Quỷ Kiếm U Linh

Hồi 18

 Giọng nói trang trọng kia là của Lý Ma Ma và sự xuất hiện của bà buộc Tiểu Ngọc phải e dè không dám nhìn. Nàng len chân đứng nép sau lưng Chữ Hào Thiên.

Lý Ma Ma nói dứt câu, khoan thai bước từng nấc thang đi xuống và bà chỉ dừng bước sau khi đối mặt với tổng trại chủ Chữ Hào Thiên.

Lý Ma Ma ôn nhu nói:

− Mụ đây không dám xen vào công việc của tổng trại chủ, nhưng khi nghe những lời sàm ngôn của nha đầu Tiểu Ngọc thì không thể đứng yên được nữa.

Chữ Hào Thiên lườm Lý Ma Ma:

− Lý lão bà cho những lời của Tiểu Ngọc cô nương là sàm ngôn ư?

− Tất nhiên là sàm ngôn rồi, và mụ đây buộc phải dạy cho nha đầu Tiểu Ngọc một bài học, nếu không Dạ Nguyệt Lâu này chẳng thể nào lưu được chân khách thập phương.

Lý Ma Ma quay sang nhìn Tiểu Ngọc:

− Nha đầu sao còn chưa bước ra trước mặt ta mà chịu tội, hay ngươi có ý chống lại cả ta nữa?

Tiểu Ngọc bối rối nép luôn vào sau lưng Chữ Hào Thiên.

Lý Ma Ma hừ nhạt một tiếng:

− Xem chừng nha đầu không còn biết tuân theo sự chỉ huấn của mụ già này.

Lý Ma Ma vừa nói vừa vung tay toan vồ tới chộp trảo bào búi tóc của Tiểu Ngọc, thế nhưng Chữ Hào Thiên đã nhanh hơn thủ pháp của Lý Ma Ma. Y chỉ khẽ nhấc bộ đã án ngữ che chắn cho Tiểu Ngọc.

Chữ Hào Thiên nghiêm giọng nói:

− Chuyện chưa vỡ lẽ sao Lý Ma Ma lại vội hành xử Tiểu Ngọc cô nương?

Lý Ma Ma sa sầm mặt, thu tay về:

− Tổng trại chủ, đây là chuyện riêng của Dạ Nguyệt Lâu, xin trại chủ để ngoài tai ngoài mắt để mụ xử trị nha đầu Tiểu Ngọc.

Chữ Hào Thiên lắc đầu:

− Tiểu Ngọc cô nương vì trọng nghĩa mới thốt ra những điều mình thấy mình nghe.

Những lời của Tiểu Ngọc cô nương lúc này chưa biết đúng hay sai, nhưng có mặt Chữ mỗ ở đây thì đâu phải ai muốn hành xử Tiểu Ngọc cô nương như thế nào cũng được.

Những gã trại chủ lục lâm vây quanh Chữ Hào Thiên, đồng thanh xướng lên:

− Tổng trải chủ xử rất đúng. Tiểu Ngọc cô nương chỉ nói ra những điều trượng nghĩa, đâu thể nào vừa nói xong lại bị hành hạ chứ.

Lý Ma Ma cau mày.

Chữ Hào Thiên trịnh trọng ôm quyền, ôn tồn nói:

− Lý Ma Ma nể mặt Chữ mỗ chứ?

− Tổng trại chủ làm cho mụ già này khó xử vô cùng. Nha đầu Tiểu Ngọc đã sàm ngôn mà mụ đây không răn dạy được thì sau này còn răn dạy được ai trong tòa Dạ Nguyệt Lâu này chứ.

− Bổn trại chủ xin Lý Ma Ma lần này.

Y cười nửa mép, dè bỉu nói:

− Nếu Lý Ma Ma cần thì bổn trại chủ xin được mua lại Tiểu Ngọc cô nương.

− Nể mặt tổng trại chủ, mụ già này bỏ qua cho nha đầu Tiểu Ngọc lần này, ả phải hứa với ta là không được nói những lời sàm ngôn về Nguyên Thiên Phục, và trước mặt tổng trại chủ đây ả phải rút lại những lời ả vừa nói.

Lý Ma Ma nhìn Tiểu Ngọc:

− Tiểu Ngọc, ngươi có thực hiện lời nói của ta không?

Tiểu Ngọc nhìn Lý Ma Ma, suy nghĩ một lát rồi lách ra đứng cạnh Chữ Hào Thiên:

− Có tổng trại chủ ở đây, Tiểu Ngọc chẳng sợ gì mà không nói ra điều mình nghe thấy và mình biết.

Lý Ma Ma cau mày bất nhẫn nạt ngang:

− Nha đầu, ngươi còn định sàm ngôn dè bỉu điều gì nữa?

Tiểu Ngọc nghiêm mặt hừ nhạt một tiếng:

− Tại sao ta lại chẳng nói cho tổng trại chủ biết chứ?

