ đợi lâu hơn trước thần nhãn của đối phương, liền quát lớn một tiếng thị uy:

− Tiểu tử phải chết!

Cùng với tiếng quát đó, lão thoạt lắc vai thi triển bộ pháp Quỷ Ảnh Cước. Thân pháp của lão nhoang nhoáng, ngỡ như biến thành hai chiếc bóng đồng loạt chộp tới Lệnh Thế Kiệt.

Chính bộ pháp thần kỳ biến hóa này, phối hợp cùng chiếc Thanh Ma Thần Thủ khét tiếng về độc mà Đoạt Hồn Ma Nhân đã tước đi sinh mạng của bao nhiêu đại cao thủ của võ lâm chính phái. Một khi Đoạt Hồn Ma Nhân thi triển Quỷ Ảnh Cước để tập kích đối phương thì người đó phải là một hảo thủ thực tài trong thiên hạ, chính sự thi triển của Tảng Bân buộc Tiêu Thái Ngọc phải ngỡ ngàng.

Nàng không nghĩ một vị hộ pháp đứng đầu trong Tam Ma Hoạt Sát, mà bất cứ ai nghe danh cũng đều kiêng dè, khi đối phó với một tay kiếm vô danh như Thế Kiệt mà phải dụng đến tuyệt học trong lần đầu tiên xuất thủ. Chính ý nghĩ đó buộc Tiêu Thái Ngọc phải lắc đầu thốt:

− Thế là xong một mạng người.

Lời nói vừa thốt ra trên hai cánh môi của nàng, và nó chưa kịp hòa nhập vào không gian thì cuộc đấu giữa Tảng Bân và Lệnh Thế Kiệt cũng kết thúc.

Cuộc giao thủ giữa Tảng Bân và Thế Kiệt diễn ra quá nhanh, ngoài sự võ đoán của mọi người. Những người chứng kiến chỉ kịp nhận thấy khi Tảng Bân chộp tới Thế Kiệt, Thanh Ma Thần Thủ vươn ra toan thộp lấy yết hầu chàng thì lão đã lùi lại ba bộ, và cũng chính thời khắc đó thì Tiêu Thái Ngọc mới buột miệng thốt ra lời.

Tất cả đều dồn mắt nhìn về Thế Kiệt. Ai cũng đoán chắc chàng đã hóa thân thành một xác chết đứng bất động, duy có thanh Quỷ Kiếm còn khẽ rung đầu mũi. Nhưng nếu chú nhãn ắt mọi người sẽ kịp nhận ra trên đầu mũi Quỷ Kiếm có một giọt máu to vừa đúng một giọt sương mai đọng lại.

Chuyện gì đã xảy ra trong cuộc giao thủ chớp nhoáng kia?

Cộp...

Âm thanh khô khốc đó vang lên khiến mọi người giật mình, và bắt họ phải nhìn lại nơi phát ra thứ âm thanh nghe buốt cả cột sống đó.

Bao nhiêu người thì có bấy nhiêu cặp mắt chưng hửng, bởi chiếc Thanh Ma Thần Thủ đã từ tay Đoạt Hồn Ma Nhân tuột ra rơi xuống sàn thảo quán tạo ra âm thanh khô khốc, trơ trọi.

Cặp mắt của Đoạt Hồn Ma Nhân nhìn Lệnh Thế Kiệt không chớp. Ánh mắt kia sáng ngời rồi từ từ đục lại cho đến khi mất hẳn cái thần của một người đang sống.

Không gian trong thảo xá đã căng thẳng, giờ càng căng thẳng hơn, phảng phất đâu đó là một sự khủng bố rờn rợn khiến mọi người phải lạnh mình.

Tiêu Thái Ngọc buộc phải lên tiếng để phá vỡ sự im lặng khủng bố kia:

− Ai là người thắng?

Câu hỏi của nàng được đáp lại bằng một cái ngoảnh mặt nhìn lại của Đoạt Hồn Ma Nhân. Lão nhìn nàng bằng ánh mắt vô hồn, trong đó có một chút gì đó thật ngơ ngẩn, và cái nhìn đó cũng là cái nhìn sau cùng mà khi Thái Ngọc kịp nhận ra một đường chỉ đỏ đọng trên cổ lão hộ pháp Ma Cung thì cũng là lúc thủ cấp của Tảng Bân lật ngược ra sau.

Thân pháp của lão đổ sầm xuống đất.

Đôi thu nhãn của Tiêu Thái Ngọc trợn to hết cỡ tưởng chừng tròng đen sắp lọt ra ngoài tròng trắng. Nàng có nằm mơ cũng không tưởng tượng một cái chết lạ lùng như vậy. Nàng có cảm tưởng lão hộ pháp Ma Cung đã bị tiện rời thủ cấp mà vẫn không có chút cảm nhận sự đau đớn khi chết. Thậm chí lão cũng chẳng hề biết thủ cấp đã bị Quỷ Kiếm Đoạn Hồn tiện ra khỏi thân pháp.

Vô hình trung cái chết của lão hộ pháp Đoạt Hồn Ma Nhân Tảng Bân buộc nàng phải nhìn lại Lệnh Thế Kiệt và giọt máu trên đầu mũi Quỷ Kiếm đập vào nhãn quang Thái Ngọc, để rồi mãi mãi giọt máu kia là nỗi ám ảnh đối với nàng.

Nhất Ma Hoạt Sát Tằng Mậu và Nhị Ma Hoạt Sát Tỉnh Câu chứng kiến cái chết của Tảng Bân, không dằn được sự phẫn nộ đang dâng tràn huyết lưu. Cả hai toan cùng lúc động thủ để trả thù nhưng mọi hành động ý niệm của họ không qua được cặp mắt tinh tường của Tiêu Thái Ngọc. Khi Tằng Mậu và Tỉnh Câu vừa nhích động đôi vai thì Tiêu Thái Ngọc đã lên tiếng ngăn lại:

− Không được vọng động.

Quyền uy từ lời nói của nàng buộc hai lão hộ pháp còn lại trong Tam Ma Hoạt Sát trút ngay ý niệm trả thù ra ngoài đầu họ. Cả hai cùng hướng mắt về Tiêu Thái Ngọc để chờ sự phán quyết của nàng.

Tiêu Thái Ngọc nhoẻn hai cánh môi tạo một nụ hoa hàm tiếu, nhưng lần này nụ cười mỉm làm duyên của nàng không còn nét thư thái như lúc mới vào.

Nàng cất tiếng thật ôn nhu từ tốn:

− Lệnh công tử đã thắng. Cuộc đấu giữa Lệnh công tử và lão hộ pháp khiến cho Tiêu Thái Ngọc thoáng một chút ngớ ngẩn và không khỏi kiêng dè thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn.

Từ nay trên giang hồ Lệnh công tử phải có một danh xưng mới, nếu không nệ hà tiểu tiết, Thái Ngọc này có thể tặng công tử một ngoại danh.

Thế Kiệt từ từ tra kiếm vào vỏ. Ánh sáng xanh biếc của lưỡi Quỷ Kiếm mất biến khí, lưỡi của nó được bao bọc lại. Chàng từ tốn nói với Thái Ngọc:

− Tại hạ đã cảnh báo cho lão hộ pháp Ma Cung biết về một thanh Quỷ Kiếm tàn khốc nhưng lão đã không tin nên đành phải nhận một cái chết ngoài tâm của tại hạ.

Thái Ngọc nhún vai nói:

− Hai đại cao thủ giao đấu với nhau thì chẳng thể trách ai được. Lão hộ pháp Tảng Bân chết bởi Quỷ Kiếm Đoạn Hồn cũng là một điều vinh hạnh cho lão.

Nàng bước đến nửa bộ, nhìn Thế Kiệt từ tốn nói:

− Ngày xưa có Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ có thể sánh ngang với Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục thì hôm nay có Quỷ Kiếm Khách đáng mặt sánh với Tàn Hồn Ma Đao.

Lệnh công tử đáng được thiên hạ bái phục với cái danh Quỷ Kiếm Khách.

− Đa tạ cô nương! Tại hạ vẫn là Lệnh Thế Kiệt, truyền nhân của Quỷ Kiếm Đoạn Hồn.

− Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ chưa có được cái thần của Quỷ Kiếm ngày hôm nay.

Nàng ôm quyền xá Thế Kiệt:

− Bái phục! Bái phục! Có cơ hội nhất định Tiêu Thái Ngọc sẽ mời Lệnh công tử quá vãng đến Ma Cung.

− Tại hạ nhất định sẽ đến nếu cô nương mời.

− Ma Cung sẽ mở hội rước công tử đặt chân quá vãng. Cáo từ!

− Cáo từ!

Tiêu Thái Ngọc nhìn Thế Kiệt một lần nữa như muốn thu dung diện khôi ngô anh tuấn của chàng vào mắt nàng. Nụ hoa hàm tiếu lại nở trên hai cánh môi gợi cảm mọng đỏ của nàng.

− Hẹn ngày tái kiến. Hy vọng ngày đó sẽ không xa.

Nàng nói xong quay lại hai lão hộ pháp Tằng Mậu và Tỉnh Câu, nói:

− Đưa thi hài lão hộ pháp Tảng Bân về Ma Cung an táng.

Cả hai cùng cúi đầu phủ phục, miệng thì thốt:

− Tuân lệnh chủ nhân!

Thái Ngọc và hai lão hộ pháp đi rồi, Lệnh Thế Kiệt mới sực nhớ đến Lý Ma Ma. Tất nhiên cái điều chàng nghĩ đến là pho kim thân La Hán của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục đã gởi cho Lý Ma Ma mà chàng có bổn phận đối với sư tôn là phải thu hồi nó.

Thế Kiệt ngẩng nhìn lên lan can, không thấy bóng dáng Lý Ma Ma đâu nữa.

− Lý Ma Ma.

Lời của chàng còn đọng trên hai cánh môi thì Điền Mẫn và Trung Đại Ngôn xuất hiện trên lan can. Dáng đi của hai người đó có gì rất khác thường. Cả hai như dựa vào vách mà lê bước thì đúng hơn.

Cả hai cố quay đầu nhìn Chữ Hào Thiên.

Trung Đại Ngôn nhăn nhó mãi một lúc mới thốt ra lời:

− Tổng trại chủ.

Gã chỉ nói được bấy nhiêu đó thì cùng với Điền Mẫn té lộn xuống cầu thang như hai quả mít chín lăn lông lốc.

Chữ Hào Thiên hốt hoảng băng đến đỡ lấy hai người.

Trung Đại Ngôn nhìn Chữ Hào Thiên, gượng nói:

− Họ là ma...

Y chỉ nói được bấy nhiêu đó thì nấc nghẹn một cái rồi tắt thở.

Chữ Hào Thiên phẫn nộ gầm lên:

− Lý Ma Ma, mụ dám giết hai nghĩa đệ của Chữ mỗ.

Chữ Hào Thiên vừa nói vừa chạy rầm rầm lên lầu Dạ Nguyệt. Gã tổng trại chủ vừa chạy vừa thét:

− Lý Ma Ma, mụ đâu rồi... mụ đâu rồi?