Lý Ma Ma cướp lời Tiểu Ngọc:

− Nha đầu định giở trò gì nữa đây?

− Ta chẳng thèm giở trò gì với Ma Ma đâu, nhưng không nói thì trong lòng ấm ức vô cùng.

− Cái gì khiến ngươi ấm ức chứ? Chẳng lẽ Nguyên Thiên Phục không tiếp nhận ngươi hầu hạ rồi ngươi ấm ức nói những lời sàm sỡ về người ta?

Tiểu Ngọc nhíu mày nhìn Lý Ma Ma:

− Lý Ma Ma nói chi dài dòng quá vậy. Chẳng phải Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục đã trả cho Ma Ma một pho kim thân La Hán, nên Ma Ma mới binh vực y như vậy.

Lý Ma Ma quắc mắt nạt lớn:

− Tiểu Ngọc, ngươi dám...

Tiểu Ngọc hất mặt:

− Ma Ma có thừa nhận rằng Nguyên Thiên Phục đã trao cho Ma Ma pho tượng kim thân La Hán không?

Chữ Hào Thiên dấn đến một bộ:

− Lý Ma Ma, Tiểu Ngọc cô nương nói đúng chứ?

Trong khi Tiểu Ngọc nói ra điều đó thì tất cả những trại chủ lục lâm đều đứng nhỏm cả lên. Tất cả đều dồn mắt chú nhãn nhìn Lý Ma Ma, bởi lẽ không ngờ báu vật kim thân La Hán lại ở trong tay một lão bà chủ nhân Dạ Nguyệt Lâu.

Mọi người đều chờ đợi sự thú nhận của Lý Ma Ma.

Lý Ma Ma buông một tiếng thở dài nhìn tổng trại chủ Chữ Hào Thiên ôn tôn nói:

− Tổng trại chủ tin vào những lời của nha đầu Tiểu Ngọc à?

Lý Ma Ma vừa dứt lời thì Tiểu Ngọc lên tiếng:

− Tin hay không tin thì tổng trại chủ cứ cho người lên thư phòng của Lý Ma Ma lật chiếc gối của mụ ta lên thì ắt biết Tiểu Ngọc này có sàm ngôn hay không?

Lý Ma Ma tức giận đến đỏ mặt biến sắc:

− Nha đầu, ngươi đã rình rập ta từ lúc nào vậy? Ngươi thật đáng tội để ta phán xử.

Lý Ma Ma dừng nói vừa đảo bộ toan lướt tới nện một chưởng công trực diện vào vùng thượng đẳng của Tiểu Ngọc. Nhưng một lần nữa, Chữ Hào Thiên lại nhanh hơn Lý Ma Ma.

Thân pháp vạm vỡ của gã lách ngang che chắn trước mặt Tiểu Ngọc.

Chữ Hào Thiên ngỡ đâu Lý Ma Ma sẽ thu hồi chưởng pháp, nhưng không, lần này Lý Ma Ma đã không thu hồi chưởng công mà còn gia tăng thêm công lực vào chưởng ảnh của mình.

Ầm...

Những tưởng Lý Ma Ma là một lão bà không biết võ công, nhưng khi chứng kiến tận mắt thủ pháp thi triển chưởng ảnh của Lý Ma Ma, tất cả bọn trại chủ lục lâm đồng thanh ồ lên một tiếng vì ngạc nhiên bởi trong chưởng pháp của mụ có sức kình âm nhu vô cùng lợi hại.

Nhưng một điều càng ngạc nhiên hơn là tổng trại chủ Chữ Hào Thiên.

Mặc dù hứng trọn một chưởng kình âm nhu của Lý Ma Ma nhưng Chữ Hào Thiên vẫn bình chân như vại, ngược lại đối phương của y phải thối lùi ba bộ.

Lý Ma Ma tưởng đâu Chữ Hào Thiên phải bị nội thương sau khi trúng chưởng của mình, nhưng khi thấy họ Chữ vẫn bình nhiên, ngược lại hổ khẩu của mụ lại tê rần thì nghệch người.

Chữ Hào Thiên trầm giọng nói:

− Chưởng pháp của mụ sao có thể sánh với tuyệt kỹ Thiết Bố Sam của mỗ.

Chữ Hào Thiên hừ nhạt một tiếng gằn giọng nói tiếp:

− Bổn trại chủ xem chừng những lời của Tiểu Ngọc cô nương là những châm ngôn, còn mụ mới là ngụy tạo nên mới vội vã xuất thủ thực hiện ý định giết người diệt khẩu. Con người của mụ thật là gian trá khó lường.

Chữ Hào Thiên nhìn hai gã trại chủ đứng bên cạnh:

− Phiền Điền trại chủ và Trung trại chủ lên thư phòng của mụ kiểm chứng cho ra nhé.

Điền Mẫn và Trung Đại Ngôn đồng loạt ôm quyền xá Chữ Hào Thiên, lớn giọng nói:

− Tuân lịnh tổng trại chủ.

Cả hai vừa toan động thân thì Lý Ma Ma đã lướt bộ đứng án ngữ ngay cầu thang dẫn lên lầu.

Lý Ma Ma gắt gỏng nói:

− Đây là Dạ Nguyệt Lâu của ta, không ai có quyền khám xét thư phòng của ta cả.

Chữ Hào Thiên hừ nhạt, nhìn Lý Ma Ma nói:

− Mụ không cho Điền trại chủ và Trung trại chủ kiểm chứng thì rõ ràng Nguyên Thiên Phục đã trao cho mụ pho tượng kim thân La Hán để thực hiện thủ đoạn bỉ ổi của gã đối với Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ. Chữ mỗ sẽ vì cái lẽ đạo võ lâm mà buộc mụ phải vạch mặt Nguyên Thiên Phục.

Chữ Hào Thiên vừa nói vừa thi triển khinh thân lướt đến cầu thang dẫn lên lầu. Chân chưa chạm đất, họ Chữ đã tống ra một thoi Đại Lực Quyền Phổ với bảy thành công lực.

Tất nhiên Lý Ma Ma đâu để cho quyền công của Chữ Hào Thiên đánh trúng mình, bởi đã biết đối phương có tuyệt kỹ Thiết Bố Sam là một thần lực phi thường. Quyền công của Chữ Hào Thiên ập tới, Lý Ma Ma liền điểm mũi hài thoát bộ lướt lên trên lan can. Thoi quyền của Chữ Hào Thiên công kích trật đích, nện luôn vào cây cột chống đỡ cầu thang.

Ầm...

Cây cột to với đường kính xấp xỉ một giang tay thế mà bị gãy ngang bởi thoi quyền của họ Chữ khiến cho cả tòa Dạ Nguyệt Lâu rung chuyển, ngỡ như nó sắp xập xuống.

Mặc dù không trúng Lý Ma Ma nhưng Chữ Hào Thiên đã khai thông được lối lên lầu.

Y trang trọng nói:

− Mụ đã bức bổn trại chủ phải hành động thì đừng trách sao Chữ mỗ này lại quá nặng tay với một lão bà.

Lý Ma Ma đáp lời Chữ Hào Thiên:

− Tổng trại chủ đã ép mụ già này quá đáng rồi đó. Cho dù mụ có được Nguyên Thiên Phục tặng pho kim thân La Hán nhưng tuyệt nhiên Thiên Phục không như tổng trại chủ nghĩ đâu.

− Hừ! Pho tượng kim thân La Hán là một báu vật của võ lâm, chẳng dễ gì Nguyên Thiên Phục lại cho không mụ.

− Ta nói lời thật, tổng trại chủ lại không nghe mà tin lời của ả nha đầu Tiểu Ngọc.

− Mụ đừng nhiều lời. Nếu như mụ là người tốt thì hãy vạch mặt Tàn Hồn Ma Đao trước mặt quần hùng.

− Nguyên Thiên Phục chẳng có gì để bị các người vạch mặt cả. Điều đó là sự thật, các ngươi cứ đi hỏi Đoạt Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ. Còn như tổng trại chủ khư khư giữ ý niệm của mình thì quả ngươi có ý đoạt pho kim thân La Hán chứ chẳng có ý tốt gì.

Chữ Hào Thiên trợn mắt to hết cỡ nhìn Lý Ma Ma:

− Mụ dám nói ta như vậy à?

Y vỗ vào ngực mình:

− Chữ mỗ đường đường là một hảo hán lục lâm, đứng đầu bảy mươi hai trại lục lâm thì đâu phải hạng sơn đông mãi võ, tham danh, tham lợi chứ.

− Tổng trại chủ tự cho mình là một hảo hán đỉnh thiên lập địa không tham danh, không tham lợi sao lại cứ khăng khăng đòi lục xét thư phòng của lão bà này chứ? Vậy tức là tổng trại chủ đã có ý chiếm đoạt pho kim thân La Hán.

Nghe Lý Ma Ma nói, Chữ Hào Thiên thộn mặt. Cái lý của Lý Ma Ma khiến họ Chữ cứng họng không biết phải đối đáp ra sao. Y đâm ra tức giận nói càn:

− Mụ không đủ tư cách để giữ pho kim thân La Hán.

− Nói như thế thì ai mới đủ tư cách giữ pho kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục chứ?

− Ơ...

Lý Ma Ma cau mày:

− Tổng trại chủ không nói được à? Vậy thì ta sẽ nói, chỉ có Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục mới đủ tư cách giữ pho kim thân La Hán kia, vì báu vật đó là của y. Còn ta đây chỉ giữ nó dùm cho Nguyên Thiên Phục mà thôi.

Lý Ma Ma vừa nói xong thì từ ngoài cửa Dạ Nguyệt Lâu cất lên một giọng nói nghe thật giá lạnh và trang trọng:

− Mụ nói sai rồi.